Đọc truyện Nam Thần Bình Hoa – Chương 6: Cậu Phải Tự Tin
Chuyện bên đó của Giang Hà, Tần Ức không biết, cũng không cần biết. Lúc cậu trở lại nhà lớn, xe của lão ngoan cố nào đó cũng vừa hay từ cổng lớn Thạch gia từ từ chạy khỏi. Ánh mắt cậu hướng về phía ngoài cửa xe, cửa kính bên kia chưa hạ xuống hẳn nên cậu thấy được mấy khuôn mặt quen thuộc.
Sau khi xe tiến hẳn vào trong nhà, Tần Ức không thấy Thạch Tĩnh Chi ở chỗ quen thuộc. Cậu hỏi thăm quản gia thì biết được hắn đang ở vườn hoa bốn mùa phía đông nghỉ ngơi.
Quản gia vừa dứt lời, Tần Ức đã lập tức bước lên xe địa hình chuyên dụng của mình rồi phóng như cơn gió trêи đường đá, chỉ để lại cho quản gia một bóng lưng tiêu sái mười phần.
Kỹ năng đi xe đạp của Tần Ức không tệ, xe địa hình phanh gấp một cái trước cửa vườn hoa. Ngay ở lối vào, cậu mới chỉ liếc mắt đã thấy bóng người quen thuộc trước bụi hoa hồng, liền lập tức xuống xe, bước đi nhẹ nhàng về phía Thạch Tĩnh Chi.
Trang phục của Thạch Tĩnh Chi hôm nay là thường phục bằng tơ lụa, vẫn là màu đen tuyền kết hợp cùng hoa văn mây. Từ góc nhìn của Tần Ức, bờ mi của người kia buông xuống che mất ánh sáng trong mắt hắn.
Tần Ức đứng cách xa hắn bốn, năm mét, ánh mắt chuyển từ mặt xuống tay. Người kia cầm một chiếc kéo bạc to bằng nửa bàn tay đang tỉa hoa hồng. Trong vườn hoa bốn mùa hoa gì cũng có, kể cả những loại quý hiếm cũng nhiều không kể xiết. Loại mà Thạch Tĩnh Chi đang cắt tỉa thực ra cũng chỉ là loại phổ thông, chỉ là những đóa hồng đỏ kiều diễm, ướt át.
Tần Ức vốn muốn kể chuyện hôm nay mình đi thử vai nhưng lại nhớ tới mấy gương mặt quen thuộc ban nãy, lại nhìn bụi hồng đang bị người kia dùng kéo cắt sắp vụn ra tới nơi, câu đầu tiên muốn quan tâm Thạch Tĩnh Chi: “Mấy người vừa rồi làm anh tức giận à?”
Thanh niên đặt kéo bạc xuống bên cạnh: “Ban nãy xử lý chút chuyện nhưng không quan trọng. Em vừa thấy bọn họ à? Có nói chuyện không?”
“Mới nãy gặp. Em vừa vào cổng thì đúng lúc xe mấy người đó đi ra, không chào hỏi.” Cậu nhìn sắc mặt Thạch Tĩnh Chi một chút, trừ việc trắng hơn người bình thường một chút thì sắc mặt cũng hồng hào, tâm trạng thoạt nhìn cũng không đến nỗi tệ.
Cậu bổ sung thêm một câu: “Anh đừng tức giận vì bọn họ, không đáng.”
Ở trong nhà này mười năm, Thạch Tĩnh Chi rất ít khi để cậu ra ngoài gặp khách, đám lão già đáng ghét kia cũng không hay tới nhà lớn nhưng cũng không phải là cậu không biết mấy người kia.
Năm năm trước, có một lần vì xử lý việc nhà mà Thạch Tĩnh Chi cùng những người này ầm ĩ đến không tách nhau ra được. Nói đúng hơn là những người kia đơn phương đến nhà lớn làm ồn ào, khiến sự việc rối rắm.
Tuy rằng cuối cùng những người kia chật vật lui về vì thủ đoạn tàn nhẫn của Thạch Tĩnh Chi nhưng vì làm việc cường độ cao trong thời gian đó khiến thân thể không mất khỏe mạnh của Thạch Tĩnh Chi bị bệnh nặng.
Thái độ của Tần Ức đối với người khác hoàn toàn là bản năng. Vốn là cậu không thích mấy lão già đeo cái mác trưởng giả này, lần này lại càng ghét. Mỗi lần bọn họ đến, mặt cậu còn khó chịu hơn cả Thạch Tĩnh Chi. Chỉ lo Thạch Tĩnh Chi bị mấy lão già này làm tức phát bệnh chứ Tần Ức thì khỏe lắm, không bệnh được. Mà Thạch Tĩnh Chi sinh bệnh thì cậu cũng khó chịu theo.
Thạch Tĩnh Chi dở khóc dở cười nhưng sự săn sóc bảo vệ này của cậu khiến hắn động lòng. Từ nhỏ tới lớn, cha mẹ nhiều nhất chỉ dạy cho hắn làm sao để nắm quyền lợi gia tộc trong tay, làm thế nào tính kế lòng người, thuộc hạ của hắn và người hầu Thạch gia hoặc là cung cung kính kính hoặc là sợ hắn như rắn rết. Chưa có ai như Tần Ức, coi hắn thành lưu ly yếu ớt, thật tâm thật ý che chở.
Đương nhiên là vì người đó là Tần Ức, chứ đổi lại là người ngoài nói chuyện với hắn như thế, Thạch Tĩnh Chi chắc chắn sẽ cho rằng kẻ đó dối trá lấy lòng hoặc não bị úng nước.
Hắn nhẹ giọng nói: “Lúc mấy người kia tới sắc mặt y như là Vượng Tài không có xương ăn, A Ức thấy anh sẽ bực tức giống Vượng Tài vì không có xương gặm sao?”
Vượng Tài là con chó mà cháu của quản gia nuôi trong vườn. Tần Ức vốn là muốn nuôi thú cưng mà Thạch Tĩnh Chi không muốn có vật sống nào đoạt đi quá nhiều sự chú ý của Tần Ức, lại càng không muốn có vật sống được Tần Ức ôm. Không được nuôi thú cưng, Tần Ức thường đi đùa với Vượng Tài. Thạch Tĩnh Chi nói thế, cậu liền nhớ đến cái vẻ mặt thèm ăn kia, phì một tiếng bật cười.
“Chắc chắn là không rồi.”
Tần Ức nhanh chóng ném mấy lão đáng ghét ra sau đầu, sau đó lại nhớ tới sự việc ngày hôm nay. Cậu rầu rĩ nói: “Hôm nay đi thử vai em thấy em biểu hiện không tốt lắm.”
Mắt Thạch Tĩnh Chi lóe lên: “Ai bảo em biểu hiện không tốt?”
Tần Ức lắc đầu: “Chẳng ai cả. Tự em thấy em làm không tốt. Đặc biệt là lúc tưởng tượng mình rung động với nữ chính, diễn không tốt tí nào.”
Thạch Tĩnh Chi khẽ mỉm cười, tròn mắt nói dối: “Anh thấy A Ức rất có thiên phú biểu diễn đấy chứ. Sao em lại nghĩ thế?”
Tần Ức im lặng nửa ngày mới mở miệng nói: “Em biết mà, tài năng của em chẳng đến đâu, nhiều diễn viên khác tốt hơn nhiều. Nói ví dụ như những người đóng vai hoàng đế, chắc chắn là bọn họ cũng chưa làm hoàng đế bao giờ nhưng lại có thể diễn ra cảm giác đó. Còn em, em không diễn ra được cảm giác em muốn.”
“Nói hươu nói vượn!” Thạch Tĩnh Chi không muốn nghe người ngoài chê đứa nhỏ nhà mình, nhưng chính bản thân Tần Ức tự hạ thấp mình cũng không được. Cứ cho là Tần Ức nói thật nhưng nếu cậu cười ngọt ngào với cô gái trong tưởng tượng kia thì hắn cũng không vui vẻ nổi.
Sắc mặt Thạch Tĩnh Chi trầm xuống, khí thế của Tần Ức cũng yếu đi ba phần nhưng vẫn cố hỏi: “Sao anh bảo em nói hươu nói vượn?”
“Thứ nhất, bao nhiêu người cả đời chỉ có đóng vai phụ, em vừa debut đã làm nam chính, còn là nam chính năm bộ phim, em có thực lực. Thứ hai, có tự tin, có cảm xúc là được rồi, em đóng phim không phải vì người ngoài, tự mình cảm nhận, không cần quan tâm diễn tốt hay không tốt, chỉ cần em diễn vui vẻ là được. Về điểm này, em mạnh hơn những người diễn viên kia nhiều.”
Nói nhiều lời như vậy… thực ra cũng chỉ có một ý là Tần Ức cần phải tin tưởng bản thân là tốt nhất. Hiếm khi Thạch Tĩnh Chi nói nhiều với cậu như vậy nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt.
Lúc trước còn thấy Thạch Tĩnh Chi không thích mình đi đóng phim, thậm chí hai năm trước còn chiến tranh lạnh mấy ngày mặc dù cuối cùng vẫn là cậu thắng.
Thạch Tĩnh Chi còn mời rất nhiều thầy giáo chuyên nghiệp về, tuy rằng đều bị cậu chọc tức nhưng cậu biết hắn nhường nhịn mình không có nghĩa là chấp nhận. Không ngờ cái nhìn của Thạch Tĩnh Chi về mình tốt như vậy khiến Tần Ức cảm động, điều này càng làm cho cậu kiên định với sự nghiệp diễn xuất.
Cậu vừa định lên tiếng thì điện thoại đặt trong túi kêu, ngay trước mặt Thạch Tĩnh Chi, cậu nhận cuộc điện thoại đạo diễn gọi tới báo một tuần sau tới phim trường tham gia đóng phim.
Cậu vui sướиɠ một hồi lâu, Thạch Tĩnh Chi dịu dàng chúc mừng: “Cầm kịch bản rồi thì đóng phim cẩn thận, ngày nào cũng phải về đúng giờ.”
Tần Ức vui mừng ừ một tiếng rồi kéo Thạch Tĩnh Chi đối diễn với cậu.
Kỹ năng diễn xuất của Tần Ức tệ ơi là tệ nhưng đoàn làm phim cũng không phải không có kế hoạch ứng phó. Tần Ức thích diễn xuất mà cũng không phải không có khả năng diễn, chỉ có là điều kiện tiên quyết là phải khiến cậu quên mất mình đang diễn, làm cậu thật sự nhập vai. Mâu thuẫn ở chỗ cậu không nhập vai được, một khi bắt đầu diễn thì ngôn ngữ cơ thể với biểu cảm rất là gồng.
Phim mà Tần Ức tham gia diễn xuất đều là những bộ phim để lại tên tuổi. Tuy là Tần Ức đóng không tốt nhưng bộ phim đó vẫn nổi tiếng và thu được doanh thu khổng lồ. Điện ảnh thì hay hơn, không lỗ được, xui lắm cũng vớt vát về đủ kinh phí. Những phim truyền hình trước kia đạt thành tích tốt như vậy, phim điện ảnh đầu tiên của Tần Ức không thể tệ được.
Để Tần Ức có thể nhập vai dễ dàng hơn, đoàn làm phim còn mời người đến phụ đạo cho cậu. Mỗi cảnh quay đều chỉ dạy cặn kẽ, hơn nữa biên kịch còn sửa lại kịch bản, cố gắng giảm cảnh nam chính Tần Ức diễn cùng nữ chính.
Cameraman thì sẵn sàng quay bất cứ lúc nào, bắt lấy những hình ảnh duy mỹ, sau đó cắt nối biên tập lại. Muốn Tần Ức mà đóng phim tốt thì cần một hậu kỳ cắt nối biên tập xuất thần nhập hóa.
Một bộ phim muốn doanh thu phòng vé tốt, ngoại trừ lúc quay phim thì công tác quảng bá trước đó phải làm hoành tráng, mà công ty giải trí Tĩnh Ức trước giờ nào có thiếu chút tiền này.
Tĩnh Ức là công ty giải trí hàng đầu Trung Quốc nhưng lại thuộc tập đoàn họ Thạch. Năm đó, Thạch Tĩnh Chi thành lập công ty này chỉ cho vui, cổ phần công ty 90% thuộc về tập đoàn họ Thạch, lại 40% trong đó thuộc về cá nhân Tần Ức.
Tuy rằng Tần Ức không biết chuyện này nhưng cấp trêи của công ty đều biết cổ đông lớn thứ hai tên Tần Ức này. Trêи đời nhiều người họ Tần, mọi người đều biết đến vị diễn viên diễn xuất tệ Tần Thiều nhưng lại không nhiều người người biết họ tên thật và thân phận thật của cậu. Cho dù có biết bọn họ cũng sẽ giữ bí mật, không đi rêu rao thân phận của Tần Ức đi khắp nơi.
Chính vì vậy mà một bộ phim thanh xuân bình thường sau khi đưa đề án lên thì ngay lập tức được duyệt cấp cho kinh phí ngang ngửa những bộ phim điện ảnh lớn khiến cho toàn bộ nghệ sĩ và nhân viên của công ty bàng hoàng.
Sau khi giải quyết xong vấn đề kinh phí, công ty Tĩnh Ức liền bắt đầu quảng bá cho bộ phim điện ảnh của Tần Ức.