Đọc truyện Nam Thần Lạnh Lùng Quá Phúc Hắc – Chương 4: Mình Muốn Lấy Thân Báo Đáp 4
“Vì sao vậy?” Đường Du Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu, cảm thấy kỳ lạ nói: “Cậu không thích chơi trò chơi à?”
“Không thích.” Cố Dữ tiếp tục vẽ trên giấy, thuận miệng đáp.
“Vậy thì cho dù cậu không thích chơi trò chơi, cũng có thể ra ngoài phơi nắng nha.” Đường Du Nhiên đi tới bên cạnh Cố Dữ, giơ tay kéo tay áo cậu, giọng nói thanh thúy: “Phơi nắng nhiều mới có lợi cho cơ thể, mẹ mình nói, phơi nắng nhiều có thể bổ sung vitamin D, tăng hấp thu can xi, có lợi cho tăng chiều cao!”
Tay nhỏ của cô bé nắm lấy tay áo Cố Dữ như vậy, Cố Dữ đang vẽ đường thẳng lập tức bị lệch ra ngoài.
“…”
Vẻ mặt Cố Dữ không có biểu cảm ngẩng đầu, trừng mắt với Đường Du Nhiên nói: “Sao cậu lải nhải nhiều vậy?”
“Mình…” Lúc Đường Du Nhiên chuẩn bị nói tiếp gì đó, bỗng nhiên giọng cô Chương vang lên trên đỉnh đầu bọn họ: “Bạn nhỏ Đường Du Nhiên nói rất có đạo lý, bạn học Cố Dữ, một mình ở phòng học rất nhàm chán, không bằng phơi nắng ở sân thể dục, nhìn các bạn nhỏ khác chơi trò chơi nhé?”
Cố Dữ im lặng một lát, nhưng vẫn buông bút vẽ trong tay ra, chậm chạp theo sát cô Chương và Đường Du Nhiên ra khỏi phòng học.
Ánh mặt trời ở bên ngoài vừa đủ, từng cơn gió nhẹ thổi hương cỏ xanh, ấm áp tới.
Cố Dữ ngồi bên cạnh bậc thang ở sân thể dục nhỏ, một bàn tay chống cằm chán muốn chết, nhìn đám bạn cùng lớp xếp thành hai hàng, chạy vòng quanh sân thể dục làm nóng người.
Vì vóc dáng Đường Du Nhiên có vẻ thấp, cho nên đứng ở đằng trước, khuôn mặt tròn tròn vì chạy bộ, mà phiếm một tầng mồ hôi, hơi đỏ ửng.
“Các bạn nhỏ cố lên! Lại chạy một vòng nữa chúng ta sẽ tới đảo nhỏ của hải tặc, một chút nữa, một chút nữa thôi!” Giáo viên dạy thể dục vừa chạy theo sau vừa kêu lên.
Các bạn nhỏ lập tức có tinh thần, tốc độ chạy về trước nhanh hơn.
Nhàm chán!
Cố Dữ liếc các bạn nhỏ đang chạy bộ, đứng dậy, cậu đi dọc biên sân thể dục quay về phòng học.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn cộng thêm tiếng cười của trẻ con. Ngay sau đó giọng giáo viên thể dục và giáo viên chăm sóc cùng vang lên: “Đường Du Nhiên, cẩn thận!!”
Cố Dữ quay đầu lại theo bản năng, cậu liếc mắt một cái là thấy Đường Du Nhiên cách mình một cánh tay, đang xông thẳng vượt quy định.
Trước mặt cô bé là vườn rau nhỏ ở nhà trẻ, giáp vườn rau là hàng loạt hàng rào nhỏ màu trắng đứng thẳng tắp, nếu Đường Du Nhiên nhào tới theo tư thế này mà nói…
Cố Dữ vội vàng giơ tay kéo tay Đường Du Nhiên, kéo cô bé về phía mình.
“Rầm” một tiếng, cả người Đường Du Nhiên đều nằm trên người Cố Dữ, mà Cố Dữ bị cô bé ép ngồi ở trên mặt đất.
“Cố Dữ!”
“Đường Du Nhiên!!”
Mấy giáo viên chạy nhanh tới trước mặt bọn họ, vẻ mặt lo lắng nhìn hai người hỏi: “Thế nào, có ngã xuống không, có bị đau không?”
“Em… Ừm… Oa – -!!” Đường Du Nhiên há to miệng khóc, vừa rồi chỉ trong chớp mắt, cô bé thật sự bị dọa sợ muốn chết, nếu ngã lên hàng rào nhỏ gần vườn rau, cô bé… Cô bé…
Cố Dữ nhíu mày, nhìn thoáng qua Đường Du Nhiên nằm trên người mình khóc hu hu, không nhịn được trừng mắt nói: “Cậu có thể dậy khỏi người mình trước được không? Nặng như vậy… Đè chết mình rồi.”
Giáo viên chăm sóc ở bên cạnh vội vàng bế Đường Du Nhiên lên.