Đọc truyện Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi FULL – Chương 9: Em Ấy Không Thích Anh
Giang Dục không ngờ anh sẽ đáp như vậy nên có hơi sững sờ, trong chốc lát, cậu cũng không biết anh thực sự không rõ hay cố tình hỏi lại.
Cậu thoáng phản ứng rồi hùa theo: “Được chứ, đương nhiên là được, mời ngài dùng thong thả ạ.”
Khi thấy ly nước sắp cạn, Giang Dục lập tức rót thêm cho Lê Ứng một ly rồi đặt vào tay anh.
“Anh ơi,” Cậu nở nụ cười như đang trêu chọc, “Anh có hài lòng với sự phục vụ của em hôm nay không ạ?”
Lê Ứng cũng khẽ cười: “Hài lòng lắm, anh cảm nhận được sự hiếu khách của em rồi.”
—
Đánh bài xong thì trời đã sập tối, một buổi tiệc nướng theo phong cách tự phục vụ đã được chuẩn bị sẵn cho khách khứa trong sân biệt thự.
Lúc Giang Dục và Lê Ứng đi ra ngoài, Lý Văn Hạo đang dỗ dành Trần Tinh Tinh, trong khi cô lại có vẻ không vui.
Thấy Giang Dục đi xuống, Lý Văn Hạo lập tức gọi cậu lại.
Giang Dục bước đến cùng Lê Ứng: “Sao vậy?”
Lý Văn Hạo nói: “Họa do ông gây ra thì ông tự giải quyết đi.”
Giang Dục ôm vẻ mặt bối rối, cậu chỉ mới vừa xuống lầu thì gây họa ở đâu chứ.
Thấy Trần Tinh Tinh bĩu môi không chịu nói gì, một lát sau Lý Văn Hạo bèn giải thích: “Không phải lúc trước có một đàn em năm nhất hay bám lấy ông à?” Cậu ta nói xong thì lại liếc nhìn Trần Tinh Tinh, “Cậu ta đến kí túc xá của nữ sinh kia tìm người ta, hai người cãi nhau ỏm tỏi một trận.
Không chỉ vậy, mới nãy bọn họ lại cãi nhau tiếp.”
Trần Tinh Tinh lia mắt nhìn người mình không mấy quen thuộc là Lê Ứng, cô khựng lại một lát rồi vẫn không nhịn được mà nói: “Tôi đi đây, tôi không muốn nán lại ở địa bàn của đám sinh viên hải dương mấy cậu một phút nào nữa.”
Lý Văn Hạo bực mình bật cười: “Sao bà vơ đũa cả nắm vậy?”
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, Giang Dục cũng thấy hơi buồn cười, cậu nhìn Trần Tinh Tinh: “Cậu đến tìm cô ấy làm gì chứ? Người ta chỉ thấy mới lạ vậy thôi, sau một thời gian rồi sẽ hết.”
“Làm gì có ai làm phiền người khác như cô ta chứ,” Trần Tinh Tinh khó chịu bĩu môi.
Một tia ráng chiều phất lên gương mặt Giang Dục, khiến mái tóc cậu như phiếm lên chút ánh cam.
“Cứ để cô ấy làm phiền.” Đôi mắt Giang Dục hơi nheo lại dưới ánh tà dương, cậu nói với vẻ lười nhác, “Dù sao thì tôi cũng không thích cô ấy chỉ vì cô ấy bám lấy tôi đâu.”
Lê Ứng nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cậu, ngũ quan vốn ưa nhìn của Giang Dục lại càng rạng rỡ hơn dưới tia nắng chiều.
Gương mặt cậu không đọng lại biểu cảm, giọng nói vô tâm như thể không hề để ý đến bất kì điều gì.
Cuối cùng Trần Tinh Tinh vẫn nằng nặc đòi về, cô cũng từ chối lời đề nghị đưa cô về nhà của Lý Văn Hạo, mà chỉ vòi Giang Dục tiễn mình ra cửa.
Sau khi Giang Dục tiễn cô ra ngoài, cậu lại ngồi đợi ở bến xe cùng cô một chốc, mãi đến khi xe buýt trờ đến thì cậu mới quay về.
Mùi đồ nướng lan tỏa trong không khí, trên đường quay về biệt thự thì bụng Giang Dục đã bắt đầu sôi lên ùng ục.
“Giang Dục,” Vừa thấy cậu bước vào, Triệu Văn đã hô lên một tiếng rồi đưa cho cậu một xiên chân gà, “Của cậu nè.”
Giang Dục nhận chân gà rồi cắn một miếng, thấy chỉ có hai người là Triệu Văn và Lý Văn Hạo, cậu bèn nhìn dáo dác khắp nơi: “Lê Ứng đâu ạ?”
Triệu Văn đang ăn lấy ăn để, hắn nghe vậy thì giơ tay chỉ sang bên cạnh: “Đang nướng đồ.”
Giang Dục liếc mắt về hướng nọ, bên trong làn khói nghi ngút của bếp nướng có rất nhiều người đang đứng, trong số đó có một chàng trai cao gầy với khí chất xuất chúng, cực kì nổi bật.
Giang Dục ăn chân gà rồi trò chuyện với hai người một lát, sau đó cậu bước đến chỗ Lê Ứng.
Giang Dục vừa gặm chân gà vừa bước vào làn khói, cậu đi đến bên Lê Ứng: “Anh nướng gì vậy?”
Lê Ứng nghiêng đầu ho một tiếng, anh đưa một xiên thịt đã nướng chín cho cậu: “Cái này ăn được rồi.”
“Anh ăn trước đi,” Giang Dục vứt que trúc mình vừa ăn xong, “Để em nướng một lát cho.”
“Không sao, em ăn trước đi, anh nướng xong mấy cái này đã.” Lê Ứng cụp mắt, đôi mày hơi nhăn lại trong làn khói bếp, anh nướng đồ một cách rất nghiêm túc.
Quả thực Giang Dục có hơi đói bụng, cậu vừa chờ Lê Ứng vừa cầm một xiên sườn nướng lên ăn trước.
Lê Ứng tranh thủ quay sang nhìn cậu: “Ngon không em?”
“Ngon ạ,” Giang Dục giơ ngón cái với anh, “Vừa giòn vừa mềm, đúng chuẩn luôn, không hổ là đại học bá của chúng ta.”
Lê Ứng nhìn cậu vài giây, đột nhiên anh nâng tay lên rồi cọ một chút vào má cậu.
“Hửm?” Giang Dục vô thức phát ra một tiếng khó hiểu.
“Bị dính bẩn,” Lê Ứng bình tĩnh giải thích một câu.
“À,” Giang Dục cũng không để ý lắm, cậu cầm một xiên thịt rồi đưa đến bên miệng Lê Ứng, “Anh muốn nếm thử một miếng trước không?”
Lê Ứng buông mắt nhìn xiên nướng được đưa đến trước mặt mình, anh dừng một lát, sau đó cúi đầu xuống cắn một miếng.
“Thế nào ạ?” Giang Dục nhìn anh, cậu cứ thế ăn tiếp từ chỗ anh vừa cắn.
Lê Ứng nhìn cậu mà không hề chớp mắt vài giây, kế đó anh bình tĩnh dời mắt đi nơi khác, liếm vị đồ nướng còn lưu lại trên môi rồi lật lật xiên nướng trong tay.
“Ngon lắm.” Anh nhẹ giọng đánh giá.
Không lâu sau, Triệu Văn và Lý Văn Hạo kháo nhau đi đến.
Triệu Văn nhìn đống xiên nướng trong tay Lê Ứng, trông có vẻ đã chín nên hắn giơ tay định lấy hai xiên, nào ngờ lại bị Lê Ứng phủi đi.
“Tự nướng đi.” Lê Ứng lạnh nhạt nói.
Triệu Văn nhìn nhìn xiên nướng trong tay Giang Dục, hắn khựng lại một lát rồi nói: “Không phải ông nướng chín rồi à?”
“Ừ,” Lê Ứng rắc gia vị lên xiên nướng rồi thong dong nói, “Không đủ ăn.”
Anh nói xong thì trực tiếp đưa cho Giang Dục.
Lúc bấy giờ Triệu Văn trợn tròn mắt, nhỏ giọng mắng một câu: “Móa, ý gì vậy chứ.”
Giang Dục cũng rất hả hê, thú thực cách áp dụng tiêu chuẩn kép của Lê Ứng rất được lòng cậu, khiến cậu cảm thấy thích thú không rõ lí do.
Lê Ứng liếc Triệu Văn một cái: “Muốn ăn thì lăn vào bếp.”
“Thì tôi thấy ông đang nướng sẵn rồi mà,” Triệu Văn nói.
Sau một buổi chiều thì mọi người cũng khá thân, cách nói chuyện của con trai vốn bỗ bã nên cũng không cần kiêng dè.
Vì lẽ đó mà Triệu Văn lại liếc xéo Giang Dục: “Thế Giang Dục không cần lăn vào bếp à?”
Giang Dục đang gặm khoai tây, cậu nghe vậy thì cười nói: “Tại bọn em có quan hệ tốt, anh hâm mộ hả?”
Nói xong, cậu cảm thấy mình có vẻ hơi đắc ý nên ghé mắt nhìn sang Lê Ứng.
Chỉ thấy khóe môi Lê Ứng chất chứa ý cười, thấy cậu quay đầu, anh cũng nghiêng đầu nhìn cậu rồi khẽ ừ một tiếng, như thể đang đáp lại lời cậu.
Triệu Văn nghẹn lời: “Rồi, tôi hiểu rồi.”
Lúc này Lý Văn Hạo bước đến bên cạnh Giang Dục, cậu ta liếc nhìn Lê Ứng rồi huých cánh tay cậu: “Sao ông không kể với tôi là ông có anh bạn tốt như vậy, bọn mình còn là anh em không?”
Tính cách của Giang Dục vốn cà lơ phất phơ, cậu nghe vậy thì gặm miếng khoai tiếp theo trên xiên nướng, vô tâm nói: “Cái này thì có gì để nói chứ, ông dẹo ghê.”
Lý Văn Hạo thoáng nghẹn lời, cậu ta ngẫm lại thì thấy cũng đúng.
Tuy bọn họ thân thiết nhưng cả hai đều là con trai, trừ việc chơi game thì bọn họ cũng không nhạy cảm như con gái ở các mặt khác, nếu có bạn mới thì cậu ta cũng sẽ không kể riêng với Giang Dục.
—
Ăn xong đồ nướng thì trời cũng không còn sớm.
Buổi tối còn có một bữa tiệc khiêu vũ, đây là phần mà mọi người mong chờ nhất.
Dưới sự ảnh hưởng của âm nhạc và ánh đèn bao phủ, bầu không khí rất dễ nhen nhóm, trai gái độc thân cũng dễ dàng làm quen với nhau hơn.
Song trừ Triệu Văn ra, những người còn lại cũng không có hứng thú gì với sự kiện này, vì thế họ bàn bạc rồi quyết định rời đi trước.
Nơi này có phần vắng vẻ, trùng hợp là hôm nay Lê Ứng lái xe đến nên anh tiện đường đưa Giang Dục và Lý Văn Hạo về nhà.
Về mặt lý thuyết, đưa Giang Dục về nhà rồi hẵng đưa Lý Văn Hạo về thì tiện đường hơn, thế nhưng Lê Ứng vẫn đi đường vòng để đưa Lý Văn Hạo về nhà trước.
Sau đó hai người lại vòng về nhà Giang Dục, dọc đường họ có đi ngang qua một quảng trường, Giang Dục đột nhiên đòi xuống xe, bảo Lê Ứng tìm chỗ nào đó chờ cậu.
Lê Ứng cứ tưởng cậu vội đi tìm nhà vệ sinh, ấy vậy mà khi quay về, trên tay Giang Dục lại cầm theo hai ly trà sữa.
Giang Dục đưa một ly cho anh: “Hôm nay em vừa thắng được hai ly trà sữa.”
Lê Ứng không ngờ cậu còn nhớ rõ chuyện này, anh không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.
Không có Lý Văn Hạo, trên xe có phần im ắng hơn.
Giang Dục ngồi ở ghế phó lái hút mấy ngụm trà sữa, bất chợt cậu lại nghiêng đầu nhìn Lê Ứng.
“Anh thấy buổi họp mặt hôm nay thế nào?” Giang Dục buồn chán hỏi.
“Cũng không tệ lắm,” Lê Ứng nói, “Chơi vui, đồ ăn cũng khá ngon.”
“Thế con gái thì sao?” Giang Dục khuấy khuấy ống hút, cậu hút trái cây bên trong ly, “Có phải cũng không tệ không?”
Lê Ứng không đáp.
Giang Dục cứ nghĩ anh không vừa mắt ai, nên không nhịn được mà trêu ghẹo: “Cũng đúng, anh hoàn hảo như vậy mà, chắc chắn sẽ chướng mắt người bình thường rồi.”
Lê Ứng im lặng vài giây, anh nghiêng mắt nhìn cậu, dừng một lát rồi mới phủ nhận: “Không đâu.”
“‘Không’ gì cơ ạ?” Giang Dục hỏi.
Lê Ứng nói: “Không hoàn hảo, mà cũng không chướng mắt.”
Giang Dục nhìn góc nghiêng khi lái xe của Lê Ứng, cậu ‘ồ’ một tiếng rồi uống trà sữa.
Không lâu sau, chiếc xe đỗ lại bên dưới nhà Giang Dục.
Đương lúc cậu đang tháo dây an toàn rồi chuẩn bị xuống xe, chợt nghe Lê Ứng hỏi: “Thế còn em?”
“Dạ?” Giang Dục xoay người lại.
“Hôm nay em có thấy nữ sinh nào không tệ không?” Lê Ứng hỏi.
Giang Dục nghe vậy thì khẽ nở nụ cười, cậu lại ngồi về chỗ cũ: “Em cũng đâu có đến để xem mắt chứ.”
Lê Ứng liếc mắt nhìn thẳng vào cậu, anh im lặng một chốc rồi hỏi: “Thế Trần Tinh Tinh thì sao?”
Giang Dục cụp mắt cắn ống hút, cậu chần chừ hỏi: “Anh hỏi về khía cạnh nào ạ?”
Lê Ứng nhẹ nhàng dời mắt đi, anh mò mẫm gói thuốc trong hộp đựng đồ cạnh cửa: “Không, anh hỏi vậy thôi.”
Trong xe đột nhiên lặng đi, chỉ còn lại tiếng hút trà sữa của Giang Dục.
Hai người im lặng trong chốc lát, thấy Lê Ứng không có ý định đi ngay, Giang Dục định uống trà sữa xong rồi mới về, để khỏi bị Giang Mộng truy hỏi tại sao không mua một ly cho cô.
“Anh hút điếu thuốc được không?” Lê Ứng hỏi.
“Được chứ,” Giang Dục không để tâm lắm, cậu cảm thấy hơi buồn cười, “Xe của anh mà, sao anh lại hỏi em?”
Thấy cách châm thuốc thành thạo của anh, Giang Dục lại mở miệng trêu: “Hóa ra nam thần cũng hút thuốc.”
Lê Ứng đột nhiên xoay đầu nhìn cậu: “Có phải em đánh giá anh quá cao rồi không?”
Giang Dục ngây ra: “Dạ?”
“Anh không giỏi giang, cũng không hoàn hảo như em nghĩ đâu.” Lê Ứng nói, “Cũng có người chướng mắt anh thôi.”
“Đến anh mà còn chướng mắt ấy ạ?” Giang Dục có hơi kinh ngạc.
Suy cho cùng, điều kiện ở tất cả mọi mặt của Lê Ứng đều đã chạm nóc.
Nếu đến những thứ đó mà còn có người chướng mắt, vậy thì quả thực rất khó để tìm ra một người có điều kiện tốt hơn anh.
“Ừ,” Lê Ứng chống khuỷu tay lên cửa kính, anh cụp mắt búng tàn thuốc đi, khóe miệng cong lên nhưng ý cười trong mắt lại rất nhạt: “Em ấy không thích anh.”
Giang Dục nhìn anh hồi lâu, cậu cảm thấy rất đỗi bất ngờ về việc có người không thích anh, trong tiềm thức lại có đôi phần bênh vực.
“Đến anh mà còn không thích, bộ người đó là thần tiên hay gì?” Giang Dục nói.
Lê Ứng nghe vậy thì khẽ cười, anh nghiêng mắt nhìn cậu: “Đúng là thần tiên trên trời.”.