Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 44: Nô Phi Xoay Người Đại Tác Chiến (20)


Đọc truyện Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng – Chương 44: Nô Phi Xoay Người Đại Tác Chiến (20)

Edt: Ở Đây Có JQ!

Beta: Mítt

~~~~~~~~~~~~~

Tô Mê cuộn tròn người nằm trên mặt đất, bụng nhỏ vừa trướng lại vừa đau, máu tươi nhuộm đẫm váy trắng trông thật chói mắt, máu ở hạ thân cuồn cuộn tuôn ra.

Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, bà dì tới rồi sao?

“Ký chủ ngốc, cô mang thai.”

Hệ thống 059 nói xong lời này khiến Tô Mê ngẩn người trong chớp mắt.

Nhưng ngay sau đó, cảm giác khủng hoảng và hít thở không thông tràn đầy tựa như sóng gió vạn trượng nháy mắt bao phủ lấy cô.

Khi sắp ngất xỉu, Tô Mê giương to đôi mắt nhìn về phía Phượng Vô Thương đang trố mắt, mặt đầy vẻ kinh hoàng hô.

“Đứa bé, mau cứu con của chúng ta!”

Đế hậu Long Hề vừa nghe, lập tức sai người truyền thái y.

Trong nháy mắt khi Phượng Vô Thương nhìn thấy dòng máu kia, cả người giống như bị kẻ nào đó bóp chặt vị trí mềm mại nhất nơi đầu quả tim, đau đớn dày đặc khiến hắn chỉ trong giây lát đã hít thở không thông, hoàn toàn chế trụ cơ thể hắn, động cũng không thể động, cứ đứng yên ngây ngốc.

Tầm mắt thất thố hoảng hốt rơi trên vũng máu đỏ tươi chói mắt trên mặt đất, con ngươi màu hổ phách càng gắt gao co rụt lại.

“Đứa bé, mau cứu con của chúng ta……”


Thẳng đến khi Tô Mê hướng về phía hắn hô một tiếng, Phượng Vô Thương mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, bước chân hỗn loạn nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô Mê, cho cô ăn đan dược, sau đó đem cô bế lên, vội vàng đi về phía Thái Y Viện.

Thời điểm đi ngang qua người Dạ Lăng Tuyệt cùng Triệu Phương Phỉ, ánh mắt âm lãnh không hề có độ ấm, giống như một mũi tên sắc bén, hung hăng bắn về phía hai người.

Quanh thân Phượng Vô Thương phát ra lực uy hiếp cường đại, cho dù Dạ Lăng Tuyệt cũng là bậc cao thủ nhưng sau lưng đều rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nàng thế nhưng mang thai con của Phượng Vô Thương?!

Dạ Lăng Tuyệt mím môi mỏng thành một đường thẳng, sắc mặt mười phần khó coi, sau đó mang theo Triệu Phương Phỉ, cùng đám người của Đế hậu chạy đến Thái Y Viện.

Một buổi ngắm hoa yến, cứ như vậy giải tán.

Cuối cùng đứa bé trong bụng Tô Mê đã được bảo vệ an toàn.

Việc đầu tiên mà Tô Mê làm sau khi tỉnh lại là trực tiếp giả bộ nghe tin mà đi đến trước mặt Đế quân Long Hề, Đế hậu cùng với một đám phi tần chốn hậu cung chỉ ra và xác nhận Triệu Phương Phỉ cố ý dẫm chân vào váy cô, mới hại cô thiếu chút nữa không giữ được cốt nhục trong bụng.

“Tỷ tỷ, sao người có thể vu hãm muội như vậy, rõ ràng muội không có làm.”

Triệu Phương Phỉ sử dụng kỹ năm “Cảm động trời đất”, khóc đến nhìn thấy mà thương, tựa khóc nhưng không phải khóc, thật đáng thương, người ở đây cũng vì thế mà cảm thấy thương tiếc.

Nhưng mà, Phượng Vô Thương chỉ lạnh lùng nhìn, xem Triệu Phương Phỉ giống như một tên hề thích nhảy nhót mà thôi.

Một giây tiếp theo, lấy vận tốc ánh sáng lắc mình một cái đứng trước mặt nàng ta, nhẹ nhàng nhấc mũi chân liền đá Triệu Phương Phỉ văng ra xa, hung hăng dừng lại trong viện Thái Y Viện!

“Người đâu, bắt lại.” Phượng Vô Thương lạnh lùng phân phó.

Vừa dứt lời, bốn phía vốn trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện vài đạo hắc ảnh trực tiếp bắt giữ Triệu Phương Phỉ.


Phượng Vô Thương lạnh lùng nói: “Phu nhân nhà ta họ Tô, ngươi là cái thứ gì, làm sao lại có một muội muội không rõ lai lịch như ngươi, người tới, vả miệng.”

Triệu Phương Phỉ mới vừa giật giật môi, ngay sau đó liền nghênh đón vài cái tát.

“ Bốp bốp bốp ——!”

Phượng Vô Thương gọi tới đều là ám vệ đế quân, mỗi người đều có thân thủ lợi hại, đánh mới có mấy cái thì mặt Triệu Phương Phỉ đã sưng thành đầu heo, trông vừa dữ tợn lại vừa xấu xí.

Triệu Phương Phỉ kêu đau một tiếng.

Lập tức lấy tích phân đổi lấy “Tình cảm đặc sệt”, kích phát tình cảm của Dạ Lăng Tuyệt đối với nàng ta, khiến hắn nhanh chóng chạy tới cứu nàng ta.

Dạ Lăng Tuyệt thấy nữ nhân của mình bị đánh, trong lòng đột nhiên đau xót, thình lình lớn tiếng quát lên: “Dừng tay!”

Ám vệ Đế quân chỉ nghe lệnh từ Phượng Vô Thương, vẫn tiếp tục đánh.

“Phượng Vô Thương, ngươi đừng hiếp người quá đáng!” Tầm mắt lạnh băng, lạnh lùng bắn về phía Phượng Vô Thương.

Người sau hoàn toàn làm lơ, nói gì cũng không để ý tới.

Dạ Lăng Tuyệt nhíu mày, quỳ một gối với Đế quân: “Phụ hoàng, Phương Phỉ vô tội, thỉnh phụ hoàng minh giám.”

Đế quân Long Hề cảm thấy đứa nhỏ đã cứu được, người đáng đánh cũng đã đánh, thì cứ coi như xong.

Vì thế nói: “Vô Thương, khoan dung độ lượng một chút.”


Lại không nghĩ tới, Tô Mê được người ta đỡ từ trên giường xuống đi tới: “ Nếu Vương gia đã cầu Đế quân minh giám, vậy cũng thỉnh Đế quân vì…….”

Tô Mê còn chưa nói xong, thân mình đã bị một đạo bóng trắng đột nhiên xuất hiện nhanh chóng chặn ngang bế lên.

Ngay sau đó, giọng nam trầm thấp dán ở bên tai cô vang lên: “Ai đưa nàng đến đây?!”

Nhìn vào đôi mắt không vui lại ưu hoảng của Phượng Vô Thương, trong lòng Tô Mê nhuộm đầy ấm áp.

Nhớ tới cốt nhục trong bụng, Tô Mê mím mím khóe môi: “Đứa bé, thiếu chút nữa…….” Nói được một nửa, cô nghẹn ngào một chút, lại tiếp tục nói: “Thiếu chút nữa đã mất đi, phu quân nhất định phải làm chủ cho con của chúng ta.”

Phượng Vô Thương nhìn thấy khóe mắt cô long lánh nước, trái tim giống như bị người ta hung hăng nắm lấy, bởi vì nàng đau nên chính mình cũng đau.

“Yên tâm, ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta.”

Lời này của Phượng Vô Thương tựa như thuốc an thần rót vào lòng Tô Mê, làm nàng tin tưởng mà không cần lý do.

“Ta không có, ta căn bản không có dẫm váy nàng, nàng vu hãm ta!” Mắt thấy sự tình nghiêm trọng, Triệu Phương Phỉ lập tức mạnh miệng phủ nhận.

Tô Mê dựa vào ngực Phượng Vô Thương, vén một góc tà váy trắng thuần lên.

“Trên váy của ta còn lưu lại dấu chân đầy bùn đất, là của ai đây?”

“Hôm nay có mưa, người đi qua Ngự Hoa Viên cũng chỉ có bốn người chúng ta, nếu không phải ngươi, chẳng lẽ là Dạ Vương mang giày nữ nhân dẫm ta, hay là ta tự dẫm chính mình?”

Triệu Phương Phỉ nhìn dấu chân nữ chân trên tà váy của Tô Mê, trực tiếp không nói chuyện.

Đế quân Long Hề sai người cởi giày của Triệu Phương Phỉ ra so sánh, không sai chút nào, rất vừa vặn, hơn nữa đế giày còn dính bùn đất trong Ngự Hoa Viên.

“Con của ta tuy rằng không có việc gì, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là chuyện này chưa từng xảy ra” Tô Mê lạnh lùng ra tiếng.


Phượng Vô Thương gật đầu, đưa ra yêu cầu khiến Triệu Phương Phỉ nửa mạng đổi nửa mạng!

Làm sao mà đổi?

Rất đơn giản, đó chính là trực tiếp đem Triệu Phương Phỉ nhốt vào thủy lao hàn băng năm ngày.

Dạ Lăng Tuyệt kiên quyết phản đối: “ Tạm thời không nói đến trong thủy lao kia có đỉa, có thể hút khô máu người, chỉ việc ngâm trong nước lạnh quá lâu thì Phương Phỉ cũng sẽ chết, không được, bổn vương không đồng ý.”

“Vương gia xin yên tâm, năm ngày sau, ta tự nhiên sẽ trả lại nửa cái mạng của Triệu Phương Phỉ cho ngài.”

Phượng Vô Thương lạnh lùng cong môi, mặt mày tuấn mỹ vô song biểu lộ một tia hơi thở ma mị tà vọng.

Đừng nói là Dạ Lăng Tuyệt, ngay cả đám người Tô Mê, cho dù là Đế quân Long Hề đều chưa từng gặp qua một Phượng Vô Thương lãnh lệ mà tà mị như thế.

Bất luận là ai đến thương lượng, thái độ của Phượng Vô Thương đều vô cùng cường ngạnh, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Phương Phỉ bị đánh ngất xỉu, trực tiếp bị ám vệ mang đi.

Thân thể Tô Mê không thể chịu được xóc nảy, Đế quân Long Hề có ý tốt mời cô ở lại trong cung tĩnh dưỡng mấy ngày.

Phượng Vô Thương và Tô Mê đều không quá nguyện ý, Đại Quốc sư nhà chúng ta liền tự mình ôm Tô Mê từ hoàng cung đi bộ về Quốc sư phủ.

Bởi vì tướng mạo của hai người đều cực kỳ xuất sắc đến loá mắt nên dọc theo đường đi tạo ra kinh động không nhỏ.

Nhưng một thân lạnh băng đầy lực uy hiếp của Phượng Vô Thương khiến cho đám người xem đến nghiện kia chỉ dám bảo trì khoảng cách, đứng xa xa mà nhìn.

Tô Mê phán đoán từ đường hoàng cung tới phủ Quốc sư xấp xỉ 3 km, nếu thật sự đi bộ thì trên chân Phượng Vô Thương nhất định sẽ bị phồng mất.

Cô không đành lòng, muốn để Lãnh Quyết ôm cô.

Kết quả là trực tiếp nghênh đón ánh mắt thâm trầm của Phượng Vô Thương, Tô Mê liền ngoan ngoãn khép miệng lại, để hắn ôm đi hơn một canh giờ mới trở lại phủ Quốc sư.

~~~~~~~~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.