Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 12: Trị liệu và thực bổ


Đọc truyện Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh – Chương 12: Trị liệu và thực bổ

Sau khi Ân Tử Duẫn rời đi, Terry leo lên giường Cận An, nghiêng người tựa vào Cận An, chân lắc lư bên mép giường, “Chú Ansel, chú vừa rồi sao đi nhanh vậy ạ? Còn nữa, vì sao chú ấy nói may mắn của chú tốt? Có điều Terry không thích chú ấy nói chú không may.”

Cận An hơi ngạc nhiên, vừa rồi anh và Ân Tử Duẫn nói chuyện bằng tiếng Trung, thật không ngờ Terry nghe hiểu. Xem ra, tiếng Trung của Terry khá tốt, ít nhất ở phương diện nghe. Để kiểm tra, Cận An dùng tiếng Trung nói: “Chú ấy ở nước M có công chuyện, cho nên chú không muốn làm trễ nải thời gian của chú ấy.”

Đôi mắt linh lợi của Terry xoay chuyển, chu miệng, dùng tiếng Trung tiêu chuẩn nói ra: “Còn vận may thì sao ạ?”

Cận An cười, “Terry, làm sao tiếng Trung của cháu nói tốt thế?”

“Hì hì, Miêu Miêu dạy cháu đấy, mẹ nói bố mẹ cháu đều hi vọng cháu nói được tiếng mẹ đẻ, cho nên Miêu Miêu đã sớm dạy cháu nói tiếng Trung. Nhưng ở đây, mọi người đều nói tiếng Anh, cho nên cháu chỉ trò chuyện bằng tiếng Trung với Miêu Miêu, chẳng qua bây giờ còn có thêm cả chú Ansel nói cùng cháu rồi.” Terry nói rất lưu loát, có thể thấy, nghe nói tiếng Trung của cậu rất tốt.

Cận An ôm lấy cậu, hai người ngồi trên giường nói chuyện, rất ấm áp. Có điều, Terry chắc chắn không phát hiện ra, cậu đã bị chú Ansel chuyển dời đề tài.

Khi Giản Ưu quay về nhà Raymon, phát hiện trong nhà không có ai, cô thấy mảnh giấy ông để lại trên tủ giày, nói ông và người bạn già Sulla muốn đi đến thế giới hai người, hôm nay sẽ không về. Giản Ưu cười, bỏ mảnh giấy vào trong một cái hộp bên trong hộc tủ.

Nhưng mà, trong lòng cô không biết vì sao lại có chút hâm mộ, Raymon và Sulla đã làm bạn năm mươi lăm năm, tình cảm vẫn tốt, trừ việc không có con ra, cô nghĩ, có lẽ tất cả các cặp vợ chồng đều hâm mộ hai người. Nghĩ vậy cô lắc đầu, có lẽ cô nên cho Terry sang đây ở, cô thấy khi Raymon và Sulla gặp cô và Terry đều lộ ra sự vui vẻ và dịu dàng.

Cô bỏ nguyên liệu mua được ở chợ vào bếp, nghĩ thầm chờ cô làm xong rồi mang đi thì cũng đến xế chiều, hay làm luôn bữa tối? Cô đoán Terry sẽ rất muốn ăn cơm chung với Ansel.

Khoảng sáu giờ chiều, Giản Ưu xách theo túi đồ đến bệnh viện C. Khi cô vào phòng Cận An mới phát hiện Terry đang thiếp đi bên cạnh Cận An, tóc xõa tung, khuôn mặt đỏ hồng, mỉm cười như một tiểu thiên sứ, cậu thật sự rất thích Cận An, không chút đề phòng và rụt rè bám lên người Cận An.


Cận An thấy Giản Ưu đi vào, anh ngẩng lên cười với cô, nhỏ giọng nói: “Terry chơi cùng tôi có hơi mệt, mới ngủ không bao lâu.”

Giản Ưu chỉ cười bỏ túi đồ xuống, khi nhìn đến giỏ trái cây trên bàn hơi dừng lại, cũng không hỏi, dẫu sau cô và Cận An cũng chưa quen thân lắm.

Nàng lấy một ấm giữ nhiệt và một hộp giữ nhiệt trong túi ra, đặt trước mặt Cận An, động tác lanh lẹ mở ấm, đổ canh ra bát, lại mở hộp, hiện ra cơm bắp bên trong, lấy ở bên dưới đáy một đôi đũa và một cái thìa đưa cho anh.

“Đây là canh cá diếc và cơm bắp, tôi sợ dạ dày anh không chịu nổi nên làm cơm nhuyễn.”

Cận An ngẩn người, nhìn cô gái trẻ trước mặt, cô vừa mới cởi áo khoác ngoài, trong căn phòng ấm áp chỉ mặc một áo váy lông cừu màu trắng, anh nhìn tà váy đong đưa, thấy mái tóc đen xõa xuống khi cô nghiêng đầu đổ canh, tim anh bỗng dừng một nhịp, sau đó nhảy lên liên hồi.

Anh yên lặng nhìn Giản Ưu, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên có cảm giác khác thường, anh há miệng, muốn nói. Nhưng lúc này, người bạn nhỏ Terry ngủ say sưa cạnh anh nhích mũi, ngửi thấy hương thơm quen thuộc, cậu mở mắt, mơ màng gọi: “Miêu Miêu.”

Kết quả là, Cận An định nói và Giản Ưu bị nhìn có chút không được tự nhiên liền lảng đi, cả hai nhìn Terry còn đang buồn ngủ lơ mơ ngồi dậy.

Terry dụi mắt, sau khi tỉnh táo, cậu lập tức trông thấy thức ăn ngon bày trên bàn nhỏ, nhanh chóng tiến tới, tay đặt lên bàn, con mắt tỏa sáng, cái mũi ngửi ngửi mùi hương thơm nức từ thức ăn, sau đó tội nghiệp nhìn Giản Ưu và Cận An nói: “Con đói bụng.”

Giản Ưu bẹo má cậu, ôm cậu lên, “Không được làm phiền chú Ansel ăn, mẹ đã chuẩn bị đồ ăn cho con rồi, những món đó là của chú Ansel.”

Terry mặc kệ, dù sao có ăn là được, lúc trưa cậu và chú Ansel ăn không được bao nhiêu đồ ăn ở bệnh viện, quá khó ăn, vẫn là Miêu Miêu làm ngon hơn.


Giản Ưu đặt Terry lên ghế, đặt lên bàn đồ ăn đã chuẩn bị cho Terry, cô đã ăn trước rồi mới đến. Có điều vì toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt trên người Terry, cho nên không thấy Cận An đang ở trên giường nhìn cô.

Lễ nghi lúc ăn cơm của Cận An rất tốt, không phát ra một tiếng động nào, tốc độ ăn không nhanh cũng không chậm, nhìn thôi cũng thấy vui tai vui mắt, chẳng qua lúc này anh thường xuyên đưa mắt về phía Terry và Giản Ưu. Terry đối diện với anh, tự nhiên trông thấy cái nhìn của anh, thế là mỗi lần thấy ánh mắt anh liền mỉm cười.

Nhiều lần như thế, Giản Ưu tự nhiên cũng phát giác. Vừa rồi cô đã thấy sau lưng có ánh mắt nhìn, làm cô tim dập dồn dập, còn nóng lên nữa, cũng không biết có phải hệ thống sưởi trong phòng cao quá hay không, song thấy Terry và Cận An nhìn nhau, cô nghĩ, chắc anh nhìn Terry, không có quan hệ gì với cô cả.

Sau khi ăn xong, Terry no căng, xoa bụng làm nũng với Cận An và Giản Ưu, nói là muốn đi tản bộ cho tiêu hóa ở vườn hoa tại tầng một bệnh viện. Cận An không từ chối được, cộng thêm anh cảm thấy tuy thân thể có yếu đi, nhưng thể lực đi một lúc vẫn có nên đồng ý, còn Giản Ưu ban đầu không đồng ý, lại không làm gì được với một lớn một nhỏ này, đành đi theo.

Vườn hoa ở bệnh viện C rất đẹp, không ít người đi tản bộ, Terry một tay nắm tay Cận An, tay kia nắm tay Giản Ưu, mặt mày hớn hở, chính cậu còn cổ động chính bản thân, mình làm rất tốt, cậu hoàn toàn có lý do tin tưởng, trong mắt người khác, bọn họ chính là gia đình ba người. Tình huống xảy ra nhiều hơn, cậu không tin chú Ansel và Miêu Miêu không có cảm giác gì.

Giản Ưu chú ý tới dáng điệu cười trộm như quỷ của Terry, không khỏi đau đầu, không biết trong bụng cậu nhóc đang nghĩ gì đây, tiểu bại hoại bướng bỉnh này ranh ma lắm.

Còn với Cận An, anh bằng lòng chiều chuộng Terry, bằng lòng dung túng cậu, bởi vì cảm giác duyên số vô hình, khi có Terry bên cạnh anh thấy được buông lơi, những chuyện không vui phảng phát đều lui nhường, tạm thời không chiếm cứ tinh thần anh.

Dạo vườn hoa hai vòng, Giản Ưu thấy sắc mặt Cận An đã hơi tái, liền bảo dừng lại nghỉ ngơi, ngược lại Terry tinh thần dồi dào, trông thấy mấy đứa trẻ đang chơi đùa liền gia nhập, còn Cận An và Giản Ưu ngồi tại một nơi khá yên tĩnh ít người.

Hai người ngồi cạnh nhau không nói gì một lúc, Giản Ưu lên tiếng phá tan bầu không khí trầm lặng, cô nói: “Ansel, từ buổi nói chuyện lần trước đã được mấy ngày, lúc đi anh không hẹn thời gian gặp mặt, tuy nhiên với tình huống của anh, tôi nghĩ mỗi tuần gặp một lần sẽ tốt hơn, anh thấy thế nào?”


“Xin lỗi bác sĩ Katrina, tôi cũng không biết phải hẹn thời gian gặp mặt kế tiếp, rất xin lỗi cô.” Cận An bày tỏ sự áy náy, việc này do Lâm Trường Ca sắp xếp cho anh, cho nên anh thật không lưu tâm, anh nghĩ Lâm Trường Ca sẽ hẹn thời gian trước rồi gọi điện báo cho anh.

Giản Ưu lắc đầu, “Không cần phải nói xin lỗi, thật ra không phải ai cũng hẹn trước thời gian gặp mặt lần kế, chẳng qua tôi thấy anh không gọi điện đến nên mới hỏi chút thôi.”

“Bây giờ tôi cũng không rõ bạn tôi có sắp xếp chưa, chờ tôi hỏi rồi sẽ mau chóng hẹn thời gian gặp mặt lần sau.”

Giản Ưu gật đầu, thật ra cô không biết nên trả lời sao với Cận An, ban đầu cô định nói anh không cần phải gấp, nhưng cảm thấy quái quái chỗ nào, cho nên không lên tiếng.

Ngược lại Cận An nói tiếp: “Bác sĩ Katrina, việc trị liệu phải diễn ra trong phòng hội đàm sao? Cô xem ở đây thế nào?”

Giản Ưu không nghĩ tới Cận An đưa ra đề nghị này, với cô, tiến hành trị liệu trừ phi cần chuẩn bị gì đó mới phải ở phòng làm việc, chỉ cần vườn hoa, quán cà phê có thể bảo đảm việc riêng của bệnh nhân cũng có thể làm nơi trị liệu.

“Tại đây tuy không phải một lựa chọn tốt nhưng nếu anh thích thì cũng được.”

“Phải vậy không? Thế thì coi như một cuộc nói chuyện phiếm giữa những người bạn đi, Giản Ưu.” Anh mỉm cười dùng tiếng Trung nói.

Khi cô nghe được hai tiếng “Giản Ưu” được phát âm bằng tiếng Trung tiêu chuẩn, cô chợt nóng mặt, tên tiếng Trung của cô chỉ có Raymon gọi, dù sao cô sống ở nước M, cho dù bạn cô là người nước Z cũng gọi cô là Katrina. Khi lần đầu tiên giới thiệu chính thức trong phòng hội đàm, vì giảm phòng ngự trong lòng anh mới cố ý dùng tiếng Trung giới thiệu với anh, cũng nói anh có thể gọi tên mình bằng tiếng Trung, chẳng qua lúc đó anh vẫn gọi tên tiếng Anh của cô, cũng dùng tiếng Anh nói chuyện, đến lúc này nghe anh gọi như thế, cô có cảm giác rất kỳ lạ.

“Thế nào lại tự dưng dùng tiếng Trung?”

Nói thật, Cận An cũng không biết, chỉ là từ lúc xế chiều trò chuyện bằng tiếng Trung với Terry rất lâu, vừa rồi cũng tự nhiên dùng tiếng Trung, có lẽ, vào lúc đó, anh đã quyết định coi cô gái này làm bạn. Hoặc không chỉ như vậy…


“Lúc xế chiều có trò chuyện một lúc với Terry, nghe nói tiếng Trung của nó rất tốt.”

“Ừ, từ nhỏ tôi đã dùng tiếng Trung nói chuyện với nó.” Bất chợt nhớ lại khi Terry còn là cục thịt nhỏ, nhếch cái miệng lên, giọng nói bắt chiếc một câu tiếng Trung một câu tiếng Anh nói cùng cô.

Cận An từ nét mặt Giản Ưu đoán là cô nhớ lại chuyện cũ, liền nói: “Khi đó Terry chắc chắn rất đáng yêu.”

“Đúng vậy.” Cô cười gật đầu, Terry cuộn tròn như cục thịt nhỏ, cho nên khi ở bên ngoài phòng phẫu thuật trông thấy Terry đã nghĩa vô phản cố đồng ý với bố mẹ Terry sẽ nhận nuôi nó.

Cận An và Giản Ưu dường như tìm được rất nhiều chuyện, các câu chuyện đều không dính đến đề tài tình huống tâm lý Cận An, nhưng Giản Ưu thấy điều đó không quan trọng, bởi vì cô có cảm giác Cận An đã buông lỏng hơn với cô, tuy lần trước Cận An rất phối hợp, cũng nói ra tình huống của mình, nhưng với tư cách bác sĩ tâm lý, Giản Ưu rất nhạy cảm phát hiện sự kháng cự của Cận An, dĩ nhiên, không chỉ có một mình anh, rất nhiều bệnh nhân trong lần trị liệu đầu tiên đều như thế.

Có điều, Giản Ưu nhớ lại cảnh sáng nay gặp Cận An, cô phát hiện trạng thái tinh thần anh không tốt, cũng có khuynh hướng uất ức, nhưng bây giờ, tâm tình tiêu cực của Cận An dường như đã vơi bớt, cô cần nắm rõ các tình huống của anh mới có thể khiến tâm lý anh bình phục.

Thế là, Giản Ưu nghĩ đến, có phải ở nước Z đã xảy ra chuyện gì mới khiến Cận An như thế, dẫu sao, Cận An là nghệ sĩ trong vòng giải trí, tất cả hành động của anh đều khuếch đại trước công chúng, nhận áp lực tâm lý cực lớn, nhất là trong vòng giải trí tồn tại rất nhiều thị phi.

Nhưng mà, Giản Ưu thật không ngờ, cô lại nhanh chóng biết được ở nước Z, trên người Cận An xảy ra những chuyện gì, bởi vì ngày ngày 3 tháng 1, Cận An ra viện, do trước đó Terry quấn quýt đòi đi đón chú Ansel, cho nên Giản Ưu hẹn Cận An chiều sẽ đón anh, sau đó Cận An muốn mời bọn họ đi ăn.

Không ngờ, trong phòng bệnh, Giản Ưu gặp được một người đàn ông trung niên, người này chính là Lâm Trường Ca vì không yên lòng với Cận An nên cố ý bay đến nước M.

Tiếp đó, ở nước Z, mặc dù công ty giải trí Phi Dương đã nhanh chóng phản hồi lại chuyện liên quan đến trạng thái Wein của Thân Tinh, cũng có rất nhiều người tin Thân Tinh chỉ muốn dựa vào Cận An đánh bóng tên tuổi, song chuyện này vẫn chưa có ngừng.

Nguyên nhân trong đó là tuần san báo giải trí “Mãnh Liêu” số đặc biệt bẻ cong sự thật, nói rằng câu nói đó có vẻ giống thật mà là giả, cũng có nguyên nhân là Thân Tinh, Thân Tinh trên Wein mắng chửi công ty giải trí Phi Dương dùng gậy đánh uyên ương, không muốn thừa nhận tình cảm của cô ta và Ansel, thậm chí còn muốn mở họp báo, Ansel cũng sẽ tham dự! Câu nói này của Thân Tinh đã lại làm nổ tung vòng giải trí! Rất nhiều người cũng không tin lời Thân Tinh, nhưng bọn họ chờ mong có thể trông thấy Ansel! Cho nên mọi người đều đang trong cảm giác chờ đợi quỷ dị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.