Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 15: Nói chuyện và tim đập dồn dập


Đọc truyện Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh – Chương 15: Nói chuyện và tim đập dồn dập

Ngồi xe lửa hai mươi phút liền đến ga thành phố C, đi thêm hai ba phút nữa là có thể thấy được một góc của Đại học C, ngôi trường và vùng lân cận mang hơi thở hơn trăm năm làm người ta say đắm, những dấu vết năm tháng đọng lại càng hiện rõ qua thời gian.

Sáng sớm hôm nay có tuyết rơi, bây giờ trên mặt đường vẫn còn thấy tuyết, ba người Cận An gặp một người đàn ông cao lớn, anh ta nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó, đến khi trông thấy ba người Cận An, trên gương mặt hiện lên nụ cười lớn, bước nhanh đến chỗ họ, “Anh Ansel, cô Katrina, và anh bạn nhỏ Terry phải không?”.

Cận An và Giản Ưu đều chìa tay ra bắt tay người đàn ông, “Chào anh, David.”.
David là một người đàn ông cởi mở rực rỡ như mặt trời, anh ta sờ đầu, nhiệt tình giới thiệu nông trường Claude với bọn họ, “… Chú tôi là người rất nhiệt tình, điều chú ấy thích nhất là có người đến nông trường chơi, mọi người đến rồi gặp phải chuyện gì cũng đừng sợ, cứ việc tìm chú tôi, chú ấy sẽ rất vui vì có thể giúp đỡ mọi người. Ở đó có suối nước nóng, đến tôi mà đi ngâm mình sẽ cảm thấy cực kỳ dễ chịu…”.

Dọc đường nghe David nói về nông trường Claude, tinh thần Terry cực tốt, mắt long lanh lóe sáng, cậu không kịp chờ mà muốn đến nông trường ngay, những gì David nói đã đánh trúng vào tư tưởng của Terry, vô cùng hấp dẫn cậu. Thế là, Terry không ngừng hỏi David các chi tiết nhỏ lẻ, nụ cười trên mặt càng rực rỡ.
Sự nhiệt liệt một hỏi một đáp giữa David và Terry khiến thời gian như trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã qua ba giờ đi đường, xe David đã lái vào nông trường.

Thành phố A ấm hơn thành phố C rất nhiều, nó nằm phía Nam, có dòng noãn lưu từ biển và địa hình cho nên nhiệt độ trung bình một tháng của thành phố A chỉ trong khoảng mười chín độ. Nông trường Claude là một nông trường lớn mang hình thức trang trại, dõi mắt nhìn sẽ thấy một màu xanh tươi bao trùm, và những hàng cây ăn trái cao lớn.

Chủ nông trường Derrick đã ra đón bọn họ, quả thật giống như hình dung của David, người đàn ông trung niên cao lớn này rất thân thiện và nhiệt tình, tự mình dẫn bọn họ đến chỗ ở. Nông trường Claude cũng không phải một nông trang nghỉ phép, hàng năm chỉ tiếp đãi một số người bạn của Derrick, cho nên sau đó Derrick đặc biệt tách ra một khu, xây dựng mấy căn nhà gỗ nhỏ cho khách ở.

Nói là nhà gỗ nhỏ nhưng thật sự cũng không nhỏ, Derrick chuẩn bị cho họ một căn nhà với hai phòng ngủ một phòng khách, có hai tầng, tầng một là phòng khách, sắp xếp nội thất rất ấm áp, màu gỗ phối hợp với màu vàng cam, thảm trải sàn bằng lông cừu trắng, khiến người ta vừa thấy đã ưa thích, ngoài ra còn một phòng bếp nhỏ đặt thêm bàn ăn bên trong. Tầng hai chính là phòng ngủ, có kèm phòng vệ sinh riêng và phòng tắm.

Derrick cười hào sảng, “Mọi người cứ sắp xếp đi, đến sáu rưỡi tôi sẽ đến dẫn mọi người đi ăn, vợ tôi nghe mọi người đã đến nên đã đặc biệt chuẩn bị đồ ăn phong phú. Gặp lại sau nhé”.

Nhìn bóng Derrick rời đi, Cận An đóng cửa lại có hơi sững sờ, cảm giác được người khác đối xử thân thiết rất tốt, còn chưa phải người quen mà mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên, nhưng dù là vì tính cách của chính Derrick hay vì sự giao phó của Lâm Trường Ca, biểu hiện của Derrick khiến Cận An cảm thấy rất thoải mái. Anh nghĩ, ở đây vài ngày thật sự sẽ rất tuyệt.


Giản Ưu cười kéo Terry đang lăn lộn trên thảm lông cừu, bẹo má cậu nói, “Chúng ta về phòng thu dọn đã, một lát nữa là con có thể hưởng thụ bữa tiệc lớn rồi, có được không?”.

Terry cười ngọt ngào, ngoan ngoãn nắm tay Giản Ưu đi lên tầng hai, tất nhiên cậu không quên bắt chuyện với chú Ansel, Cận An còn giúp hai người nhấc hành lý lên.

Giản Ưu và Terry ở phòng bên trái, vì căn phòng đó có ban công, Terry rất thích, nhất là từ đó có thể thấy vườn hoa với đủ loại hoa rực rỡ sắc màu.

Còn trong phòng Cận An, kéo cửa gỗ lên sẽ thấy được một bãi cỏ xanh biếc, bầu trời thành phố A rất rộng lớn quang đãng, với Cận An bây giờ, không gì quan trọng hơn là có thể khiến tâm tình anh được mở rộng. Anh mở túi hành lý, lấy quần áo treo lên tủ, thu dọn sơ sơ, ngồi trên bệ cửa sổ tựa vào ô cửa, hít thở không khí trong lành có hơi lành lạnh, dường như có thể bức ra những buồn rầu trong lòng.

Anh nhớ ra mình có mang máy ảnh đi, vì muốn chụp cho Terry một bức ảnh lưu lại làm kỷ niệm. Giờ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, anh rất muốn chụp lại khoảnh khắc này, coi như đây là bước đầu tiên anh bước vào cuộc sống hưởng thụ và thư giãn đi.

Một tiếng ở riêng đã qua, đến sáu rưỡi, Derrick cực kỳ đúng giờ đến đón họ. Đến nơi ở của Derrick mất năm sáu phút, không coi là mệt mỏi. Dọc đường, Derrick không quên giới thiệu từng nơi đi qua. Cũng bởi vậy, khi Terry nghe nói đến cưỡi ngựa liền ầm ĩ đòi đi ngay.

Vợ Derrick tên là Laura, là một phụ nữ có hơi tròn trịa, lúc nào cũng cười, khiến người ta có ý nghĩ muốn thân thiết. Vợ chồng họ đã chuẩn bị rất nhiều món ăn phong phú cho ba người, món khai vị trước khi ăn chính là salad trái cây tươi sốt của nông trường, món chính là bò bít tết nướng, bánh mì vuông, món tráng miệng là bánh nhân trái cây, kết hợp với một ly rượu vang, thật sự là mỹ vị.

Bầu không khí trên bàn ăn cũng rất thoải mái, Derrick và Laura đều là người khéo nói, nhất là sự rộng rãi, nhiệt tình hào sảng, rất dễ kết bạn với người khác. Ngay cả Cận An cũng sinh ra ấn tượng tốt với họ, Terry chỉ ngẩng lên cười ngọt ngào khi có người gọi cậu, bởi vì cậu đang tập trung giải quyết món bánh trái cây mà cậu thích vô cùng, gương mặt trông giống như miếng bánh trái cây lớn vậy.

Sau khi bữa tối kết thúc, ba người Cận An cùng Derrick và Laura đi tản bộ xung quanh, dĩ nhiên, Derrick và Lau ra cũng giới thiệu sơ cho bọn họ, để bọn họ có ấn tượng đại khái về về nông trường Claude. Nông trường chia ra làm nhiều khu vực, khu vườn trông hoa, vườn trái cây, bãi cỏ vân vân, mỗi khu đều có cảnh đẹp riêng.


Đi rất lâu, Terry ăn uống no đủ liền thấy mệt mỏi, được Cận An ôm, lát sau đã ngủ trên vai Cận An, thế là Cận An và Giản Ưu ôm tạm biệt và xin lỗi vợ chồng Derrick, quay về căn nhà gỗ nhỏ.

Laura nhìn bóng ba người, không nhịn được chọc chọc vào hông chồng, “Ansel và Katrina có phải vợ chồng không? Terry đáng yêu là con của họ à?”.

Derrick lắc đầu, “Anh cũng không biết. Nhưng anh thấy, Ansel và Katrina rất giống vợ chồng, hơn nữa họ sống chung thế kia, dù không phải vợ chồng, anh nghĩ cũng là người yêu.” Ông ta tin mắt mình không nhìn lầm, ánh mắt Ansel nhìn Terry và Katrina rất dịu dàng.

Laura cười, “Cũng đúng, em rất xem trọng bọn họ. Nếu bọn họ mà không bên nhau, em nghĩ em sẽ rất buồn đấy.”

Derrick ôm vai bà ta, cười ầm lên, “Em thật là! Ừ, anh nghĩ anh cũng sẽ rất buồn.”

Laura ngẩng lên liếc ông ta, sau đó kéo về phòng, ngoài miệng la hét, “Đi đi, đi về. Mai dậy sớm còn chuẩn bị bánh kem tươi và bánh mì kẹp jăm-bông trứng làm bữa sáng cho ba người họ nữa.”

“Được được được…”

Trong nông trường thực sự rất yên bình, ánh trăng dịu nhẹ, rọi xuống bên dưới, cái bóng của Cận An và Giản Ưu mơ hồ hòa vào nhau, toát lên sự không rõ ràng.

Giản Ưu nhìn lén người đàn ông bên cạnh, thân hình cao lớn rắn rỏi của anh như có thể hoàn toàn bao phủ cô, nhìn anh ôm Terry dễ dàng,có thể thấy tuy anh gầy gò nhưng rất mạnh mẽ. Ánh trăng có hơi quá mê hoặc, khiến tinh thần cô như mất điều khiển, trong đầu chỉ là những gì liên quan đến người đàn ông bên cạnh.


Không biết cô có nên thấy may mắn vì người đàn ông ấy không nói gì không, bằng không cô thật không biết nên đáp lại như thế nào, lúc này cô rất rối rắm, Cũng may đường đi không xa, mới một lúc đã về lại căn nhà gỗ nhỏ.

Cận An ôm Terry vào phòng, cẩn thận cởi giày, áo khoác cho cậu, cầm đồ ngủ Giản Ưu đưa thay cho Terry, giữa hai người rất ăn ý, nhanh chóng thu xếp cho Terry. Cận An nhìn cậu nhóc trên giường, nghe tiếng ngáy nho nhỏ, không ngờ nhìn Giản Ưu cùng cười.

Chẳng qua giây tiếp theo, cả hai đều thấy xấu hổ, Giản Ưu dời mắt đi, há miệng định nói nhưng lại nghe anh nói trước, “Cô mệt rồi à? Có muốn uống gì đó không?” Bây giờ mới hơn chín giờ.

“A, được thôi.” Cô liền không kìm được mà đồng ý.

Kết quả, Giản Ưu ngồi trên sofa ở phòng khách, nghiêng đầu nhìn vào phòng bếp, vừa hay có thể thấy được bóng dáng cao lớn kia, động tác ung dung trôi chảy pha cà phê. Trong bếp có đầy đủ dụng cụ, chỉ liếc mắt cái là thấy được dụng cụ pha. Giản Ưu thấy rằng, người đàn ông ấy dù chỉ động một chút thôi, trên người liền toát lên khí chất đặc thù khiến người khác chú ý.

Lát sau, Cận An bưng hai cốc cà phê thơm mát ra, hai người ngồi đối diện nhau, bưng cốc của mình, hơi nóng phả lên gương mặt cả hai, rất an bình, không biết thế nào, Giản Ưu không còn xấu hổ như vừa rồi, cô như đã có thể đối diện bình thường với Cận An.

Uống gần nửa cốc, Giản Ưu bắt chuyện, “Ansel, hình như hôm nay là thời gian mà chúng ta hẹn cho lần trị liệu thứ hai phải không?”

Cận An giơ cốc về phía cô, “Cái này chẳng lẽ chưa tính là trị liệu à?”

Giản Ưu bật cười, cô đặt cốc xuống, nhìn Cận An như không để ý, nhưng ánh mắt rất nghiêm túc, cô nói, “Tôi thấy, hình như bây giờ anh rất thoải mái? Có phải vì hoàn cảnh nơi này không?”

Anh gật đầu, “Đúng vậy, tôi rất thích hoàn cảnh nơi đây, khi vừa đến, đã thấy được một không gian rộng lớn không bị gò bó, sau đó khi ngồi trong phòng nhìn ra ngoài xa, một khung cảnh đầy màu xanh, bầu trời quang đãng, rất khoáng đạt, tôi có cảm giác mình đã được giải phóng.”

Cô thấy nụ cười anh dù có hời hợt nhưng rất chân thật, trong lòng cũng vui vẻ, “Vậy ư, anh nên vui vẻ hết mình, giữ vững tâm trạng thoải mái, có thể sẽ khiến anh phát hiện ra sự bất đồng, tôi thấy vừa rồi anh ăn cũng không ít, có phải do tâm trạng nên ăn uống của anh cũng đề cao không?”.


“Là vậy à?” Anh có hơi ngạc nhiên, anh chỉ thấy bữa tối rất ngon miệng, cũng không nghĩ mình lại có thể ăn, không hề lo nghĩ sau khi ăn mình có bị nôn ra hay không, chỉ ăn một cách tự nhiên, hóa ra khi ở trước mặt cô anh lại ăn ngon được thế sao?

“Đúng vậy.” Cô nhìn ra được sự ngạc nhiên của anh, vì vậy tiếp tục nói, “Lần đầu tiên nói chuyện, anh nói khả năng ăn uống của anh không tốt, đôi khi lại nôn ra, tôi nghĩ anh đã tạo áp lực quá lớn cho bản thân, ép buộc mình phải ăn, hơn nữa còn lo lắng sau khi ăn có bị nôn ra không, cho nên vô hình trung đã tạo ra chướng ngại trong tâm lý, chướng ngại về ăn uống. Như hôm nay lại rất tốt, không cần nghĩ nhiều, muốn ăn thì ăn.”

“Tôi sẽ cố gắng, tôi muốn ở đây vài ngày, duy trì tậm trạng như thế.” Cận An vui mừng, bởi vì anh biết mình mắc bệnh tâm lý, anh cũng muốn được chữa trị, nghe Giản Ưu nói thế, anh có thêm thông tin, tin tưởng mình sẽ tiến triển tốt.

Giản Ưu có hơi chần chừ, cô không muốn phá vỡ sự thả lỏng và bình tĩnh hiếm có của Cận An, thế nhưng điều đó không giải quyết được vấn đề nan giải nhất, dù bây giờ Cận An giống như đã tiến triển tốt, thế nhưng nếu có một ngày gặp phải chuyện như lúc trước, rất dễ quay lại trạng thái chán nản đè nén.

Nhưng không đợi cô hỏi, Cận An liền nói trước, “Có lẽ cô đã biết chuyện xảy ra mấy ngày trước từ anh Lâm rồi phải không?”

“Nếu anh nói đến là chuyện một nữ nghệ sĩ tuyên bố dòng trạng thái có liên quan đến anh trên Wein, tôi quả thật biết một chút.” Mà bây giờ, chuyện đó còn chưa giải quyết xong. Hôm ấy Lâm Trường Ca đã trao đổi phương thức liên lạc với Giản Ưu, một là có một số việc muốn Giản Ưu biết để có thể trợ giúp Cận An, hai là Lâm Trường Ca cũng muốn từ chỗ Giản Ưu nghe được những chuyện liên quan đến Cận An, cũng muốn biết tình hình trị liệu của anh, Giản Ưu bằng lòng nói những chuyện không trái với điều lệ bảo mật.

Cận An cười cười, có chút đắng chát, anh nói, “Thật ra, tôi nên quen với chuyện như thế mới phải, chỉ là bây giờ tôi rất mệt mỏi, cho nên không chịu nổi điều đó.”
Trái tim Giản Ưu chậm lại, không khỏi thấy chua xót. Làm sao có thể quen được? Có một số việc, không nên dùng thói quen để mượn cớ, con người có thất tình lục dục quyết định thế giới cảm quan phức tạp, làm sao có thể vì thói quen mà đè nén tình cảm, cho nên trong tim chất chồng ngày càng nhiều tâm trạng tiêu cực, đến một ngày nào đó không thể thừa nhận quá mức những tâm trạng tiêu cực sẽ suy sụp, sau đó, hoặc là phát điên hoặc là chết đi trong cô độc.

Người đàn ông trước mặt lại cúi thấp đầu, dường như hành động này đã thành một bản năng, ngăn cách bản thân và bên ngoài, tựa hồ chỉ cần cúi đầu, người ngoài sẽ không phát hiện ra anh, cũng không thể lấy anh làm đề tài viết, từ đó làm thương tổn anh.

“Đó cũng không phải lỗi của anh, Ansel. Chúng ta không thể quyết định suy nghĩ của người khác, cũng không phải quen cách làm của người khác. Trên thế giới này có biết bao nhiêu người, có người mang lòng tốt nhưng cũng có thể mang ý xấu xa, chuyện quan trọng nhất mà chúng ta phải làm là – chăm sóc tốt cho bản thân. Cho nên, không có vấn đề gì cả, mệt thì nghỉ ngơi, chúng ta có thời gian để dừng chân, để mình được thả lỏng, để mình được vui vẻ.”

Ánh mắt cô quá dịu dàng, dịu dàng đến mức khi Cận An không kìm được ngẩng lên nhìn cô phải ngẩn ra, anh dường như nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình. Cô gái này quá đẹp, nhất là vào buổi tối yên tĩnh đặc biệt này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.