Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 40: Nô phi xoay người đại tác chiến (16)


Đọc truyện Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng – Chương 40: Nô phi xoay người đại tác chiến (16)

Edt: Ở Đây Có JQ!

Beta: Mítt

~~~~~~~~~~

“Một chải sống lâu trăm tuổi, hai chải phải biết nâng khay ngang mày, ba chải gặp được quý nhân…….”

Ngày đại hôn hôm đó, Tô Mê vốn còn đang say giấc nồng thì đột nhiên bị một đám nha hoàn ầm ĩ lôi kéo từ trong ổ chăn ra, quấn quít mang cô đến ngồi trước bàn trang điểm, có người giúp cô chải đầu, chuẩn bị sẵn son phấn, đồ trang sức và quần áo chờ đợi cô thử qua.

Giá y đỏ rực tựa lửa cháy làm nổi bật lên dung mạo của cô. Xưa nay, đôi mắt phượng quyến rũ chưa từng thay đổi, đôi môi mọng đỏ càng mị hoặc ướt át hơn, dung nhan xinh đẹp động lòng người.

Một tần một túc gian, phong tình vô hạn.

Các nha hoàn hầu hạ bên cạnh đều không nhịn được mà ngẩn người: “Tiểu thư, không, tiểu phu nhân, người lớn lên thật đẹp…….”

Tô Mê cong môi cười nhạt.

Nhìn trái nhìn phải vẫn là một khuôn mặt đẹp, nhưng đó cũng không phải là khuôn mặt chân chính của cô.

“Chuẩn bị tốt cả rồi chứ, Quốc sư chờ ngoài cửa đã lâu.” Lưu Tử Mặc từ bên ngoài đi vào.

“Được rồi, được rồi.”

Một đám nha hoàn mang Tô Mê đã được trang điểm xinh đẹp cùng nhau đi ra ngoài cửa, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng hút khí của bọn nha hoàn mang theo kinh ngạc cùng cảm thán si mê vang lên.

Phượng Vô Thương vốn có làn da tuyết trắng, đôi mắt đẹp tuyệt mỹ, vốn nên là nhan sắc thoát tục tựa trích tiên, hiện tại mang trên người bộ y phục màu máu rực đỏ, giống như một bức tranh thủy mặt hoàn mỹ nhất trên thế gian (trong phút chốc thế gian này bỗng hoá thành một bức tranh thủy mặc tuyệt mỹ nhất), lại giống như nhuốm màu chu sa diễm lệ nhất, tuyệt mỹ đường hoàng mà diễm liệt, tựa thần nhưng không phải thần, tựa yêu ma nhưng cũng chẳng phải yêu ma, khiến tất cả mọi người có mặt ở đây không khỏi giật mình.


Sở dĩ che mặt nhiều năm như thế, chính là bởi vì hắn chán ghét loại ánh mắt này.

Thế mà vào hôn lễ hôm nay, hắn cũng không biết bản thân phát điên cái gì, muốn lộ ra khuôn mặt chân thật của chính mình.

Phượng Vô Thương không kiên nhẫn nhíu mày, giơ tay đem khăn voan đỏ của Tô Mê xốc lên, trực tiếp nắm tay nàng, hướng về phía đại đường mà đi.

“Quốc sư, không thể làm vậy, như thế sẽ không may mắn…….” Lúc này mọi người mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo, có điều Phượng Vô Thương cất bước đi rất nhanh, chờ đến lúc mọi người đuổi kịp, hai người đã đi vào bên trong đại đường.

Đại đường lúc này, khách tham dự đã ngồi kín chỗ.

Đế quân Long Hề, Đế hậu và phi tần trong hậu cung, cùng với trọng thần triều đình và gia quyến, bên cạnh đó Dạ Lăng Tuyệt cùng Niệm Như Yên cũng đều có mặt.

Khi Phượng Vô Thương nắm tay Tô Mê xuất hiện trước mặt mọi người, bọn họ đều bị dung mạo kinh diễm thế tục của hai người làm cho ngạc nhiên đến nói không ra lời.

“Hành lễ.” Phượng Vô Thương ra lệnh một tiếng, đánh gãy suy nghĩ kinh ngạc cảm thán của mọi người.

Bởi vì phụ mẫu hai người đều đã mất nên cả hai chỉ bái lạy thiên địa, Đế quân, Đế hậu, cuối cùng phu thê đối mặt hành lễ với nhau, sau đó Phượng Vô Thương trực tiếp lôi kéo Tô Mê muốn vào động phòng.

Có lẽ đúng như lời của Phượng Vô Thương, đại hôn thật sự diễn ra suôn sẻ không gặp chút trở ngại nào.

Nhưng Tô Mê không nghĩ tới.

Mới vừa rồi nhìn thoáng qua một chút, cả người Dạ Lăng Tuyệt tràn đầy lệ khí, ánh mắt cũng hung ác nham hiểm, tất cả làm cô cảm thấy hắn tuyệt đối sẽ không cam lòng bỏ qua.

Sự thật chứng minh, suy nghĩ của Tô Mê không sai.


Lúc Phượng Vô Thương lôi kéo cô, trong cái chớp mắt xoay người, đột nhiên có một đạo thanh âm gọi cô lại: “Mê Nhi, con không thể gả cho Phượng Vô Thương, hắn là kẻ thù giết cha của con!”

Tô Mê dừng một chút, quay người lại, lạnh lùng nhìn Lâm Thiệu đột nhiên xuất hiện.

“Ta với Vô Thương đã bái đường, bắt đầu từ hôm nay hắn chính là phu quân của ta, mà người lại là sự phụ có ơn dạy dỗ ta, mời người không cần ở trước mặt Đế quân, Đế hậu cùng các vị khách khứa bôi nhọ phu quân ta.”

“Mê Nhi, ta nói đều là sự thật, năm đó Phượng Vô Thương chính là kẻ đứng sau hạ độc thủ đồ sát Tô gia, con gả cho hắn sẽ gặp báo ứng!”

Sắc mặt Tô Mê trầm tĩnh, lạnh lùng nhìn Lâm Thiệu: “Sư phụ, nếu không phải ta luôn kính trọng người là sự phụ của ta thì đã ngay lập tức sai người đuổi người ra ngoài.”

Lúc này, một nam nhân mặc quần áo hạ nhân trong phủ Quốc Sư đột nhiên tiến vào.

“Quốc sư đại nhân, không xong rồi, cẩm lý mà Đế quân nuôi ở hồ sen, tất cả đều đã chết.”

“Cái gì? Việc này là thế nào?!” Đế quân Long Hề nổi giận, mặt mày sắc bén nhìn về phía người vừa mới tới.

Tên người hầu nơm nớp lo sợ quỳ xuống, đem sự thật bẩm báo: “Hồi bẩm Đế quân, sáng nay tiểu nhân vừa định mang thức ăn đến cho chúng thì từ đằng xa đã thấy chín chín tám mươi mốt con cẩm lý tất cả đều lật bụng nổi trên mặt nước, thần vớt lên kiểm tra thì phát hiện chúng đều đã chết.”

Tiếng nói vừa dứt, nháy mắt mọi người đều liên tưởng tới những lời Lâm Thiệu từng nói, lập tức ánh mắt mọi người đều dừng trên người Phượng Vô Thương và Tô Mê, nhỏ giọng bàn tán.

“Xem ra những gì nam nhân kia nói đều là sự thật, nhân quả báo ứng, trời xanh nhanh như vậy liền gây khó dễ.”

“Cũng không hẳn đâu, ta thấy hôn sự này khó mà giữ được.”


“…….”

Nghe mọi người ở đây khe khẽ nói nhỏ, đôi tay yên lặng nắm chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, Tô Mê lạnh lùng nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén, hung hăng quét về phía Lâm Thiệu, cùng với Dạ Lăng Tuyệt trong đám người!

Vì ngăn cản cô và Phượng Vô Thương thành hôn, hắn ngay cả đế đô Long Hề cũng lôi xuống nước, chẳng lẽ không sợ Niệm Như Yên tức giận sao?

Tay nắm chặt đột nhiên bị một bàn tay to khác gắt gao nắm lấy, Phượng Vô Thương thuận thế ôm lấy eo nhỏ của Tô Mê: “Yên tâm, tất cả đã có ta.”

Âm thanh trầm thấp dễ nghe, làm tâm tình của Tô Mê bình ổn lại, có một loại tín nhiệm và an tâm khó hiểu.

Phượng Vô Thương tiến lên một bước, hướng về phía Đế quân Long Hề chắp tay.

“Xin Đế quân thứ tội, quấy nhiễu thánh giá là Vô Thương sơ sẩy…….”

“Sơ sẩy? Một câu sơ sẩy là có thể miễn tội cho ngươi làm liên lụy tới cẩm lý sao?”

Lăng Tuyệt từ trong đám người đi ra, đột nhiên làm khó dễ.

Phượng Vô Thương đạm nhiên cười nói: “Ta vốn cho rằng Dạ Vương khác hẳn những người phàm trần dung tục, sao lại dễ dàng tin tưởng lời nói từ một phía không có bằng chứng chứ?”

“Ai nói không có bằng chứng, Phượng Vô Thương, ngươi xem vật này có phải của ngươi hay không?” Lâm Thiệu đột nhiên mở miệng nói, từ trong lòng ngực lấy ra một đoạn lụa trắng, giơ cao lên.

Mọi người tập trung nhìn vào, ai cũng nhìn ra đây là vật mà ngày thường Phượng Vô Thương dùng để che mặt —— lụa tuyết tầm trắng!

Lụa tuyết tầm trắng, là cống phẩm của Thiên Sơn dâng tặng cho triều đình, đương kim Đế quân thường hay ban cho Phượng Vô Thương sử dụng. Toàn bộ Long Hề quốc cũng chỉ có một mình Phượng Vô Thương có được.

“Sư phụ làm sao biết được việc này?” Ánh mắt Tô Mê lạnh thấu xương.

“Nếu đã biết từ sớm thì trước đó vì sao lại không ngăn cản? Sư phụ từng ở Quốc sư phủ, chỉ cần muốn lấy được vật này, hẳn là dễ như trở bàn tay phải không?”


Lâm Thiệu nghe được những lời này, chỉ cảm thấy trái tim mình đau đớn.

Mê nhi luôn ỷ lại vào hắn, hiện tại đã hướng về phía người khác.

“Mê Nhi, hắn không phải phu quân con, con đừng chấp mê bất ngộ!” Lâm Thiệu bộ dạng tức giận, chỉ hận rèn sắt không thành thép.

“Sư phụ mới là người chấp mê bất ngộ……!”

“Đừng kích động, yên tâm giao cho ta.”

Phượng Vô Thương vỗ vỗ eo nhỏ của cô, nói khẽ bên tai cô.

Tô Mê chỉ cảm thấy lỗ tai tê rần nóng lên, rụt rụt đầu, sau đó nhìn hắn, nhàn nhạt gật đầu.

“Ta tin tưởng chàng, phu quân.”

Phượng Vô Thương nhẹ cong khóe môi, nở nụ cười trấn an với cô, ngay sau đó nhìn về phía Đế quân Long Hề.

“Rốt cuộc cẩm lý có chết hay không, Đế quân theo Vô Thương nhìn một chút là biết. Còn về phần lụa tuyết tầm trắng, quần áo và khăn che mặt đều do chuyên gia trong cung sở chế, không bằng tìm Triệu Vũ đến hỏi một chút?”

Đế quân Long Hề tự nhiên tin tưởng Phượng Vô Thương, ra lệnh một tiếng liền truyền Triệu Vũ vào, cùng lúc đó, Phượng Vô Thương mang theo mọi người đi về phía hồ sen, tìm hiểu thực hư.

Rất nhanh sau đó, toàn bộ mọi người đều đã đi tới hồ sen.

Không giống với hồ sen cấm địa mà Tô Mê từng đi qua, nơi này chỉ là một góc của hồ sen, bên trong vốn dĩ nuôi cẩm lý mà Đế quân Long Hề yêu thích nhất, mà lúc này, lại đúng như lời nam nhân kia nói, mỗi một con cẩm lý, tất cả đều lật bụng……

~~~~~~~~

Hí hí. Ta đã tìm được người phụ ta bộ này, nên mọi người cứ yên tâm nhớ.. Có người phụ là ta không có bỏ bê bộ này đâu =))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.