Nam Thần Kêu Ngạo

Chương 48


Đọc truyện Nam Thần Kêu Ngạo – Chương 48

Gặp được bạn gái cũ của ai đó, Tằng Tiểu Mông đột nhiên mất hết hứng thú, kéo Chu Nịnh Nịnh bỏ đi.
Chu Nịnh Nịnh cảm thấy cái xe đẩy kia rất đẹp, nhưng cũng rất mắc! Lúc trước Lục Cận Thâm đã nói rồi, muốn cô dùng thẻ của anh, tiện thể giúp anh mua một món quà tặng cho anh trai cô.
Từ khi anh đưa thẻ cho cô, cô chỉ mới dùng một hai lần, đều là mua đồ cho anh, lúc nãy cô vừa nói với Tằng Tiểu Mông cô sẽ dùng thẻ của bạn trai, Tằng Tiểu Mông liền khen cô có tiền đồ, sau đó kéo cô đến các cửa hàng cao cấp, mọi thứ trong đó đương nhiên là rất tốt, có điều giá cả cũng cực kỳ “dễ nhìn”!
Chu Nịnh Nịnh bị Tằng Tiểu Mông kéo đi, hơi tiếc nuối quay đầu lại liếc nhìn chiếc xe đồ chơi kia, nhưng lại thấy bên cạnh Mạnh Nhiên xuất hiện một người đàn ông cao lớn khôi ngô, cử chỉ thân mật, vừa nhìn liền biết là một đôi tình nhân.
Cô nói với Tằng Tiểu Mông: “Này, cậu không nên tức giận, Mạnh Nhiên có bạn trai rồi, hoặc có thể đã kết hôn luôn rồi…Cậu nhìn đi, bọn họ đang chọn đồ cho em bé, nói không chừng cô ấy đang mang thai đó, cậu đừng tự tìm giấm chua mà ăn chứ…”
Qua một thời gian dài, cách nhìn của Chu Nịnh Nịnh đối với Tô Gia Trạch cũng khác, mỗi lần thấy dáng vẻ anh bị Tằng Tiểu Mông chỉnh đốn cô liền cảm thấy buồn cười.
Tằng Tiểu Mông nhìn lướt ra phía sau, quả nhiên thấy bên cạnh Mạnh Nhiên có thêm một người đàn ông, hướng nhìn của cô trùng hợp với ánh mắt Mạnh Nhiên, rõ ràng cô ta đang làm mặt quỷ với cô…
Tằng Tiểu Mông: “…” Bạn gái cũ của Tô Gia Trạch đều có đức hạnh thế này sao?
Trong cửa hàng đồ dùng trẻ em, bạn trai Mạnh Nhiên, Mặc Thần nghi hoặc nhìn cô bỗng nhiên làm mặt quỷ, thấp giọng hỏi: “Sao thế?” Theo hướng cô nhìn, chỉ thấy bóng lưng của hai cô gái trẻ.
Mạnh Nhiên sờ sờ bụng, nói: “Không có gì, cục cưng muốn em làm mặt quỷ.”
Mặc Thần dở khóc dở cười, cục cưng mới hơn một tháng có thể cảm ứng thông linh được sao?
Đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô, Mạnh Nhiên nghĩ thầm, nếu để anh biết vừa nãy cô làm mặt quỷ với bạn gái hiện tại của bạn trai cũ, chẳng phải đang trực tiếp xin giáo huấn sao?

Tằng Tiểu Mông và Chu Nịnh Nịnh còn chưa đi xa, Tô Gia Trạch lại gọi đến, Tằng Tiểu Mông thấy màn hình di động nhấp nháy ba chữ “Tô lưu manh”, khuôn mặt nhỏ nhắn trong chốc lát trầm xuống.
Chu Nịnh Nịnh vốn cho rằng cô sẽ trực tiếp ngắt điện thoại, không ngờ cô lại bắt máy…
“Anh yêu, lại làm sao vậy?” Bốn chữ sau gần như được phun ra.
Tô Gia Trạch gật gật đầu, tư duy liền sáng tỏ, anh đã nói mà… Tiểu Mông không thể dịu dàng với anh được, dịu dàng như vậy chắc chắn đang tức giận, nhưng cô giận cái gì anh lại hoàn toàn không biết!
“Mông nữ vương, kẻ hèn này lại làm sai chuyện gì vậy?” Hiện tại tình cảm của hai người vẫn chưa ổn định, Tô Gia Trạch ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Tằng Tiểu Mông ha hả một tiếng: “Không có gì, chỉ là tình cờ gặp được bạn gái cũ của anh…”
Tô Gia Trạch lập tức đổ mồ hôi, suýt chút nữa hỏi luôn một lèo: “Bạn gái cũ đó tên gì? Cô ta nói gì với em?”, may là phanh lại đúng lúc, vẫn chưa kịp thốt ra điều gì đã nghe cô nói: “Đúng rồi, cô ta muốn hẹn em cùng chơi mạt chược, anh nói xem bạn gái cũ của anh nhiều đến vậy, có thể mở được bao nhiêu bàn đây? Khung cảnh chắc chắn là cực kỳ hoành tráng!”
Quả nhiên đang tức giận… Sai, hẳn là đang ghen mới đúng…
Tô Gia Trạch đưa tay xoa trán, vừa vui vừa buồn, lập tức giải thích: “Nữ vương đại nhân, có trời đất chứng giám, bây giờ ngoài em ra anh hoàn toàn không dây dưa với ai khác, anh đã xoá hết số điện thoại và tin nhắn rồi, em có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.”
Tằng Tiểu Mông “hừ” một tiếng, tâm trạng tốt lên một chút.
Chu Nịnh Nịnh bị bỏ rơi hơn hai mươi phút, chứng kiến quá trình sắc mặt Tiểu Mông ngày càng khá lên, quả nhiên phụ nữ rất dễ bị lừa gạt.
Bọn họ nói chuyện xong cũng đã sắp 5h, nhưng quà cáp vẫn chưa mua!

“Mông nữ vương, tâm trạng của cậu tốt lên chưa? Chúng ta mua sắm tiếp đi!” Chu Nịnh Nịnh không thèm phân bua đã kéo cô quay lại cửa hàng lúc nãy.
Ngoài dự đoán, Mạnh Nhiên vẫn còn ở đó, bọn họ đang xem chiếc xe mà cô và Tiểu Mông vừa xem lúc nãy.
Mạnh Nhiên trông thấy các cô, nở nụ cười nói: “Chiếc xe đẩy này không tệ.” Nói xong liền sờ sờ bụng mình.
Ánh mắt Chu Nịnh Nịnh bất giác hạ xuống bụng cô, chớp mắt, sau đó nhìn sang người đàn ông bên cạnh Mạnh Nhiên, Mạnh Nhiên cười rộ lên: “Đây là chồng tôi.”
Chu Nịnh Nịnh không theo kịp tốc độ của cô ấy, mới được mấy tháng, chồng con đều có rồi… Tằng Tiểu Mông cũng hơi mơ màng, không nói gì…
Cuối cùng, Mạnh Nhiên và Chu Nịnh Nịnh cùng mua mẫu xe đẩy đó.

Tiệc rượu ngày hôm sau, gia đình bạn bè tổng cộng có mười bàn, ngoại trừ chuyện Chu Dục Thân tái hôn với Phó Manh Manh và có cả em bé, người được quan tâm nhiều nhất là Lục Cận Thâm, một người đàn ông cao lớn tuấn tú như vậy vừa đi ngang đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Chu Nịnh Nịnh cả mặt đều đỏ ửng, đúng là rất khâm phục… Sức tấn công của “ba cô sáu dì”…
Hào quang của anh trai đều bị cô và Lục Cận Thâm chiếm mất một nửa, nhưng may là… Anh và chị dâu không ngại chút nào.
Tiệc rượu hôm nay không chỉ là tiệc tái hôn của Chu Dục Thân và Phó Manh Manh, còn là lễ ra mắt của bạn trai Nịnh Nịnh với các trưởng bối, tất cả bạn bè thân thích, ba cô sáu dì bảy ông chú, dù có đến hay không đều biết bạn trai của Nịnh Nịnh vừa cao ráo, vừa giàu có, lại đẹp trai, chuẩn “cao, phú, soái”.
Cả quá trình Lục Cận Thâm đối đáp rất thoải mái tự nhiên, dần dần Chu Nịnh Nịnh cũng không xấu hổ nữa, cô của Chu Nịnh Nịnh hỏi: “Có thật là tốt nghiệp xong sẽ kết hôn luôn không?”

Những chuyện kết hôn này Chu Nịnh Nịnh không biết trả lời thế nào, tốt nghiệp xong cô mới chỉ 21 tuổi thôi, không định sẽ kết hôn nhanh như vậy, Lục Cận Thâm bèn trả lời câu hỏi này: “Xem ý của Nịnh Nịnh thôi ạ.” Chừa cho cô chút mặt mũi.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Chu Nịnh Nịnh kéo Lục Cận Thâm chạy thoát thân, gió hơi lớn, Lục Cận Thâm đưa cô lên xe.
Vừa lên xe, Chu Nịnh Nịnh liền xoay người bám vào cánh tay anh làm nũng: “Làm sao bây giờ? Hầu như mọi người thân quyến trong nhà, bạn bè của ba mẹ, bạn bè của anh trai và chị dâu… Đều gặp mặt anh rồi, anh nhất định phải lấy em, nếu không em sẽ rất mất mặt đó…”
Lục Cận Thâm chớp mắt, sao cô có thể có những suy nghĩ kỳ quái như vậy? Nhìn anh giống loại người sẽ vứt bỏ cô lắm sao? Đưa tay xoa đầu cô, cúi xuống mặt đối mặt, thấp giọng nói: “Nịnh Nịnh, đợi em tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn luôn đi.”
Anh nói rất nghiêm túc, âm thanh như sóng vỗ vừa dịu dàng vừa xao động, lòng Chu Nịnh Nịnh cũng khe khẽ nhộn nhạo theo, cô cắn môi nhìn anh, đôi mắt bị lửa nóng ở tận đáy mắt anh thiêu đốt.
Dù sao thì Chu Nịnh Nịnh cũng giống như những cô gái trẻ tuổi khác, yêu là yêu, cô có thể dành hết 100% trái tim của mình, cô hưởng thụ những ngọt ngào và đau xót lúc yêu đương, cô chắc chắn bản thân rất yêu người đàn ông này, cũng từng tưởng tượng cảnh cô bước vào lễ đường cùng anh không ít lần, ao ước về cuộc sống sau hôn nhân…
Nhưng, có câu nói “Hôn nhân là mộ phần của tình yêu”, cô vẫn còn rất trẻ, cho dù tốt nghiệp cũng chỉ mới 21 tuổi, cô cảm thấy tình cảm của hai người bây giờ rất tốt, tình yêu là kẹo ngọt, hôn nhân là… Là gì thì cô không biết, nhưng trong suy nghĩ của cô, kết hôn và yêu đương chắc chắn có rất nhiều khác biệt.
“Hai năm sau đó hẵng kết hôn có được không?” Cô nhỏ giọng nói, không đợi anh trả lời, bỗng nhiên bĩu môi quay đầu hừ một tiếng, “Dù sao kết hôn cũng không đơn giản vậy đâu, anh còn phải cầu hôn đấy!”
Lục Cận Thâm đã sáng tỏ, anh cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô, cười nhẹ: “Ừ, chắc chắn phải cầu hôn rồi.”
Chu Nịnh Nịnh cảm thấy yên lòng, vừa nãy cô mới nghĩ ra, mình còn rất trẻ, nhưng anh… Sang năm đã ba mươi tuổi rồi, cô có nên lo lắng cho anh một chút hay không? Ừm…

Mùa thu nhanh chóng đi qua, mùa đông lạnh giá đang đến, tuyết đầu mùa năm nay đến rất muộn, toàn thành phố B đều hanh khô, mỗi lần ra ngoài hẹn hò Chu Nịnh Nịnh đều phải bọc mình thật dày, khăn quàng cổ, áo lông, mũ trùm, bao tay…
Tối ngày 22 tháng 12, sau khi Chu Nịnh Nịnh ăn tối cùng Lục Cận Thâm xong, hai người chậm rãi đi dạo trên phố, gió bấc vù vù thổi bên tai, sượt qua lạnh như băng, Chu Nịnh Nịnh giấu kín nửa khuôn mặt trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt to đen láy.
Lục Cận Thâm nắm tay cô để trong túi áo khoác của anh, đi được một lúc, anh đột nhiên dừng bước.

“Tuyết rơi rồi, Nịnh Nịnh.”
“Ơ?!” Chu Nịnh Nịnh vội vàng ngẩng mặt lên, quả nhiên thấy trong bầu trời đêm, từng điểm trắng muốt nhẹ nhàng phiêu lượn, sau đó cô nghĩ, có phải do anh cao, nên mới thấy tuyết trước cô.
“Không biết tuyết có rơi nhiều hơn không nữa…” Nếu rơi nhiều hơn, vậy đến Giáng sinh có thể thấy khắp nơi đều trắng xóa, rất lãng mạn, lúc đó cô có thể cùng anh đắp người tuyết dưới khu nhà.
Lục Cận Thâm nắm tay cô đi sang bên kia, nói: “Ngày mai ngày kia vẫn sẽ rơi.”
Chu Nịnh Nịnh đưa tay đón hoa tuyết rơi trong không trung, hỏi anh: “Sao anh biết ngày mai tuyết sẽ rơi?”
Lục Cận Thâm cất điện thoại vào túi, “Dự báo thời tiết nói.”
“Vậy thì tốt quá! Ngày mai anh đi đắp người tuyết với em được không?” Ngày mai là thứ sáu, Giáng sinh năm nay vừa đúng vào cuối tuần, tuần trước cô đã giày vò ông Chu hết nửa ngày, ông vỗ về đầu cô, hừ một câu “Con gái lớn không thể giữ được”, ngầm đồng ý cho cô cuối tuần này… Khụ khụ, thực hiện hành vi “sai trái” là ngủ lại nhà bạn trai!
Đắp người tuyết sao? Lục Cận Thâm hơi nhíu mày, nhiệt độ ngày mai ngày kia xuống dưới 0 độ cơ mà?
“Được không được không? Mỗi năm tuyết rơi em đều em đều đi đắp người tuyết, lúc nhỏ ba hay đắp cho em người tuyết lớn nhất, lớn hơn cả những nhà khác trong khu!” Chu Nịnh Nịnh lắc lắc cánh tay anh.
“Được rồi.”
Chu Nịnh Nịnh cười đến mức hai mắt cong như trăng khuyết, cô biết, chỉ cần cô thích, anh nhất định sẽ đồng ý.
Tuyết càng rơi càng nhiều, mặt đất nháy mắt tràn đầy những đốm trắng, Chu Nịnh Nịnh vui vẻ chạy quanh Lục Cận Thâm vài vòng.
Lục Cận Thâm kéo cô lại, mỉm cười: “Được rồi, đưa em về trường thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.