Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 57: Diễn Viên Quần Chúng Quậy Tung Ngành Giải Trí (8)


Đọc truyện Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng – Chương 57: Diễn Viên Quần Chúng Quậy Tung Ngành Giải Trí (8)

Edt: Ở Đây Có JQ!

Beta: Mítt

~~~~~~~~~~~~

Người đàn ông mặc áo len màu đen bên ngoài khoác áo khoác lambwool đang thịnh hành trong quý này, đeo kính râm màu đen số lượng có hạn, cảm giác sang trọng mười phần.

Người phụ nữ một thân đồ da giá cả xa xỉ, chân mang giày bó màu đen, vừa thời thượng lại hút mắt người xem.

Không phải Quân Tử Càn và Mạc Tương thì có thể là ai?

Tô Mê nhìn mặt hai người ửng hồng, kiểu tóc có chút hỗn loạn, không khỏi âm thầm cười lạnh.

Chẳng trách vai nữ chính vốn thuộc về cô hôm nay lại bị đổi, hoá ra cái đêm kia ở nhà vệ sinh nữ Mạc Tương dùng thân thể để đổi lấy.

Quân Tử Càn, Quân Vô Khâm, hoá ra đều là người một nhà.

Tốt, thật sự rất tốt!

“Làm sao lại là Mạc Tương đoạt nhân vật của cậu? Mợ nó, thì ra lời đồn là sự thật, nhưng mà, cũng không đúng…….”

Trong một góc, Điền Hiểu Du nhỏ giọng nói thầm.

Tô Mê lập tức nhướng mày: “Lời đồn gì?”

“Cậu không biết đâu, trước đó mình nghe một cô bé cùng tổ nói khẩu vị của Quân ảnh đế chính là đặc biệt thích phụ nữ bạch liên hoa, chỉ cần được hắn “chơi” qua đều có thể lấy được rất nhiều tài nguyên tốt, nhưng có một quy củ chính là sự bất quá tam, trước đây hai người đã hợp tác ba lần, bây giờ là bốn lần, xem ra lời đồn cũng không hẳn là sự thật.”


Nhớ tới đêm đó Quân Tử Càn khác thường, Tô Mê câu môi cười nhạo: “Đó cũng không nhất định, hiện tại có thuốc gì mà mua không được đâu.”

Điền Hiểu Du tán đồng gật gật đầu: “Mình cũng nghĩ vậy, có điều nếu thật sự là bỏ thuốc thì lá gan của người phụ nữ này cũng thật lớn.”

“Không nói nữa, nghi thức khởi động máy sắp bắt đầu rồi, chúng ta nhanh qua đó đi.” Tô Mê lôi kéo Điền Hiểu Du nhận hương, đi phía sau Mạc Tương và Quân Tử Càn.

Chờ Quân Tử Càn bái thần xong, vô tình nhìn thoáng qua liền thấy Tô Mê đang dâng hương.

Hắn có chút sửng sốt, đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Tô Mê phát hiện một đạo ánh mắt sáng quắc dừng trên người mình, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Quân Tử Càn, mỉm cười bước về phía hắn: “Anh Quân, chị Mạc Tương, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt.”

“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Quân Tử Càn ôn nhuận cười, đột nhiên hỏi: “Em diễn nhân vật nào trong 《 Quỹ Họa 》?”

Mạc Tương giật mình, không nghĩ tới Quân Tử Càn vậy mà đột nhiên quan tâm tới một người mới.

Hắn hỏi như vậy, nghĩ đến chân tướng đã sớm đoán được nên đối với Mạc Tương giấu không được địch ý, Tô Mê một vẻ mặt ngây thơ, khiêm tốn đáp: “Cũng không có gì, chỉ là một tiểu yêu nữ khổ cực, Tự Mị.”

Quân Tử Càn trong lòng lộp bộp một chút, đột nhiên nhớ tới khi hắn gọi điện thoại nói muốn đổi vai với Quân Vô Khâm.

“Cô ấy tuy rằng chỉ là một người mới bước chân vào nghề, nhưng kỹ thuật diễn rất tốt, không có người nào có thể diễn tốt vai Họa Nhi như cô ấy, em sẽ không đồng ý đổi vai”

“Cho dù người phụ nữ kia lớn lên rất giống Giai Kỳ, chú cũng không muốn đổi?”

Lúc đó hắn nói ra những lời này biết Quân Vô Khâm nhất định sẽ đồng ý, nói cho cùng Giai Kỳ của bọn họ luôn làm cho người ta thích, hắn thích, Quân Vô Khâm cũng thích.

Nhưng hắn không nghĩ tới nguyên nữ chính bị đổi vai, thế nhưng lại là cô —cô gái sở hữu đôi mắt cực kỳ giống Giai Kỳ!


Quân Tử Càn kinh ngạc trong chớp mắt, ngay sau đó cười nói: “Chỉ cần em diễn tốt, nhân vật nhỏ thì có làm sao, anh tin tưởng em nhất định có thể khiến cho Tự Mị càng thêm tỏa sáng.”

Ảnh đế quả thật là ảnh đế, nếu không phải biết được chân tướng nhất định sẽ bị Quân Tử Càn lừa gạt bởi bộ dáng đạo mạo này.

“Bốp bốp bốp.”

Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy có người đang vỗ tay, Tô Mê quay đầu nhìn lại thì thấy Quân Vô Khâm đang đi về phía bọn họ.

“Anh cả nói rất đúng, Tô Mê, tôi rất có niềm tin ở cô, cô cũng đừng làm tôi thất vọng.”

Tô Mê lẳng lặng nhìn người trước mắt, đứng hình một cái chớp mắt, trên mặt đột nhiên tràn ra lúm đồng tiền như ngày xuân: “Em tuyệt đối sẽ không làm anh Quân, Khâm đ*o còn có chị Mạc Tương thất vọng đâu, tuyệt đối.”

……

Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad 

[HBNmoemoe]

Sân bay Tiêu Thành.

Quân Mạc Thâm xuống máy bay, an vị ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần.

Gần một tuần nay lượng công việc tăng lên rất nhiều, thậm chí đem hành trình tuần tiếp theo đều đi xong rồi.

Trong lúc đó, trừ bỏ gặp gỡ người phụ trách của các tập đoàn, cơ hồ tất cả mọi việc bọn họ đều trải qua trên máy bay, cho dù là trợ lý Lục vẫn luôn đi tập thể hình cũng có chút chịu không nổi.

Nhưng vì cái gì đây?


Trợ lý Lục vẫn luôn hoài nghi mà tìm không ra đáp án nhưng lại không dám mở miệng hỏi.

Chỉ một lát sau, âm thanh trầm thấp khàn khàn mang theo mệt mỏi đột nhiên vang lên: “Vô Khâm quay phim có thuận lợi không?”

Trợ lý Lục ngẩn ra một chút, ngay sau đó mở hành trình biểu của nhân viên công ty ra, lập tức trả lời: “Khâm thiếu gia cùng đại thiếu gia hôm nay vừa đến huyện thành, cử hành nghi thức khởi động máy.”

Nói xong, hắn dừng một chút, dường như thấy được cái tên quen thuộc lại hơi kinh ngạc.

Trợ lý Lục ngẩng đầu nhìn Quân Mạc Thâm đang nhắm mắt dưỡng thần, lần thứ hai cúi đầu cẩn thận xem, sau đó muốn nói lại thôi nói: “Hình như diễn viên chính của 《 Quỹ Họa 》 có chút biến động…….”

Lời còn chưa dứt mí mắt của Quân Mạc Thâm đã nhảy một cái, mở mắt ra, lấy máy tính qua nhìn, ngay sau đó ngưng mắt phân phó.

“Lão Triệu, đi huyện thành.”

“Nhưng ngài…….”

“Không có nhưng, hiện tại liền quay đầu.”

“Vâng, Tam gia.”

……

Sau khi kết thúc nghi thức khởi động máy, chính thức bắt đầu quay ở nhà cũ.

Điền Hiểu Du sắm vai bạn chơi cùng từ nhỏ với Mạc Tương, suất diễn không nặng, lại không ít, mà Tô Mê sắm vai nữ yêu, phần sau bộ phim mới có thể lên sân khấu, Tô Mê nhàn rỗi gần ba ngày liền chuẩn bi đi dạo vùng phụ cận.

Bởi vì là mùa đông, hơn nữa trước khi quay phim cũng đã chào hỏi qua với nhân viên quản lý cảnh khu, cho nên người đi đường trong cảnh khu cũng không tính là nhiều.

Đi trên đường lát đá, Tô Mê cầm máy ảnh, ven đường chụp rất nhiều ảnh.

Mắt thấy hơn phân nửa cái thôn xóm đều đã dạo qua một lần, Tô Mê theo đường cũ trở lại khách sạn.


Phía trước khách sạn là một hồ nước thiên nhiên hình trăng non, lúc này sắc trời dần dần tối đen, cao cao trước cửa các hộ nhà treo đèn lồng đỏ rực, chẳng biết từ khi nào trên không trung nổi lên một tầng sương trắng làm cho bức tường ngói lớn màu trắng trong thôn xóm càng được tô điểm thêm vài phần yêu mị.

Tô Mê cầm lấy máy ảnh đứng ở một chỗ khác bên mặt hồ, đem màn ảnh hướng về cây đại thụ che trời trước cửa khách sạn……

Theo màn ảnh kéo dài, ngắm nhìn hình ảnh chậm rãi trở nên rõ ràng, tiếp theo chỉ trong nháy mắt dưới cây đại thụ mông lung sương trắng, một bóng dáng thon dài thẳng tắp cứ như vậy xuất hiện trong màn ảnh của Tô Mê.

Tô Mê hơi ngẩn ra một chút, nhanh chóng ấn nút chụp lại cảnh này.

Đèn flash chợt lóe, người nọ bỗng nhiên quay mặt lại, tại một khắc ấy, Tô Mê nghe thấy tim mình đập rất rõ ràng, “Thình thịch! Thình thịch!” nhảy đến lợi hại, phảng phất giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

( Điển hình cho việc muốn chụp trai nhưng ta quên tắt flash😂)

Tại sao lại là Quân Mạc Thâm?!

Tô Mê hoảng loạn thu hồi máy ảnh, giơ tay phủ lên trái tim đang nhảy loạn của mình, mất tự nhiên nhanh chóng chớp chớp mắt.

Cô đây là làm sao vậy?

Không phải người đàn ông kia lớn lên đẹp trai một chút thôi sao?

Có gì tốt mà tim không ngừng nhảy lên?

Quá mẹ nó không tiền đồ rồi!

Nhưng mà ngay sau đó, thấy Quân Mạc Thâm đột nhiên bước nhanh qua bên này, Tô Mê hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, lắc mình chạy tới một góc tối ở đầu ngõ.

Cô không biết mình sao lại muốn chạy, chờ Tô Mê kịp phản ứng thì người đã chạy đến chỗ tối đen trong góc trốn tránh.

Lúc này, một trận tiếng bước chân trầm ổn vang lên, Tô Mê theo bản năng ngừng hô hấp……

~~~~~~~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.