Nam Thần Công Lược Hệ Thống

Chương 69


Đọc truyện Nam Thần Công Lược Hệ Thống – Chương 69

Nếu không phải Phó Hàn nhắc tới, Hạ Lăng thực sự đúng là không nhớ rõ về chuyện ông chủ của khu trò chơi kia đã tặng quà cho bọn họ. Bất quá lúc ấy Hạ Lăng đối với món quà này cũng không ôm bao nhiêu hứng thú, cho nên liền trực tiếp đưa cho Phó Hàn cầm, ở trong rốt cuộc là chứa cái gì, hắn cũng không quá rõ ràng. Hiện tại Phó Hàn chủ động nói ra, lại khiến cho Hạ Lăng có chút nghi hoặc: “Món quà kia tôi có nhớ, nhưng mà bên trong có thứ gì đó rất quan trọng sao?”

Nếu không quan trọng, Phó Hàn đâu cần phải nhắc tới làm gì.

Sau đó Hạ Lăng liền thấy Phó Hàn từ trong balo lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu nâu, bên trên hộp trơn nhẵn không có gì, nhưng mà dựa vào trí nhớ của bản thân, Hạ Lăng liền lập tức nhận ra đây là món quà mà ông chủ của khu trò chơi kia đã tặng cho hai người bọn họ. Chiếc hộp đại khái chỉ lớn bằng một nửa bàn tay của Phó Hàn, dựa theo thể tích của chiếc hộp này, hẳn là bên trong chứa thứ đồ gì đó nhỏ như linh kiện các thứ linh tinh gì đó.

Bất quá cụ thể là cái gì, thì Hạ Lăng thật sự không đoán ra được. Phó Hàn đem chiếc hộp để tới trước mặt của Hạ Lăng, cũng không có ngay lập tức mở hộp ra như Hạ Lăng tưởng, mà lại mang theo chút hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trước kia tôi vẫn coi cậu là nhân cách thứ hai của [Hạ Lăng], nhưng mà xem tình huống hiện tại thì không phải là như vậy. Nhưng mà cậu hiện tại có phải hay không lại biến thành nhân cách thứ hai của ‘thân thể’ này?”

“… Đây là thân thể nguyên bản của tôi.” Hạ Lăng không thể đem đề tài này tiếp tục đào sâu quá, vạn nhất khiến cho sự tồn tại của hệ thống bị lộ ra, như vậy hậu quả không phải là việc mà hắn có thể thừa nhận được. Cho nên ở sau một lúc suy xét, Hạ Lăng vẫn quyết định nửa giả nửa thật trả lời vấn đề của Phó Hàn, “Tình huống thân thể của tôi không được tốt cho lắm, bởi vì phát bệnh mà phải đưa tới bệnh viện để làm phẫu thuật. Bất quá chuyện tình sau đó thì tôi không nhớ quá rõ ràng, chờ tới thời điểm mà tôi tỉnh lại, liền cứ như vậy tạm cư ở trong thân thể của [Hạ Lăng].”

“Mà bản thân tôi không chân chính ‘sống lại’ trong thân thể của [Hạ Lăng], cho nên vụ tai nạn kia hẳn là không thương tổn được tới tôi. Sự thực chứng minh là tôi đã suy đoán chính xác, tai nạn xe cộ qua đi, tôi liền phát hiện ra mình lại trở về trong thân thể nguyên bản, hơn nữa còn tỉnh lại ở trong bệnh viện. Nhưng mà tại trong đoạn thời gian này, bác sĩ đã nói rằng tôi có xác suất rất lớn sẽ biến thành người thực vật mãi mãi. Tuy nhiên tôi lại cảm thấy, nguyên nhân thực sự biến tôi trở thành người thực vật đó là bởi vì khi ấy linh hồn tôi ‘trú ngụ’ trong cơ thể của [Hạ Lăng].”

Hạ Lăng nửa thật nửa giả giải thích, thực sự khiến cho Phó Hàn không tìm ra được chỗ sơ hở nào, tuy rằng y vẫn cảm thấy câu chuyện này không quá chân thực. Nhưng mà thân thể chân chính của Hạ Lăng hiện tại đang đứng ở trước mặt của y, khiến cho y không tin tưởng cũng khó. Phó Hàn ngồi xuống tựa vào bên người Hạ Lăng, nhìn vành tai bên phải của hắn, ánh mắt có chút kỳ quái.


“Cậu đã từng xỏ lỗ tai phải sao?”

Phó Hàn vừa nói như vậy, Hạ Lăng lúc này mới có chút ngạc nhiên, vươn bàn tay đang để trong chăn lên, sờ lấy bên tai phải của mình. Quả nhiên, vừa đụng tới liền cảm giác được ở trên lỗ tai bên phải có một điểm nhỏ lõm xuống. Hạ Lăng dám khẳng định bản thân chưa từng đi xỏ lỗ tai, hoặc là nên nói chính xác hơn, đó là hắn không có thói quen đeo khuyên tai. Nhưng mà tại sao ở trên lỗ tai phải của hắn lại có lỗ xỏ. Bất quá xem chừng hình như là Phó Hàn đã hiểu lầm gì hắn đúng không! Không thể như vậy a!

“Tôi nhớ rõ, tôi chưa từng xỏ qua lỗ tai…” Những lời này của Hạ Lăng có chút khó tin, nhưng mà Phó Hàn cũng không nói gì cả. Y nghiêng người áp lên trên cơ thể của Hạ Lăng, vươn tay trái ra che đi đôi mắt của Hạ Lăng, nói: “Nhắm mắt lại, tôi có một món quà cho cậu.”

Không biết Phó Hàn muốn làm cái gì, Hạ Lăng đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Cảm giác bàn tay ấm áp đang bao trùm bên trên đôi mắt của mình chậm rãi rời đi, Hạ Lăng nghe thấy được thanh âm rất khẽ giống như tiếng hộp mở ra, sau đó hắn liền cảm giác được tai phải của mình tê rần. Ngay sau đó, ở bên tai liền vang lên thanh âm dễ nghe của Phó Hàn: “Mở mắt ra đi.”

Thời điểm Hạ Lăng mở mắt ra, cơ hồ nhìn thấy đầu tiên chính là đôi mắt vàng kim của Phó Hàn. Nhưng mà lần này, Hạ Lăng lại thấy được ảnh ngược của bản thân trong mắt của y. Trên tai phải tựa hồ có thứ gì đó lóe sáng. Sau đó Hạ Lăng phát hiện ra, ở trên tai phải của Phó Hàn cũng đeo một thứ gì lóe sáng. Cái đồ vật kia nhìn rất giống với thứ đang được đeo ở trên tai phải của hắn, mà ban nãy hắn thấy được thông qua ảnh ngược trong mắt của Phó Hàn.

Ừ, đúng vậy, là ở trên tai phải. Thời điểm vừa rồi trèo tường đi ra ngoài ăn đêm, rõ ràng bông tai kia vẫn được đeo ở bên tai trái. Nghẹn một khoảng thời gian thật dài, cuối cùng Hạ Lăng vẫn nhịn không nổi đẩy ra Phó Hàn đang dựa ở trên người mình, ngồi thẳng dậy, mở miệng hỏi: “Vì sao cậu lại đem hoa tai đeo sang tai phải?”

“Cậu không biết?”


“…” Cho nên hẳn đây phải biết cái gì?

Nhìn chằm chằm Hạ Lăng một lúc lâu, cuối cùng Phó Hàn vẫn thở dài thật sâu, sau đó xoay người hướng về Hạ Lăng, “Nói cho cậu cũng như không nói ấy. Bông tai ở trên tai của cậu cùng của tôi là một đôi, cũng chính là món quà trước kia được ông chủ khu trò chơi tặng. Thời điểm trước đó cậu đưa cho tôi cầm, tôi cũng không quá để ý. Nhưng sau đó khi tôi đang dọn dẹp lại đồ dùng cá nhân, thấy chiếc hộp liền tò mò mở ra xem một chút, không ngờ bên trong lại là bông tai. Cảm giác bông tai này rất đẹp, cho nên liền tính toán đeo lên cho cậu.”

Chính bản thân Hạ Lăng hiện tại cũng không nhìn thấy rõ ràng hình dáng của chiếc bông tai đang được đeo ở trên tai phải của mình. Bất quá thời điểm tiến sát lại gần Phó Hàn, hắn mới phát hiện ra quả thực đúng như lời Phó Hàn nói, chiếc bông tai này rất đẹp. Bông tai ở giữa có gắn một khối bảo thạch màu xanh nước biển, xung quanh là một vòng tròn màu ngân bạch, đem bảo thạch chặt chẽ cố định. Nếu nhìn kỹ có thể thấy được trên mặt vòng tròn có khắc những hoa văn cực kỳ tinh tế.

Bông tai chỉnh thể mà nói thì không lớn. Kiểu tóc mà Hạ Lăng đang để, rất dễ dàng có thể che đi chiếc bông tai. Nếu không phải bởi vì bị phản quang mà lóe lên tia sáng, rất khó để nhìn ra trên lỗ tai của hắn còn đeo một chiếc bông tai. Bất quá nhìn chiếc bông tai được làm thủ công này, Hạ Lăng không hiểu vì sao lại sinh ra một loại ảo giác ‘chiếc bông tai này phỏng chừng có giá bằng với quả thận của mình’.

Ừm, nhất định là ảo giác.

“Có điều theo như tôi nghe nói, chiếc bông tai này hình như là loại số lượng sản xuất có hạn, trước mắt giá cả đã tăng lên rất nhiều.”

“… Giá bao nhiêu?”


“Không có bao nhiêu, đại khái là đắt hơn so với quả thận của cậu một chút mà thôi.”

Hiện tại nghĩ tới chiếc bông tai mà bản thân đang đeo có giá đắt hơn cả quả thận của mình, bạn sẽ có cảm giác như thế nào đây. Dù sao Hạ Lăng hiện tại cũng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là về sau nếu như hắn không có tiền, có thể trước hết đem bán bông tai, sau đó mới tới bán thận. Như vậy, hắn có thể kiếm về số tiền bằng bán hai quả thận.

Hạnh phúc tới đột nhiên như thế, làm cho Hạ Lăng càng thêm tin tưởng vững chắc, cho dù có một ngày hắn bị đánh ngất, tới khi tỉnh lại phát hiện ra bản thân đang nằm ở trong một chiếc bồn tắm lớn ngập nước của khách sạn, thân thể thiếu đi một, hai quả thận, hắn cũng nhất định sẽ bảo vệ thực tốt chiếc bông tai này mới được. Cứ tưởng tượng tới như vậy, đột nhiên cảm giác bản thân đang phải gánh vác trách nhiệm rất lớn a. Đây tuyệt đối không phải là do hắn đã suy nghĩ nhiều, đúng không _(:3)∠)_

Nếu như Phó Hàn biết được Hạ Lăng đang suy nghĩ cái gì, y nhất định sẽ nghiêm túc nói cho Hạ Lăng biết, chỉ cần có y ở đây, Hạ Lăng căn bản không cần lo lắng tới chuyện không có tiền phải đi bán thận. Hơn nữa lấy thân phận của y mà nói, dù như thế nào cũng có đủ tiền để nuôi Hạ Lăng cả đời không lo ăn mặc. Đương nhiên, nếu có thể đem người lừa về trong nhà thì lại càng thêm hoàn mỹ.

Bất quá có vài thời điểm, khi bạn cùng đối phương đều đang bị vây trong trạng thái cực kỳ kỳ dị, chung quy sẽ phát sinh ra một chuyện nào đó cũng kỳ quái chẳng kém để đánh vỡ cục diện bế tắc. Giống như hiện tại chẳng hạn —–

Ngoài cửa ký túc xá đột nhiên vang lên thanh âm của [Hạ Lăng], nghe ra hình như đang cùng với người nào đó nói chuyện, ngữ khí so với bình thường kích động hơn rất nhiều. Bởi vì cách một cách cửa, hơn nữa cửa ở ký túc xá có công dụng cách âm rất tốt, cho nên Hạ Lăng cũng chỉ nghe được thanh âm đối thoại mơ hồ giữa [Hạ Lăng] cùng người kia.

Nhưng chỉ cần như vậy là đủ rồi, Hạ Lăng cả đời này đều không quên được thanh âm của Ngô Triết. Cho dù là ngày đó anh ta nửa đem trèo tường trở về để mua đồ ăn cho hắn, hay là sau đó tỉ mỉ bố trí ra màn nổ bom cùng vụ tai nạn xe cộ để ám sát Phó Hàn, tất cả đều khiến cho Hạ Lăng có ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với thanh âm của Ngô Triết.

Làm một người từng ‘tạm thời mượn’ thân thể của [Hạ Lăng], Hạ Lăng cảm giác được Ngô Triết quản quá nhiều việc, hơn nữa dục vọng chiếm giữ cũng quá mức mạnh mẽ, người như vậy không thích hợp để kết giao thân thiết. Nhưng cố tình cái tên [Hạ Lăng] não bộ cả đống nếp nhăn này lại không hiểu được mục đích của Ngô Diệp. Hạ Lăng thấy, bộ dạng của [Hạ Lăng] chính là bị Ngô Triết lừa bán đi còn vội vàng giúp anh ta đếm tiền, thật sự là ngốc tới mức hắn chẳng biết nên nói sao.


Cùng lúc cửa phòng ký túc xá bị mở ra, Hạ Lăng cơ hồ ở giây tiếp theo chợt nghe thấy câu nói kia của [Hạ Lăng]: “Ngô Triết, cậu làm như vậy thực sự là rất phiền.”

Mặc kệ là trong trí nhớ của Hạ Lăng hay là trong tư liệu mà hệ thống đã từng cung cấp, [Hạ Lăng] đều là một người có lá gan rất nhỏ, hơn nữa tính cách cũng yếu đuối muốn chết, là một tên thích quản chuyện của người khác. Cho tới bây giờ, Hạ Lăng chưa từng gặp qua bộ dạng ầm ĩ của [Hạ Lăng], mà ngữ khí cực kỳ không kiên nhẫn như hiện tại, Hạ Lăng quả thực là lần đầu nghe được.

Nhất là đối tượng bị mắng lại còn là một tên đầu óc có bệnh, cho nên Hạ Lăng liền tự động phán xét hành động cáu gắt kia của [Hạ Lăng] vào trong hàng ngũ muốn đi tìm đường chết. [Hạ Lăng] đẩy ra cửa ký túc xá, vài bước liền đi tới trước giường của mình, biểu tình phẫn nộ khó gặp. Nói thật, thời điểm trước kia khi Hạ Lăng vẫn còn đang ở trong thân thể [Hạ Lăng], cho dù cậu ta có bị Phó Hàn đánh, hắn cũng chưa từng thấy cậu ta lộ ra biểu tình tức giận như vậy.

Cho nên Hạ Lăng vô cùng tò mò, Ngô Triết rốt cuộc là đã đối với [Hạ Lăng] làm ra cái gì, mới khiến cho [Hạ Lăng] biến đổi như vậy. Bất quá tò mò thì tò mò, nhưng nếu hiện tại hắn đi tới để hỏi thăm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy thì đó mới thực sự là muốn đi tìm đường chết. Quay đầu nhìn về phía Ngô Triết im lặng đang đứng ở trước cửa của ký túc xá, Hạ Lăng vẫn dự tính làm một thành viên của đảng vây xem, chỉ nhìn mà không nói lời nào.

Mà Phó Hàn lại coi như không có việc gì xảy ra, từ sau khi cùng Hạ Lăng đi vào trong ký túc xá tới bây giờ, ánh mắt của y cũng chưa từng dời khỏi khuôn mặt của Hạ Lăng. Biểu tình trên khuôn mặt y bình tĩnh vô cùng, tựa như đang muốn biểu đạt mấy câu linh tinh như ‘Thời tiết ngày hôm nay không tồi’. Sau đó Hạ Lăng liền thấy Ngô Triết cau mày, từ bên ngoài bước vào trong phòng ký túc xá, cuối cùng dừng lại ở vị trí phía trước chỗ mà [Hạ Lăng] đang ngồi, thanh âm lạnh lẽo tới có chút khó tin.

“Cho nên hiện tại cậu là đang muốn cùng tớ náo loạn?”

Chậc chậc, Ngô Triết, thời điểm lần sau cậu nói chuyện, thỉnh chú ý một chút tới xung quanh có được hay không! Loại hành vi ở trước mặt những người khác show ân ái thế này, quả thực không thể nhẫn nhịn được mà! Thực sự đáng bị cái tên [Hạ Lăng] kia ghét bỏ!

Nếu như có thể nói, Hạ Lăng đặc biệt muốn tặng cho [Hạ Lăng] một cái like. Ừm, một cái quá ít, phải tặng hai ba cái mới đúng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.