Đọc truyện Nam Thần Công Lược Hệ Thống – Chương 84
Cho nên hiện tại cũng không phải là thời điểm để cho cậu tùy hứng làm bậy. Sinh mệnh của cậu không chỉ thuộc về một mình cậu. Tại trong cuộc sống thực của cậu, cậu còn có người mình yêu, cùng với người yêu mình đang chờ cậu. Vô luận là cha mẹ của cậu, bằng hữu của cậu, hoặc là còn có một người làm động lực để cậu không ngừng tiến vào trong các thế giới từng công lược, Lâm Ngạn Quân.
Thanh âm của hệ thống vang lên băng lãnh tới tận xương tủy, khiến cho Hạ Lăng cảm thấy giờ phút này trong lòng mình đang từng chút một trở nên lãnh lẽo. Biết rõ tất cả các mục tiêu công lược đều là một người, nhưng mà Hạ Lăng lại nhịn không được đem bản thân bọn họ thành những người thực sự để đối đãi. Tựa như có người đã từng nói với hắn, tuy rằng rất mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ.
[Tôi chỉ là tôi, cũng không phải là mảnh nhớ trí nhớ gì đó kia.]
Hạ Lăng còn chưa nói ra khỏi miệng. Hắn nhìn Tiêu Lạc, mặc cho hắn có nhẫn tâm thế nào đi nữa, cũng vô pháp nói ra những điều khiến cho người ta tuyệt vọng tới cực điểm. Do dự thật lâu sau, Hạ Lăng mới nhỏ giọng nói, “Nó nhất định sẽ trở về.’ Chính là sau khi trở về, nó đã không còn mang bộ dáng nguyên bản lúc trước mà thôi.
Không biết anh khi đó, có thể hay không nhận ra được bộ dáng hiện tại của nó.
Tiêu Lạc ngoài ý muốn cũng không nói lời nào, ở thời điểm y xoay người dừng bước bên cửa, không biết là Hạ Lăng ảo giác hay là Tiêu Lạc thực sự nhẹ giọng nói một câu, “Nếu thực sự có câu chuyện mèo báo ân thì thật tốt.” Hạ Lăng hiểu được, Tiêu Lạc đối với con mèo nhỏ mà nói quả thực chỉ là một kẻ hay phát bệnh, hoặc đối với hắn mà nói thì y lại là một chủ nhân ôn nhu.
Nhưng mà con mèo nhỏ đối với Tiêu Lạc mà nói, có lẽ là cứu thục duy nhất trong bóng tối. Tiêu Lạc đối với con mèo nhỏ sinh ra một loại cảm giác… tựa như được gọi là bệnh trạng ỷ lại. Tại một khắc thứ mà y luôn ỷ lại rời khỏi thế giới này, có lẽ Tiêu Lạc đã học được cách như thế nào đứng lên, không hề ỷ lại bất luận kẻ nào hoặc việc gì nữa. Nhưng mà có lẽ… y sẽ bởi vì vậy, dùng mặt nạ bình thản để che giấu đi nội tâm càng thêm thống khổ thậm chí là điên cuồng của mình.
Thực hiển nhiên, Hạ Lăng thấy được ở trên người Tiêu Lạc chính là vế sau. Tiêu Lạc vĩnh viễn không quên đi được con mèo nhỏ Hạ Lăng đã từng cùng mình vượt qua vài tháng bệnh tật kia. Nếu dùng lời của hệ thống để giảng giải, đó là loại mục tiêu công lược như Tiêu Lạc, có thể nói là trên thế giới này, thứ duy nhất y để ý chỉ có ‘người’ đã đưa y hướng tới quang minh.
Hạ Lăng thực không dám tưởng tượng tới tình cảnh trước khi hắn tiến vào trong thế giới công lược này, Tiêu Lạc làm sao chịu đựng được việc y bị nhốt một mình ở trong căn biệt thự kia, cơ hồ là không có ai cùng y nói chuyện, mọi người đều đem y trở thành một con quái vật, đây cũng là xưng hô dễ nghe nhất rồi. Bọn họ hoàn toàn đem Tiêu Lạc xa lánh, đem y đẩy ra khỏi thế giới của bọn họ.
Lý do cũng bởi vì Tiêu Lạc ‘bất đồng’. Việc này đối với ai cũng là không công bằng, huống chi làm nhân vật chính ở bên trong như Tiêu Lạc.
….
“Tiêu Lạc diễn cũng thực giống, nhìn biểu cảm hiện tại của Hạ Lăng kìa.” Vân Nhiễm giờ phút này đứng ở trong góc tướng, nơi đó vừa vặn là điểm mù tránh để bị theo dõi, nhưng lại có thể thấy rõ ràng được toàn bộ tình huống phát sinh ở trong văn phòng của Hạ Lăng. Từ lúc cô rời khỏi văn phòng của Hạ Lăng cho tới lúc Tiêu Lạc rời đi, cô vẫn cùng Bạch Lê đứng tại nơi này để xem kịch vui.
Tiêu Lạc giống như những gì cô từng nói với Hạ Lăng, y không phải là người tốt. Dù sao cũng là người đã từng bị mất đi một lần, đối với bản thân muốn cái gì, y vĩnh viễn chỉ biết dùng mọi biện pháp để đoạt lấy. Dựa theo tình huống ngay từ ban đầu, Bạch Lê trước tiên đã đưa ra gợi ý lớn cho Tiêu Lạc, sau lại kết hợp với phối hợp vô ý thức chẳng hay biết gì của Hạ Lăng, Tiêu Lạc thực dễ dàng có thể đoán ra được thân phận thực sự của Hạ Lăng.
Nhưng mà kế hoạch Bạch Lê đã có chút sai lầm, khiến cho Tiêu Lạc tìm được chỗ lách ở bên trong. Ấn theo tình huống tiếp theo, Tiêu Lạc sẽ biết được thân phận của chính mình, sau đó hệ thống sẽ hướng Hạ Lăng thông báo, để Hạ Lăng lộ ra thân phận con mèo nhỏ, tiếp nhận mảnh nhỏ trí ức trong nhiệm vụ.
Bạch Lê đem hết thảy mọi chuyện gián tiếp nói cho Tiêu Lạc, Tiêu Lạc có thể từ đó phân tích được xem bản thân nên làm cái gì, không nên làm cái gì. Tỷ như hiện tại y rõ ràng đã có thể đoán được ra Hạ Lăng là ai và thân phận thực của bản thân, nhưng y lại cố tính không thèm nghĩ tiếp, không muốn làm rõ. Như vậy hệ thống không thể đem tình huống của y phân chia thành ‘Xác nhận được thân phận thực của Hạ Lăng, hơn nữa hiểu được tầm quan trọng của bản thân đối với thế giới’, cho nên không thể khiến cho Hạ Lăng rời đi.
Làm như vậy hoàn toàn là bởi vì Tiêu Lạc muốn đem Hạ Lăng lưu lại, vĩnh viễn làm bạn bên người chính mình. Y hiện tại việc duy nhất cần làm chính là chờ đợi. Trước kia y đã quá nóng vội. Dựa theo những gì mà Bạch Lê nói với y để phân tích, đại khái chính là Hạ Lăng muốn nói ra vài lời không nên nói, nhưng lại bị thứ đồ vật gì đó ở trong cơ thể của hắn ngăn cản.
Hạ Lăng có bí mật gì không thể nói? Đơn giản chính là liên quan tới sự tồn tại của thứ đồ vật kia. Tuy rằng hiện tại y không rõ thứ đồ vật kia là gì, bất quá y cũng không muốn biết. Y chỉ cần thời gian này lôi kéo Hạ Lăng ở lại đây thật lâu, tới lúc đó Hạ Lăng trong đầu sẽ chỉ còn lưu lại kí ức thuộc về thế giới này. Đồng thời thứ đồ vật ở trong cơ thể của Hạ Lăng cũng sẽ bị biến mất, căn bản không tạo thành uy hiếp gì đối với y.
Hết thảy kế hoạch này của y, ở giữa ít nhiều gì cũng cần có Bạch Lê nhắc nhở. Tiêu Lạc đã không thể làm rõ được tình cảm của bản thân đối với con mèo nhỏ, hoặc nên nói chính xác hơn đó là y ôm tình cảm gì đối với Hạ Lăng. Bất luận thế nào, hiện tại y chỉ có duy nhất một khẳng định, đó là y phải giữ Hạ Lăng lại bên người. Hạ Lăng vĩnh viễn chỉ có thể là của một mình y, mặc kệ trước kia Hạ Lăng đã trải qua chuyện gì, gặp được người nào, những việc này đối với y mà nói căn bản không đáng để tâm.
Quan trọng là… Hạ Lăng có thể ở cùng với y, chỉ cần y không nhắc gì tới chuyện tình liên quan đến thân phận thực sự của Hạ Lăng. Đây chỉ là một trò chơi so xem ai có tính nhẫn nại lâu hơn mà thôi, y nguyện ý chơi, hơn nữa cũng chỉ nghênh đón kết cục cuối cùng mà y mong muốn, bất luận kẻ nào cũng đều không thể thay đổi. Cho dù đó có là Bạch Lê nói cho y toàn bộ mọi chuyện.
Sự tình vượt quá xa so với dự tính của Bạch Lê, nhưng mà đối với chuyện này, y trên mặt như trước vẫn không để lộ ra bất cứ biểu tình nào cả. Bởi vì bên trong kế hoạch của Bạch Lê, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một ít sai lầm, cũng không có gì to tát, tựa như chính bản thân y vậy. Không cam lòng cứ như thế chết tại trong tai nạn xe cộ, cho nên y không ngừng hấp thụ những cảm xúc tiêu cực của mỗi một cái thế giới, đem đó thành năng lượng để bản thân tiếp tục sống sót. Đây vốn là một BUG không nên xuất hiện, nhưng mà BUG đã sinh ra, chỉ cần tìm điều kiện thích hợp để chặt đứt sự phát triển của nó, mặc cho Tiêu Lạc có không muốn thế nào, Hạ Lăng vẫn sẽ rời di.
Nếu dùng lời của Vân Nhiễm để miêu tả hình dung về Tiêu Lạc, y chính là một người vô cùng lương thiện; nhưng mà đổi thành là Bạch Lê, Vân Nhiễm hiện tại có cả đống thuật ngữ để tra cứu sử dụng. Cô không chút áy náy nào muốn dán lên trên mặt của ông anh vợ này một dòng [bệnh trung nhị muốn cứu vớt thế giới], à không đúng, hẳn là [‘Trắng’ từ trong ra ngoài].
* bệnh trung nhị: hay còn gọi là ‘bệnh tuổi dậy thì’, nói về những thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn, đặc biệt là trong hành động cùng lời nói, tư tưởng coi mình là trung tâm
Vân Nhiễm coi như đã từng kiến thức qua năng lực của Bạch Lê, lúc trước cô cũng từ chỗ của Bạch Ly biết được một ít chuyện về quan hệ giữa Bạch Lê cùng Hạ Lăng. Sau đó lại kết hợp với việc Bạch Lê thả Hạ Lăng rời đi; kế tiếp không ngừng đuổi theo Hạ Lăng, cùng hắn vượt qua từng cái thế giới công lược; tại thời điểm Hạ Lăng không biết nên làm sao, ở phía sau lưng trộm thêm lửa, luôn muốn khiến cho mỗi mục tiêu công lược đều không chết không ngừng.
Dù sao loại chuyện này hoàn toàn không cần đoán, Vân Nhiễm cũng có thể biết được Bạch Lê đang muốn làm cái gì. Làm một thứ kết hợp từ những cảm xúc tiêu cực mà nói, Bạch Lê không phải là một tồn tại chân thực giữa những thế giới hư ảo này. Cho nên tới cuối cùng khi Hạ Lăng mang được cái người Lâm… Lâm gì đó kia chân chính trở về, sau đó Bạch Lê sẽ nhân cơ hội mà chiếm lấy thân thể của đối phương.
Kết quả Hạ Lăng sẽ không phải chỉ thuộc về một mình Bạch Lê thôi sao. Loại kế sách này Bạch Lê nghĩ ra được, hơn nữa còn thoải mái thực hiện tới tận bây giờ. Vân Nhiễm điều duy nhất có thể nói chính là, kỳ thực ông anh vợ này của cô là một kẻ đen tới không thể đen hơn. Cho tới bây giờ còn chưa từng ‘trắng’ qua, hơn nữa nếu giải thích rằng Bạch Lê chính là một kết hợp từ những cảm xúc tiêu cực, đen một chút cũng phù hợp với tiêu chuẩn đặt ra dành cho y.
Chuyện tình còn lại cô cũng không thể tham dự vào, cho nên Vân Nhiễm thực bình tĩnh xoay người đối với Bạch Lê nói, “Giúp anh tới đây thôi, chuyện sau đó tôi sẽ không tham dự vào. Còn lại, anh vợ tự nhìn đi.” Bạch Lê không thèm liếc mắt nhìn Vân Nhiễm dù chỉ một cái, ý tứ trong lòng rất rõ ràng, cô đi thì đi đi.
Vân Nhiễm lại bị ông anh vợ làm tổn thương tới trên mặt đầy máu, trong lòng không ngừng bổ não ra hình ảnh bản thân điên cuồng đánh Bạch Lê, quả thực là không thể hết giận. Dù sao cũng chỉ có thể thầm nghĩ, hơn nữa Bạch Lê cũng không biết, nếu trường hợp kia thực sự xảy ra, người bị đánh tuyệt đối sẽ là mình. Hơn nữa còn có Ly Ly, cô ngay cả suy nghĩ muốn đánh lại cũng không dám có ╮(╯▽╰)╭
Vân Nhiễm sau khi đi chính là hoàn toàn rời khỏi thế giới này, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian. Sau một vòng trở về văn phòng trước đó, Hạ Lăng không gặp được Vân Nhiễm, hắn mới đột nhiên nhớ ra Vân Nhiễm đã thực lâu rồi không có xuất hiện lại trước mặt của hắn. Một ngày thì còn hoàn hảo, hai ba ngày thì quả thực có chút không bình thường.
Dù sao mặc cho là ai, bị một người quấn quýt lâu tới như vậy, đột nhiên người kia không quấn quýt lấy bạn nữa, thời điểm đó mới là lúc không bình thường nhất. Vì thế Hạ Lăng liền ở trong văn phòng hỏi một nam nhân viên vô cùng yêu thích Vân Nhiễm, hơn nữa còn từng hướng Vân Nhiễm thổ lộ, sau đó bị cự tuyệt chuyện về Vân Nhiễm. Kết quả nghênh đón chính là đối phương dùng một loại ngữ kí ‘cậu có bệnh đi?’ để trả lời hắn, “Vân Nhiễm là ai? Cậu nghĩ nghĩ tới phát điên rồi sao? Dám mơ ước em gái ở trong công ty, nếu bị đại BOSS biết được, cậu lập tức có thể cuốn gói rời đi đó.”
Nghe được câu trả lời này, Hạ Lăng nghĩ tới người này hẳn là bởi vì bị phát thẻ người tốt, cho nên mới cố ý nói như vậy. Nhưng mà sau đó hắn liền liên tiếp nhận được câu trả lời từ hơn nửa số người trong văn phòng, đều đơn giản là hỏi ‘Vân Nhiễm là ai a?” để trả lời. Vân Nhiễm tựa như chưa từng xuất hiện qua trong thế giới này, khiến cho Hạ Lăng có ảo giác chẳng qua là mình đang nằm mơ, kỳ thực trước đó không có ai tên là Vân Nhiễm xuất hiện.
Chính là Hạ Lăng hiểu được đây không phải là ảo giác, tuyệt đối không phải. Sự xuất hiện cùng biến mất của Vân Nhiễm, nhìn thoáng qua không đơn giản như vậy. Tồn tại của một người bị thế giới này vô tình hủy diệt, nhưng chỉ có duy nhất một mình mình không quên đi đối phương, Hạ Lăng cho rằng, cái đó cùng thân phận của hắn có quan hệ với nhau. Hạ Lăng nguyên bản không phải thuộc về thế giới này, mà thế giới này lại vận chuyển xoay quanh Tiêu Lạc.
Hết thảy đều đem Tiêu Lạc làm trung tâm, thiếu đi một người có lẽ cũng giống với hắn, đều không thuộc về thế giới này, như vậy tính khả thi bị mọi người quên đi cơ hồ có thể lên tới 100%. Hơn nữa những lời trước kia mà Vân Nhiễm từng nói với hắn, Hạ Lăng lúc này mới đột nhiên phát hiện ra, Vân Nhiễm quả thực không thuộc về thế giới này. Có lẽ cô ta cùng Bạch Lê giống nhau… đều có thể tự do qua lại các thế giới cũng không chừng.
Ý nghĩ này thực kinh khủng, đây là cảm giác duy nhất hiện tại của Hạ Lăng.