Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 105: Sư Tôn Lãnh Tình Cầu Song Tu 28


Đọc truyện Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng – Chương 105: Sư Tôn Lãnh Tình Cầu Song Tu 28


Edt: Mítt
~~~~~~~~~
Tô Mê sợ Đông Phương Lẫm hiểu lầm, muốn dùng tuyệt chiêu lưỡi xán hoa sen thuyết phục hắn.

Đáng tiếc đại tiên tôn người ta căn bản không cho nàng một chút cơ hội, trực tiếp hôn tới, cộng thêm ở nơi nghiêm túc như nghị sự đường, cường thế bạch bạch bạch, cuối cùng bế Tô Mê gần như đã ngất đi mang về Bích Tiêu cung —— tiếp tục bang!
Kết quả liên tiếp ba ngày, Tô Mê trừ bỏ ăn uống tiêu tiểu, đều bị Đông Phương Lẫm ấn ở trên giường, quyển sách nhỏ xuân cung, mỗi một loại tư thế đều thử một lần.

( tiên tôn có khác, thận quả ư là xịn xò các nàng nhỉ:>>>)
……
Nói đến lúc trước.

Đông Phương Lẫm đuổi mọi người ra ngoài đồng thời triệu hồi Khổn Tiên Thằng, để cho Phượng Lan Nhi trần truồng lộ thể hoàn toàn bại lộ ở trước mặt chúng đệ tử.

Sau đó lại triệu hồi Khổn Tiên Thằng, mượn tiên pháp hệ hỏa trên người Tô Mê đốt cháy nó.

Dù sao cũng đã từng trói qua uế vật Phượng Lan Nhi, Đông Phương Lẫm khinh thường sử dụng lần thứ hai.

Mà Thanh Mộc trưởng lão sau khi đem Phượng Lan Nhi bị đứt gân chân gân tay ra ngoài lại cảm thấy Phượng Lan Nhi không có mảnh vải che thân như vậy sẽ làm nhục phong phạm tiên môn, vì thế bảo nữ đệ tử cầm kiện áo bào cũ cho nàng ta mặc vào.

Rồi sau đó sai người khiêng nàng ta ra khỏi tiên môn, ném vào trong biển.

Ba gã nam đệ tử nâng Phượng Lan Nhi đến phụ cận biển, thấy nàng ta bị đứt gân tay gân chân đau đến ngất xỉu, trên người chỉ có một kiện áo bào, lộ ra đôi chân trắng nõn.

Ba người nghĩ thầm, dù gì thì nữ nhân này cũng đã ngủ cùng rất nhiều nam nhân, thêm bọn họ cũng chẳng sao.


Vì thế sắc tâm nổi lên, ba thân thể nam tử thành niên khoẻ mạnh lập tức lột bỏ áo bào duy nhất trên người Phượng Lan Nhi, trên dưới mỗi người một chỗ, còn có một người ôm đầu Phượng Lan Nhi, làm càn chơi nàng ta.

Phượng Lan Nhi trong mơ màng cảm thấy toàn thân đau đớn lợi hại, ai ngờ vừa mở mắt, liền nhìn thấy một mảnh rừng rậm đen tươi tốt.

Nàng ta kinh ngạc mở mắt, muốn hô lên lại bị mùi tanh hôi làm sặc, mãnh liệt ho khan: “Khụ khụ khụ!”
Phượng Lan Nhi thật nhanh ý thức được tình cảnh của mình, vội vàng giãy giụa.

Mới vừa tránh khỏi trói buộc của tên ôm đầu mình, lại bị nam nhân trước mắt giơ tay cho một cái tát, hung hăng đánh vào mặt.

“Tiện nhân, lão tử có thể để cho uế vật như ngươi hầu hạ là xem như để mắt tới ngươi, ngươi còn dám nhả ra, thật là thiếu đánh!”
Nói xong, giơ tay lại là một cái tát, hung hăng đánh lên mặt nàng ta.

Truyện Thám Hiểm
Nam nhân lần này tăng lực đạo, đánh đến má nàng ta sưng lên trông rất giống cái đầu heo.

Phượng Lan Nhi không có giá trị nhan sắc làm người ta càng xem càng cảm thấy ghê tởm.

Nam nhân đang muốn cho nàng ta thêm một cái tát, thân hình đột nhiên cứng đờ, sau đó cả người lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khô quắt thành một cái xác khô.

“A ——!”
Hai tiếng thét nam nhân chói tay vang lên, ngay sau đó lại đồng thời im bặt.

Tiếp theo đó, giống với nam nhân đầu tiên, toàn bộ hóa thành hai cái xác khô.

“Chậc chậc chậc, vốn dĩ là tiên tử diện mạo thanh mỹ xuất trần của Dục Chu Sơn tiên sơn, làm sao lại lưu lạc thành bộ dạng như vậy, thật là đáng thương.



Lúc này, một đạo tiếng cười tà nịnh của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu Phượng Lan Nhi.

Nàng ta chật vật giương mắt nhìn lên, sau đó ác độc nheo đôi mắt.

“Cam Ly, ngươi cái tên tiện nam nhân, trơ mắt nhìn ta chịu nhục, lại không cứu ta, tin ta…… aaa!”
Phượng Lan Nhi vừa dứt tiếng nói, nháy mắt liền bị Cam Ly dùng một chân hung hăng dẫm lên gương mặt.

“Phượng Lan Nhi, đừng tưởng rằng ngươi là tỷ tỷ của Diên Nhi ta sẽ không làm gì ngươi.


“Ha hả, vậy ngươi giết ta đi, giết ta thì Phượng Diên vĩnh viễn cũng không thể sống lại được.

” Phượng Lan Nhi cười lớn, vô cùng càn rỡ.

Cam Ly lạnh lùng híp mắt, chậm rãi dời chân: “Ngươi có biện pháp gì?”
“Ngươi không phải vẫn luôn không khởi động được dẫn hồn trản sao, ta biết ai có thể dẫn.


“Ai?”
Phượng Lan Nhi đôi mắt hung ác nham hiểm, từ kẽ răng rít ra một cái tên: “Tô Mê.


Nàng ta trốn vào trong không gian một chuyến cũng không phải chỉ để bạch bạch, nàng ta còn uy hiếp, lợi dụ, từ chỗ cẩu hệ thống lừa được tuyến cao cấp của cốt truyện, biết được chuyện nữ chủ trong lúc vô ý đã dẫn hồn trản.


Hiện giờ nữ chủ hại mình thảm như vậy, nàng ta nhất định phải liên hợp với Cam Ly chỉnh chết nữ chủ!
……
Từ sau khi Ôn Ngôn liên tiếp mất đi ba ái đồ, cộng thêm nữ nhân mà mình yêu trở thành sư nương của mình, hắn hoàn toàn mất tinh thần một đoạn thời gian.

Tô Mê bên kia tất nhiên là ân ái có thêm với Đông Phương Lẫm, hai người ban ngày bang, ban đêm bang, tình cảm càng ngày càng tốt!
Lúc nào cũng theo Đông Phương Lẫm ra ngoài đi bộ show ân ái, ngược tra cẩu Ôn Ngôn.

Mà trước mắt, hai nhiệm vụ đã hoàn thành.

Thân phận Cam Ly cũng đã bị vạch trần, Tô Mê nghĩ chỉ cần Cam Ly không xuất hiện ở phòng ngủ Ôn Ngôn, không chừng nàng có thể ở vị diện này ngốc thêm một thời gian.

Nói cho cùng thì tuyến cốt truyện đã phát triển đến gần cuối, chỉ cần nhiệm vụ chưa hoàn thành, hệ thống 059 không có lý do gì để nàng thoát ly ký thể.

Nhưng đồng thời, nàng có thời gian ở trong không gian tĩnh tâm tu luyện.

Nếu thật sự có thể ở cái vị diện này lâu một chút, nàng không muốn bởi vì sinh lão bệnh tử mà rời xa Đông Phương Lẫm.

Vì thế Tô Mê tiến vào không gian, bắt đầu bế quan.

……
Thời gian thấm thoát, bên ngoài đã một tháng trôi qua, trong không gian thì lại là hai năm lẻ sáu tháng.

Tô Mê nương theo dương nguyên tinh phách trong cơ thể Đông Phương Lẫm, thành công từ Trúc Cơ lên thẳng tới Kim Đan kỳ.

Kết quả ngày xuất quan kia, Đông Phương Lẫm bị cấm dục một tháng lôi kéo Tô Mê đại chiến ba ngày ba đêm.

Nhưng có lẽ bởi vì cổ độc trong cơ thể Tô Mê đã được bài trừ, hơn nữa còn có tinh phách thuần dương của Đông Phương Lẫm, kết quả ba ngày sau, Tô Mê trực tiếp nhảy lên Nguyên Anh kỳ.


Vì thế Đông Phương Lẫm lại nương theo cái mác song tu, cùng Tô Mê tiếp tục ngày đêm triền miên, tình cảm như keo như sơn.

……
Sau đó, Tô Mê không biết từ nơi nào tìm được một chú chó con.

Ở thời điểm mỗi ngày Đông Phương Lẫm tịnh tu, ngẫu nhiên ra khỏi Bích Tiêu cung dẫn nó cùng đi bộ khắp biệt viện Ôn Ngôn, tạo ra một ít nước tiểu và phân.

Lại không nghĩ tới Ôn Ngôn đã từng một lần mất tinh thần thế nhưng hiểu sai ý, cho rằng Tô Mê còn có ý gì với hắn, lập tức thay hình đổi dạng, mỗi ngày tỉ mỉ rửa mặt chải đầu, ở thời điểm Tô Mê ra ngoài, ở cửa chờ đợi nàng.

Nghĩ thầm cho dù là liếc nhìn nàng một cái cũng được, trò chuyện với nàng một chút cũng được.

Nhưng chỉ có trong mộng gặp nàng, nói chuyện với nàng mới có thể chiếm hữu nàng, làm Ôn Ngôn muốn càng ngày càng nhiều.

Thẳng đến có một ngày, hắn chờ đợi thật lâu cũng không thấy Tô Mê, liền trở lại phòng khách, mở cửa, tiếp tục chờ nàng.

Nhưng ở ngay lúc này, Tô Mê thế nhưng đi đến bên người hắn, cởi hết quần áo, ngồi vào trong ngực hắn.

Mỹ nhân mà mình tha thiết mơ ước đang ở trong ngực, Ôn Ngôn rốt cuộc không khống chế được chính mình, ấn nàng ở trên bàn, kéo lưng quần, đâm vào nàng.

“Ôn Ngôn!”
Nháy mắt hung hăng muốn nàng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc.

Ôn Ngôn quay đầu nhìn, thế nhưng là —— Tô Mê!
Vậy người dưới thân hắn…… Lại là ai?
Ôn Ngôn cúi đầu nhìn xuống, lại nhìn thấy nữ nhân đã lâu không gặp đang cười vũ mị với hắn: “Tiếp tục đi, tiếp tục muốn ta đi, sư phụ…….


~~~~~~~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.