Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 58


Đọc truyện Nam Thần Hoàn Mỹ – Chương 58

Lục Giam nhận được một cuộc điện thoại, là Tưởng Duyên gọi tới. Hai người nói vài câu, Lục Giam liền đưa điện thoại của anh cho Tô Diệc.

“Uy?” Tưởng Duyên tìm cô làm gì?

“Tô Diệc, em tới tiệm cà phê cạnh trường học đi, Mỹ Mỹ có chuyện này.”

Thời điểm Lục Giam cùng Tô Diệc đến quán cà phê, Âu Dương Mỹ Mỹ giống như một cô con dâu thút thít khóc nức nở, đôi mắt tú mỹ đã sưng thành quả đào.

Tưởng Duyên nhìn thấy bọn họ giống như thấy cứu tin, chạy vọt lại, đôi tay nắm chặt tay Lục Giam:” Đồng chí, rốt cuộc cũng đến rồi.” Nói xong, lại muốn nắm tay Tô Diệc, lại bị Lục Giam chặn lại.

Tưởng Duyên cũng không thèm để ý, anh vẻ mặt đau khổ nhìn Tô Diệc:”Vị kia đã khóc được 2h đồng hồ, giống như một cái vòi nước. Anh đều bị mọi người vây xem, nhiều người còn nói anh khi dễ con gái người ta, lý lẽ ở chỗ nào chứ?”

Âu Dương Mỹ Mỹ cũng đã khóc hơn 2h, phát tiết cũng đã phát tiết xong. Tô Diệc gọi cho cô nàng một ly Cappuccino cùng bánh kem phô mai New York, Âu Dương Mỹ Mỹ vừa ăn vừa xoa nước mắt nước mũi, bắt đầu thuyên giải nguyên nhân —- cô nàng cùng Hạo Nhiên đã hoàn toàn chia tay.

Lục Giam sợ cô không kham nổi, kéo Tưởng Duyên ngồi xuống.

Tưởng Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm, “Con gái mà như vậy, ai mà chịu được chứ?” (nghiệp quật nha anh:3)

“Vòi nước” đang ăn bánh phô mai quay đầu trừng mắt liếc anh ta, cái mũi nhíu lại, vành mắt lại đỏ lên, lại muốn tuôn nước.

“Được, được, được, anh câm miệng là được chứ?” Tưởng Duyên đau đầu không thôi, anh ta không thể tưởng tượng được con gái có thể khóc đến như vậy, Thái Bình Dương cũng thua cô nàng.

“Tớ lớn như vậy lần đầu tiên mới thích một người. Anh ấy muốn tớ thành cái dạng gì, tớ liền thành dạng đấy, tớ biết điều kiện nhà anh ấy không tốt, vì không để anh ấy có gánh nặng, mọi thứ đều an bài. Mẹ tớ còn nói tớ kỳ quái, sao lại không mua đồ lặt vặt nữa. Sinh nhật tớ anh ấy cũng chỉ tặng được món quà 99 đồng, ăn cơm bên ngoài chưa bao giờ vượt quá 200. Đi dạo phố hay xem phim đều bằng tàu điện ngầm công cộng, cho dù tớ ăn mặc không phù hợp. Tất cả tớ đều nhịn, tớ cho rằng chỉ cần được bên người mình thích, cái này đều không là gì.”

“Hôm nay thật vất vả mới khiến anh ấy buông được sách vở cùng tớ đi dạo phố, gặp được một cửa hàng giảm giá, tớ nhìn đến chiếc áo khoác Armani, giá còn không quá 6000, tớ nghĩ như vậy cũng không sao, liền quét mua. Kết quả anh ấy đưa một khuôn mặt trầm trầm, ra khỏi cửa hàng liền chỉ trích tớ, nói tớ quá phung phí, 6000 là bốn tháng sinh hoạt của anh ấy, chỉ một chiếc áo đã bay mất. Anh ấy nói người con gái như vậy anh ấy với không tới.”

“Hơn nửa năm tớ mới bỏ tiền ra mua một món quần áo, liền trở thành tội ác tày trời? Tớ chính là bảo bối được ba mẹ nâng niu trong tay nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phiền muộn vì tiền, bởi vì một đối tượng mà tiết kiệm lại, trong mắt anh ấy lại trở thành hoang phí. Trước đấy tớ nghĩ chỉ cần thích anh ấy là được, không bao giờ nghĩ được đến những vấn đề như thế này.

Nói xong, Âu Dương Mỹ Mỹ lại nghẹn ngào, “Tớ thích anh ta như vậy, vì anh ta mà không còn là chính mình. Chính là tớ còn không qua nổi 6000 đồng, nửa năm tớ chờ đợi, kỳ thật chỉ là không dám thừa nhận hiện thực —- anh ta chưa bao giờ thích tớ, là tớ tự mình đa tình.”

Cửa tiệm cà phê khép khép mở mở, người tới người lui mang theo bao tâm sự.


Tô Diệc cho rằng tình yêu là có thể nỗ lực, nhưng lại không nên quá cố chấp. Không bình đẳng, không có được thì nên buông tay, bởi vì bạn không thể nào làm cảm động người không yêu bạn, giống như đang đánh thức một người giả bộ ngủ.

Âu Dương Mỹ Mỹ nhìn thì tùy tiện, kỳ thật chính là một cô gái đơn thuần, khi thích ai là dành hết niềm tin cho người đó. Tuy rằng cô nàng suy nghĩ rồi chia tay, nhưng lý trí là lý trí, tình cảm là tình cảm, cô nàng giống như đã bị cọ rửa quá nhiều đến hỏng mất.

Tô Diệc ôm vai cô nàng, vỗ phía sau lưng, nhỏ giọng an ủi.

“Tớ nói này Âu Dương Mỹ Mỹ, cậu không chỉ có đầu óc không tốt, ánh mắt cũng có vấn đề. Vì tên Hạo Nhiên kia mà tinh thần cũng không có, cả ngày giống như không được ngủ. Cậu còn không biết xấu hổ mà kêu hắn ta là soái ca, soái cái P*!”

Tưởng Duyên nhìn không được. Anh ta hôm nay vốn đến xem phim, ai ngờ đụng phải Âu Dương Mỹ Mỹ. Cô nàng vẫn luôn khóc, anh ta cũng chỉ biết là chia tay, nhưng không rõ ngọn nguồn gì, lúc này nghe ra, anh ta không biết nên nói gì mới tốt, vì loại người này có gì phải khóc chứ!

Âu Dương Mỹ Mỹ đỏ mắt đem khăn giấy nước mắt chùi lên người anh ta.

Tưởng Duyên tránh cũng chưa kịp tránh, tiếp tục chọc đao vào lòng cô nàng:” Em là trong đầu bị ngốc hay là bị kẹp cửa? Loại con trai vừa nghèo vừa thiểu não như hắn ta thì có chỗ nào tốt chứ? Em vẫn còn may mắn chỉ nửa năm là nhìn thấy được con người hắn, nếu không về sau em sẽ càng khổ. Anh nói cho em biết, chàng trai tiêu tiền vì em không nhất định phải yêu em, nhưng chàng trai tiêu tiền của em thì nhất định không yêu em. Hắn ta chính là thích cái túi tiền của em còn được đấy!”

Không hổ là đao bén, chém vào vết đau. Âu Dương Mỹ Mỹ bị anh nói đến oa oa mà khóc lớn.

Một động tĩnh không nhỏ này, làm bao nhiêu người xung quanh nhìn qua.

Tưởng Duyên chịu thua, vẻ mặt ảo não, vội vàng xin lỗi:” Ai u, bà cô ơi, đừng khóc nữa. Là anh không đúng, anh đáng bị phạt, được chứ?” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói còn mang theo khép nép cầu xin.

Âu Dương Mỹ Mỹ nhăn mũi, khóc đến thở hổn hển. Nghe được lời Tưởng Duyên nói, một phen kéo tay anh ta qua, cắn xuống.

Một ngụm này không nhẹ, Tưởng Duyên bị đau, liên tục hít khí, nhưng lại không rút tay về.

Chờ Âu Dương Mỹ Mỹ phát tiết xong, Tô Diệc nhìn qua tay Tưởng Duyên, dấu răng khảm thật sâu trên da thịt, nhìn đã thấy đau.

Tưởng Duyên chỉ tùy tiện xoa xoa, không thèm để ý hỏi:”Nguôi giận rồi? Nếu chưa, anh lại cho em cắn một cái nữa.”

“Em không phải chó.” Âu Dương Mỹ Mỹ không cảm kích:” Da thịt anh sao lại cứng như vậy, đau hết răng.”


“Đúng rồi, là anh sai, đáng lẽ da thịt không nên cứng như vậy.” Tưởng Duyên tự giễu nói.

Âu Dương Mỹ Mỹ không nhịn được, cười lên một chút.

Tưởng Duyên thấy cô nàng đã đỡ hơn, thở phào một hơi. Mắt Âu Dương Mỹ Mỹ vừa hồng vừa sưng, nhìn vô cùng đáng thương, hoàn toàn biến mất vẻ giương nanh múa vuốt thường ngày, nhìn qua như một gái bọ bỏ rơi. Anh không nhịn được xoa xoa đỉnh đầu cô, lại vỗ vỗ vai cô:” Đừng khóc nữa, đi thôi, anh đây mời em xem phim.”

“Em mới không cần xem cùng anh.” Âu Dương Mỹ dỗi một câu, Tưởng Duyên luôn khắc khẩu với cô nàng, không chừng lại nói ra lời tổn thương, cô đúng thật là không cần anh ta ở bên cạnh.

Tưởng Duyên nghe xong, tức giận đến trừng mắt:” Không muốn đi cùng còn không cho tôi đi, bị người ta vây xem cả 2h đồng hồ. Tôi vốn muốn xem phim lúc 2h rưỡi, hiện tại chắc cũng đã chiếu xong.”

Âu Dương Mỹ Mỹ khó chịu như vậy, Tô Diệc chắc chắn không mặc kệ cô nàng. Cô nhìn Tưởng Duyên nói:” Không có việc gì, em cùng cô ấy đi xem.”

Nói xong, cô chuyển hướng sang nhìn Lục Giam:”Nếu không anh về trước đi? Hai đứa em xem phim xong sẽ về KTX.”

Lục Giam lấy điện thoại ra, click mở app rạp phim đặt vé:”Cùng nhau xem đi”. Sau đó chuyển hướng hỏi Tưởng Duyên:”Cậu thì sao?”

“Xem chứ, sao lại không xem!”

Thế giới hai người rất nhanh thành bốn người, nhìn hai người Tô Diệc và Âu Dương Mỹ Mỹ dính nhau như một, Lục Giam thực bất đắc dĩ.

Từ rạp chiếu phim đi ra, trời cũng đã tối, bốn người đi đến cửa hàng thịt nướng cách rạp chiếu phim không xa để ăn.

Âu Dương Mỹ Mỹ hào phóng mà kêu 1 tá(*) bia.

(*) 1 tá =12

Không màng đến sự ngăn trở của Tô Diệc, cô nàng một hơi uống hết hai lon, mặt đỏ hồng mà kêu lên:”Hôm nay là lần cuối cùng tớ khóc vì anh ta, ngày mai tớ sẽ quên đi anh ta, làm không được chính là chó con.”

“Anh đây liền chờ em kêu gâu gâu.” Tưởng Duyên vừa ăn thịt vừa lẩm bẩm.


Âu Dương Mỹ Mỹ không nghe thấy, cô nàng vỗ vỗ vai Tô Diệc, chỉ vào hai chàng trai ngồi đối diện, thanh âm đột nhiên cao lên:” Con trai không một ai tốt cả, đều là đồ móng heo.”

Một cây gậy tre đánh nghiêng một thuyền người.

Tô Diệc nén cười, nhìn Lục Giam, thấy anh không đổi sắt mặt mà dùng kẹp inox gắp thịt bỏ vào chén cô:”Ăn nhiều một chút, không được uống nhiều bia.”

Một tiếng rưỡi sau.

Lục Giam đau đầu mà nhìn hai nữ sinh bất tỉnh nhân sự trên bàn.

Cùng Tưởng Duyên nhìn nhau, hai người bất đắc dĩ mà mỗi người nâng một người dậy.

KTX đã khóa cửa, đêm nay bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài trường.

Lục Giam dùng điện thoại kiểm tra xem khách sạn ở gần tiệm thịt nướng, đi bộ chỉ 800m.

Anh cõng trên lưng nữ quỷ rượu nhà mình, nhìn Tưởng Duyên nói:”Đi thôi.”

Tưởng Duyên nhận mệnh mà đem Âu Dương Mỹ Mỹ cũng cõng lên.

Hai mươi phút sau, Tưởng Duyên liền thở hồng hộc, Âu Dương Mỹ Mỹ nhìn không mập, nhưng vóc dáng lại cao, so với Tô Diệc cũng phải hơn 10kg. Hơn nữa Tô Diệc rất ngoan, mềm mại mà dựa vào lưng Lục Giam  không nhúc nhích.

Lại xem cái người ở trên lưng anh ta, ngủ đều không yên, một chốc lại nói vào lỗ tai anh ta:”Đồ xấu xa.” Thanh âm lớn đến muốn thủng màng tai.

Một lát lại cọ phải cọ trái trên lưng anh ta.

Vì để cô nàng không ngã xuống, Tưởng Duyên dường như dùng hết khí lực của bản thân.

Đi qua một tiệm thuốc 24h, Lục Giam đi vào. Anh lo lắng sáng mai Tô Diệc tỉnh lại sẽ thấy khó chịu, vì thế mua hai bình thuốc giải rượu.

Lục Giam đỡ Tô Diệc dựa vào người mình, nhỏ giọng gọi cô:”Tô Diệc, tỉnh tỉnh, đem thuốc uống vào.”

Lục Giam đưa bình thuốc tới miệng Tô Diệc.

Tô Diệc hơi giật mình, nghiêng đầu sang hướng khác.


“Ngoan, nghe lời, uống một ít.”

Lục Giam lại dỗ cô, Tô Diệc cuối cùng hơi hé mắt, thực nể tình mà uống một ngụm thuốc.

Tưởng Duyên lại không kiên nhẫn như vậy, trực tiếp nhéo mặt Âu Dương Mỹ Mỹ bắt cô há miệng ra, mặt vô cảm đem thuốc rót vào.

Âu Dương Mỹ Mỹ sặc mà ho khan liên tục.

Ông chú của tiệm thuốc nhìn không được, chỉ vào Lục Giam so sánh:”Người trẻ tuổi, đối với bạn gái phải kiên nhẫn, cậu nhìn người bạn này đi.”

Tưởng Duyên bĩu môi:”Con không phải bạn trai cô ấy.”

Ông chú nghe vậy, ánh mắt liền thay đổi.

Tưởng Duyên vừa nghe liền biết ông hiểu sai, vội vàng giải thích:”Không phải, chúng con quen biết nhau, không phải là biến thái.”

Chính là ông chú chỉ lắc đầu, không nói chuyện.

Tưởng Duyên sắp tức chết rồi, nói sự thật cũng không ai tin!

Rốt cuộc cũng đến khách sạn.

“Cho thuê hai phòng.” Tưởng Duyên trước quầy nói. Hai nữ sinh hai nam sinh vừa đúng hai phòng.

“Ba phòng đi.(*)” Lục Giam đột nhiên lên tiếng.

(*)(1 cho Mỹ Mỹ, 1 cho Tưởng Duyên, 1 cho hai anh chị.)

“Làm gì thế?” Vào thang máy, Tưởng Duyên hỏi.

“Cô ấy uống say, tớ không yên tâm.” Lục Giam mặt không biến sắc nói.

Tưởng Duyên ở trong lòng chửi thề, bạn gái đã say như vậy mà vẫn còn hứng thú:”Cầm – Thú.”

Lục Giam lười giải thích với anh ta, đã xấu xa thì nhìn ai cũng xấu xa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.