Đọc truyện Nam Thần Bình Hoa – Chương 65: Bị Bắt Đi
Thạch Tĩnh Chi cứng đối cứng mà lên tiếng: “Xin anh đừng đùa kiểu này.”
“Mặc dù rất muốn nói cho anh rằng đó là chuyện cười nhưng rất xin lỗi rằng những người tiếp xúc với ta đều cho rằng ta không có khiếu hài hước.”
Ánh mắt Qault bỏ qua Thạch Tĩnh Chi một cách nhẹ nhàng, dừng lại trêи người Tần ức. Giọng điệu của hắn ta có thêm vài phần chiều chuộng, kiểu như “cái đứa ngốc nghếch này”: “Lâu nãy giờ vẫn chưa quyết được à? Đau dài không bằng đau ngắn, cứ ở đây chi bằng đi sớm, để tương lai sau này em không đau khổ, dằn vặt cả đời.”
Khi nói những lời này hắn ta phải dùng tới máy phiên dịch, tiếng không quá lớn, cũng không quá nhỏ, vừa đủ đề Tần Ức đứng phía sau lưng Thạch Tĩnh Chi có thể nghe thấy. Hắn ta vừa cất lời, Tần Ức đã hướng mắt về phía Thạch Tĩnh Chi đang cạnh mình. Đôi môi người ấy mím chặt thành đường thẳng, vẻ mặt nghiêm lại, trong ánh mắt hơi có vẻ thăm dò.
Không nhìn thì không sao, một khi nhìn Thạch Tĩnh Chi Tần Ức lại hơi chột dạ. Trêи thực tế, khi nghi lễ trưởng thành kết thúc, một chút ký ức liên quan đến hành tinh của mình cũng đã trở lại với cậu. Đúng như Qault nói, tuổi thọ nhân ngư dài hơn so với người Trái Đất nhiều lắm.
Nhưng đối với chuyện này, có hỏi Thạch Tĩnh Chi cũng không giúp gì được cho cậu, có khi đối phương còn nghĩ bậy nghĩ bạ hơn nên cậu cũng không lên tiếng. Bây giờ, Qault đã ở đây, lại nói ra vấn đề khó trả lời đó, rõ ràng là muốn cậu ngả bài với Thạch Tĩnh Chi, nhanh chóng chọn lựa.
Đau dài không bằng đau ngắn, Tần Ức hiểu điều này, không phải ai cũng có thể chịu đựng được mình thì ngày một già đi còn bạn đời của mình vẫn cứ đẹp đẽ, trẻ trung như thuở ban đầu. Thạch Tĩnh Chi vốn đã canh cánh khoảng cách tuổi tác giữa hai người, nay lại gặp phải tình huống này, chắc chắn hắn không chịu được.
Dù đã cân nhắc nhiều lần nhưng Tần Ức vẫn không nhắc tới, dù sao cũng không biết trước được tương lai, biết đâu sống tới 40 tuổi lại bị qua đời vì tai nạn xe cộ thì sao. Nếu nói ra, Thạch Tĩnh Chi lại có thêm một trở ngại tâm lý, thà không nói còn hơn.
Loading…
Nhưng thực sự chính là như vậy, chẳng qua Tần Ức không muốn thì không sớm thì muộn cậu cũng phải nói chuyện đó với Thạch Tĩnh Chi. Nhưng cách Qault làm hẳn là cũng mang ý không trâu thì bắt chó đi cày, trong lòng Tần Ức bỗng hơi không thích đối phương.
Mặc dù vậy, nếu Qault đã nói thì cậu có nghĩa vụ phải giải thích rõ ràng với Thạch Tĩnh Chi: “Khi mẫu thân sinh hạ em đã 200 tuổi, tuy em không biết mình có thể sống được bao lâu nhưng chắc chắn tuổi thọ trung bình của tộc nhân ngư chắc chắn hơn nhiều so với người Trái Đất.”
Tần Ức chưa dứt lời, người hầu với diện mạo anh quấn đứng bên cạnh Qault đã bổ sung: “Tuổi thọ trung bình của tộc nhân ngư là 500 tuổi, vương tộc thì tuổi thọ dài hơn, khoảng 700 đến 1000 tuổi. Vương phụ của ngài Best đây cũng thuộc bộ tộc có tuổi thọ cao, trong lịch sử, tiền lệ thông gia giữa hai tộc sinh ra đời sau có tuổi thọ cao hơn nữa, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì hiện tại Best điện hạ đây mới trải qua 1/50 cuộc đời của ngài.
Một đời người có thể có bao nhiêu lần hai mươi năm, nhưng cuộc đời Tần Ức ít nhất có năm mươi lần! Bọn họ mới ở chung mười năm cũng mới chỉ là 1% trong cuộc đời của Tần Ức. Nếu lúc này cậu chọn rời đi thì sẽ không phải chứng kiến Thạch Tĩnh Chi từ từ già đi, bệnh tật rồi qua đời.
Tần Ức sẽ không đau lòng, Thạch Tĩnh Chi cũng sẽ không day dứt khi mình mỗi ngày một già đi mà người yêu vẫn cứ trẻ trung, đẹp đẽ như vậy. Xét trêи phương diện này, chia tay sớm là chuyện tốt nhất đối với hai người.
Tần Ức không hiểu rõ đối nhân xử thế nhưng những điều này cậu vẫn hiểu. Người ta thường nói lòng người khó hiểu, công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi về sau chỉ có trong tiểu thuyết, trong truyện cổ tích mà thôi. Nhiều người yêu nhau sâu sắc, nồng nàn đến thế mà tới khi thay lòng, nói chia tay là ngay lập tức chia tay.
Tuy rằng đã tưởng tượng vô số tình huống nhưng khi nghe thấy những lời như vậy, sắc mặt Thạch Tĩnh Chi vẫn tối sầm xuống. Lý trí mà nói, khi hai người phải rời xa nhau khi vẫn còn đang nồng thắm thì tương lai vẫn sẽ nhớ tới những hồi ức tốt đẹp, chưa chắc không phải lựa chọn tốt. Nhưng nếu chuyện tình cảm có thể dùng lý trí mà giải quyết thì không thể gọi là tình cảm nữa, hoặc ít nhất, tình cảm ấy chưa đủ sâu đậm.
Thấy Thạch Tĩnh Chi không nói gì, Tần Ức vội vã thể hiện quyết tâm của mình: “Em muốn ở lại chăm sóc A Tĩnh cả đời. Nếu anh quá bận thì mời anh về trước. Giờ em đã lớn, có cuộc sống riêng của mình, anh không cần lo lắng cho em, mà mười năm trước em vẫn sống tốt đấy thôi.”
Đây là suy nghĩ thật của cậu, trước khi Qault tới, cậu còn định về nhà nhìn một cái, nhưng sau khi nghe đối phương nói lý do năm ấy cậu bị lạc thì suy nghĩ ấy đã biến mất. Cậu không muốn về nhà nữa, chờ cha mẹ tới đây, cậu gặp bọn họ rồi thông báo rằng mình sống tốt thì họ có thể yên tâm được rồi.
Về phần cách biệt tuổi tác của hai người, khi còn là Best tại hải vực, cậu mang hình thái nhân ngư. Từ khi tới Trái Đất cậu chưa bao giờ mọc đuôi cá, trừ việc khỏe hơn người bình thường, thích nước, có thể thở trong nước, các chỉ số khác cũng không cao hơn giá trị tối đa của người Trái Đất.
“Tuổi thọ của chúng ta cũng bị ảnh hưởng bởi rất nhiều yếu tố khác, không phải ai cũng có thể sống thọ và chết tại nhà. Nếu như tương lai em có thể sống lâu đến vậy, tới khi A Tĩnh rời khỏi thế giới này, em sẽ đi với anh ấy.”
“Nói bậy!” Thạch Tĩnh Chi lớn tiếng trách cứ Tần Ức. Hắn sa sầm mặt, giọng trầm xuống “Những lời như vậy không nên nói lung tung, cho dù thế nào anh cũng không cho phép em nguyền rủa bản thân như vậy.”
Cậu nói thật mà, nào có nguyền rủa gì đâu? Hai người mới chính thức không lâu nhưng đã sống nương tựa vào nhau nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu Thạch Tĩnh Chi lớn tiếng với cậu trước mặt người ngoài nên Tần Ức cũng hơi oan ức, nhưng không thể hiện ra mặt, cũng không định nói thẳng ra luôn mà chờ ông anh trêи trời rơi xuống kia đi thì về tính sổ với hắn.
Cậu không nhìn Thạch Tĩnh Chi nữa mà quay sang phía Qault Ares trêи boong chiếc phi thuyền kim loại, trịnh trọng từ chối: “Em rất vui khi anh đã giành thời gian, đường xa khó khăn tới đây gặp em. Nhưng cha mẹ còn đang ở trêи đường, nếu em về sớm cùng anh sẽ muộn mất thời gian gặp bọn họ.”
Đối phương không dễ gì mà nhả ra: “Nếu sợ trễ thời gian gặp nhau thì ta nghĩ em lại nên về cùng anh. Cha và em đã xa cách nhiều năm như vậy, hẳn là cũng mong chờ được gặp em lắm. Nếu em ở lại thì lúc nào cũng có thể gặp được ngài Thạch đây mà, em mà đi với ta, em có thể ở với bọn họ vài ngày. Nếu em muốn, bọn họ lại đưa em về.
“Không, em ở đây chờ bọn họ là được.” Tần Ức thẳng thắn từ chối.
Thấy ý cậu đã quyết, Qault Ares còn định nói nữa nhưng có thanh niên tóc đỏ đi từ trong khoang thuyền ra, hành lễ, rồi nói nhỏ cho hắn ta một tin tình báo quan trọng.
Tần Ức thấy sau khi thanh niên kia nói nhỏ hai câu, ông anh trêи trời rơi xuống kia của mình thay đổi thái độ, kéo máy phiên dịch kẹp ở cổ áo xuống, nhẹ nhàng nói với Tần Ức: “Em không muốn Ta cũng không ép. Ta không thể ở đây lâu được. Trước ngày mai, ta sẽ rời khỏi đây. Cứ thế.”
Tần Ức gật đầu, cảnh giác mà nhận lấy máy truyền tin đã được biến đổi thành hình dạng của một chiếc ghim cài áo.
Đối phương quay ngoắt vào khoang phi thuyền. Khi phi thuyền cất cánh, sắc trời lại đỏ như màu máu. Đến khi phi thuyền hoàn toàn biến mất trong những rặng mây, màu trời mới dần trở về màu xanh trong trẻo.
Người anh trai này đến cũng vội mà đi cũng vội, tuy rằng đêm ấy trời vẫn lấp lánh ánh sao, không thấy dấu vết nào đáng ngờ nhưng Tần Ức vẫn hơi cảm thấy bất an. Kiểu tâm trạng này khiến cho cậu không có tâm tình “tính sổ”, cũng không nói lời nào với Thạch Tĩnh Chi về chuyện mà cậu và Qault nói hai ngày nay.
Thậm chí cả bữa tối có món cá tầm ngon lành cũng không khiến cậu đỡ hơn. Cả khi lên giường, năm giây cậu xoay người một lần, tới lần thứ 730, đồng hồ điểm mười hai tiếng.
“Em làm sao vậy?” Thạch Tĩnh Chi đang nặng nề tâm sự cũng không nhịn được mà phải hỏi.
Tần Ức mở miệng, nhưng lại không nói thành lời: “Không có gì, anh ngủ sớm đi, có gì ngày mai nói.”
Nói xong lại trở mình, quay lưng về phía đối phương nhưng kim giây chạy tí tách được mười giây, cậu ngồi dậy “Em đi phòng rửa tay.”
Gió biển thổi trêи đảo khiến cho buổi tối thật lạnh. Tần Ức đi chân trần trêи đất, dùng nước lạnh rửa mặt.
Thạch Tĩnh Chi cũng đang mất ngủ thấy tiếng nước ào ào từ phòng rửa tay. Tần Ức ra ngoài không đóng kín cửa, hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đóng mở vòi nước cùng với tiếng nước chảy rất rõ ràng.
Hắn nghe thấy một tiếng lạch cạch, đèn hành lang bỗng sáng lên rồi vụt tắt, ngay sau đó là tiếng bước chân. Mà đã nửa giơ trôi qua từ khi tiếng bước chân và tiếng nước không còn vang lên nữa, Tần Ức vẫn chưa về. Hắn vội vàng đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa gọi. Mỗi chiếc đèn của trong biệt thự đều đã sáng lên. Phòng rửa tay không một bóng người, mà đáp lại tiếng gọi của hắn chỉ có tiếng vọng.
Tất cả cửa phòng đều đóng, chỉ có gió biển mằn mặn thổi từ ngoài ban công vào. Đồng tử của Thạch Tĩnh Chi đột nhiên co lại… Tất cả ban công biệt thự đều là kiểu kín, không thể mở ra nhưng hắn đứng đây có thể nghe thấy tiếng cây đu đưa trong gió biển, kính ở ban công, toàn bộ đã bị nát.