Đọc truyện Nam Thần Biến Thành Mèo – Chương 28
EDIT+BETA: Phương Phương, Người Đi Đường
Sau giờ nghỉ trưa, Lục Thiền lấy nước lạnh lau mặt, đầu óc nửa mê nửa tỉnh ôm Cải Trắng đứng ở cửa khách sạn.
Bây giờ là hai giờ chiều, nắng chiều vẫn rất chói, nhàn tản những đám mây ở trên trời trôi bay, ánh nắng đung đưa thẳng tắp xen vào trong bóng cây.
Lãng Hàng Dục trên mặt nét cười nhạt nhìn Lục Thiền, giọng nói rõ ràng lưu loát: “Cô còn muốn đi nơi nào?”
Lục Thiền suy nghĩ một chút nói: “Đến khu Bắc “
Lãng Hàng Dục nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Cô muốn nhảy Bungee?”
(*)Nhảy Bungee: Nhảy Bungee là hoạt động nhảy từ một điểm cố định trên cao từ 31 đến 183 m, chân người nhảy được giữ bằng một sợi dây co giãn. Cảm giác chỉ kéo dài vài giây nhưng lượng hóc môn endorphin trong cơ thể tiết ra đủ mạnh để bạn có cảm giác cực kỳ phấn khích.
Lục Thiền cười cười, có chút ngượng ngùng: “Tôi nghĩ thử một lần.”
Khu Bắc coi như là một trong những địa phương đặc sắc của Đàm Hương. Chỉ là nghe hai chữ “Đàm Hương”, thực sự có cảm giác êm ái ngọt ngào, khó mà nghĩ bộ môn Bungee cùng với nơi này có chút liên quan.
Nhưng thật không ngờ, biết Đàm Hương là biết khu Bắc, cùng với bộ môn Bungee được du khách biết đến rộng rãi. Nhảy Bungee là từ trên núi nhảy xuống, xây kế bên vách nước cao rất dốc. Phía dưới núi sông trong veo ngoằn ngoèo uốn lượn, kéo dài thẳng tắp đến xa vời.
“Ở khu Bắc nhảy Bungee với độ cao 28m, vách núi 30m, khoảng cách từ cầu nhảy đến mặt nước gồm 58 thước cự ly. Cô xác định có thể?” Giọng Lãng Hàng Dục hiếm thấy một phần chế nhạo.
Lục Thiền yên lặng có xu thế muốn bóp chết người: “Anh biết hơi nhiều rồi đấy.”
Lãng Hàng Dục cười nhẹ, không nói gì.
***
Tề Thiệu Diễn từ khi được Lục Thiền ôm về vẫn cảm thấy cả người khó chịu, đầu đau dữ dội đến quay cuồng, mở mắt thôi cũng rất khó khăn. Hắn nghĩ nguyên nhân có phải hay không mình không ăn cơm nên mới xuất hiện tình trạng hoa mắt chóng mặt, nhưng hắn có ăn thêm sữa bột cho mèo, trái lại liếm sạch sẽ, nhưng cơ thể vẫn ở tình trạng này.
Nhưng tựa hồ loại cảm giác này chỉ tự mình hắn biết, Lục Thiền áp tay lên trán hắn, cũng không có phát hiện cái gì, cho rằng chẳng qua là nó chơi mệt muốn nghỉ ngơi mà thôi.
Hắn dần ngủ say trong lòng Lục Thiền, nhiệt độ cơ thể lại như lò lửa từ từ tăng lên. Lục Thiền càng hoảng sợ, đưa ông chủ Tống nhìn xem, ông chỉ nói một câu: “Để nó nghỉ ngơi tốt là được.”
Buổi chiều lúc ra cửa, Lục Thiền nghĩ muốn bế nó qua cho ông chủ Tống nhìn lại một chút, lại bị vẻ mặt sinh khí của Cải Trắng làm cho nuốt lại lời vào trong cổ họng. Hiếm khi thấy Cải Trắng chạy lại cho cô ôm không chịu xuống.
Tề Thiệu Diễn không nói ra được đây là cảm giác gì.
Thật giống như, hắn lúc nào cũng có thể chết đi.
Ra khỏi khách sạn, nhiệt độ bên ngoài càng tăng mạnh, hắn co rúc trong lòng Lục Thiền, hô hấp sắp đình trệ.
Cảm giác khó chịu ngày càng mạnh mẽ, hắn gắt gao kéo áo Lục Thiền, nhìn mình qua đôi mắt của cô có nét cười ôn nhu. Nhịp tim gần như đứt rốt cục khôi phục một tia rung động yếu ớt.
Là một con mèo, Tề Thiệu Diễn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Thiền chậm rãi đi lên cầu nhảy, mà hắn chỉ có thể bị Lãng Hàng Dục mạnh mẽ ôm vào trong ngực, nếu hiện tại nửa khí lực hắn cũng không có, Tề Thiệu Diễn khẳng định không nói hai lời một phát cắn lên cổ tay hắn.
“Làm sao vậy Cải Trắng? Không thoải mái sao? Lục Thiền sẽ rất nhanh trở về.” Lãng Hàng Dục thấy con mèo nhỏ một mặt ủy khuất nhìn hướng lục thiền rời đi, ân cần sờ sờ đầu hắn.
Bị tình địch quan tâm là một chuyện nhất định mất mặt.
Khóe môi Lãng Hàng Dục gợn lên nụ cười nhạt, ánh mắt rơi trên người Lục Thiền, đuôi mắt hơi nhướng lên, ánh mắt lưu luyến lại chuyên tâm, giống như đem một cái nhăn mày hay một tiếng cười của cô đều phải khắc ở trong lòng.
Mẹ nó ảo tưởng. Tề Thiệu Diễn rất không phong độ liếc hắn một cái.
Này! Cô gái này từ đầu tới chân đều là của ông! Tên hỗn đãn nhà cậu đừng mơ vọng tưởng!!
Lãng Dàng Dục thở dài, đưa Cải Trắng giơ lên trước mắt, tựa hồ nghĩ tới điều gì, không khỏi nở nụ cười: “Cải Trắng, tao khi nào mới được làm nam chủ nhân của mày đây?”
Ha ha! Tề Thiệu Diễn lại một lần nửa rất không phong độ liếc hắn một cái.
Hắn trong lòng yên lặng phun lời thô tục, không thèm nhìn thẳng tên tình địch vừa tự kỷ vừa tự đại này.
Đứng cách mặt đất ba mươi mét trên đài cao, Lục Thiền khẩn trương nắm hai bên tay trái phải của nhân viên làm việc, không dám mở mắt. Gió từ bốn phía rít gào kéo tới đập vào mặt, mang theo cảm giác nhè nhẹ hòa cùng mùi vị thích thú, vạt áo của cô bị gió thổi cuốn sau thắt lưng, lộ ra cái hông nhỏ trắng ngần trên thân. Mỗi một bước đi, Lục Thiền dường như cũng đều nghe được âm thanh tiếng suối chảy phiên trào trên vách núi, thanh âm dày đặc tinh tế quyện cùng một chỗ, từng chút từng chút gõ vào tim cô.
Đây là một loại trải nghiệm chưa bao giờ có, ngoài trừ hơi sợ nhảy xuống, còn có vẻ mong đợi.
Nhân viên làm việc cười nhìn Lục Thiền nói: “Tiểu thư, mở mắt xem một chút đi.”
Lục thiền nắm chặt tay người kia, từ từ mở mắt. Tầm nhìn của cô nhanh chóng từ yên tĩnh đến mở rộng ra cảnh tượng ngút ngàn, thiên nhiên xảo đoạt thiên công (khéo léo tuyệt vời) chậm rãi bày ra trước mắt. Đối diện là núi non trùng điệp, thay nhau nổi lên từng dãy núi kéo dài phía chân trời, làn sương lượn lờ, mỹ cảnh trải dài, giống như tiên cảnh.
Nhân viên làm việc nhanh chóng vừa giải thích với Lục Thiền, vừa giúp cô mặc xong dây đeo, kiểm tra lại nhiều lần. Tim Lục Thiền đập thình thịch, len lén đi xuống nhìn thoáng qua, từ chỗ cao quan sát phong cảnh hết mực lay động làm cho Lục hiền có có cảm giác bất cứ lúc nào mình cũng có thể ngã xuống. Cô vội vã di chuyển mấy bước, sau khi bảo đảm an toàn mới yên tâm vỗ ngực, thở phào một cái.
Phía sau Lục Thiền là một đôi tình nhân trẻ tuổi, cô gái đang cùng bạn trai ríu rít nói gì đó, chàng trai cũng kiên nhẫn nghe, xung quanh hai người mang theo vầng sáng ngược cẩu cường đại (nguyên văn là như thế, ý đại khái ngoài t mấy editor khác cũng bảo giữ nguyên), Lục Thiền yên lặng đứng một bên tiếp nhận hai luồng ác ý toát ra từ hai người họ, nhưng không ngờ cô gái lại nhìn qua Lục Thiền cười cười: “Chị tới đây một mình sao?”
Lục thiền sửng sốt: “Còn có một con mèo.”
Cô gái há to miệng, tựa hồ rất kinh ngạc, quay đầu nhìn chàng trai: “Mèo cũng có thể nhảy bungee sao?”
Chàng trai bất đắc dĩ đưa tay gõ một cái lên ót cô: “Nghĩ gì thế. Động vật làm sao có thể nhảy.”
Lục thiền nhịn không được che miệng cười, nhân viên làm việc xung quanh cũng cười.
Cô gái đỏ mặt xấu hổ trốn sau lưng chàng trai, chàng trai cười xoa xoa đầu của cô.
Cô gái thè lưỡi, mắt mở to: “Mèo tiên sinh (cái này t cũng giữ lại nguyên văn) đâu rồi chị? Nó thấy cao quá nên sợ rồi a?”
“Hả?” Lục thiền ngây người, lập tức cười, đôi mắt tựa ngọc lưu ly tương khảm đôi nét mềm mại, cô liếc cong mắt: “Tôi không nghĩ tới a, xem ra chốc nưa phải xin lỗi “mèo tiên sinh” rồi.”
Chàng trai đem cô gái kéo lại, nhìn cô một cái: “Đừng làm rộn, người ta còn đang kiểm tra móc treo.”
Cô gái chu miệng, quay đầu hướng Lục Thiền chìa ra cái tay nhỏ bé trắg noãn: “Chị gái xinh đẹp, em tên Trúc Tế. Rất hân hạnh được biết chị.” Cô gái nói, nhón chân lên ôm chầm vai chàng trai, ngang ngược ở ngực hắn vỗ vỗ: “Đây là Hứa Di, em trai em.”
“Tiểu thư, đừng nghe em ấy nói bậy.” Hứa Di nghiêm trang giải thích, “Chúng em là quan hệ yêu đương.”
“Phốc —–” Lục Thiền xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, “Tôi là Lục Thiền, hai người thực sự… rất thú vị.” Cô cân nhắc tường tận, sau cùng mới nói ra được từ để hình dung.
Trúc Tế không thèm để ý khoát tay một cái, dường như đối với lời tán tụng như vậy nghe được nhiều lắm. Cô hiếu kỳ hỏi Lục Thiền: “Thiền Thiền, mèo của chị ở nơi nào a? Không thấy đâu?”
Lục Thiền rướn cổ nhìn xuống, bóng dáng người ở dưới đều trở nên nhỏ bé, ngay cả tòa nhà cũng không nhận ra được huống chi là một con mèo. Nhưng Lục Thiền hoàn toàn không nhầm chuẩn xác tìm được Cải Trắng, Lục Thiền nhìn chấm nhỏ màu trắng nổi bật phía dưới, đưa tay chỉ: “A, Kia rồi! Ở bên kia.”
Trúc Tế vỗ tay một cái: “Thị lực chị thât tốt. Em thấy không rõ lắm.” Cô kéo Hứa Di qua, hưng phấn chỉ chỉ: “Có thấy không? Mèo của Thiền Thiền ấy.”
Cách xưng hô nghe như chỉ có trong truyện cổ tích lại dễ dàng phát ra từ miệng của Trúc Tế.
Lục Thiền đang nghĩ ngợi, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng xuống phía dưới, nhưng lại không thấy chấm trắng nhỏ lúc nãy. Cô cau mày đi về phía trước một bước, dường như như vậy mới có thể thấy rõ, nhưng thực tế thì, thực sự không thấy Cải Trắng, cho dù mặt đất cách trên này hai mươi tám mét.
“Tiểu thư, chuẩn bị xong chưa?” Giọng của nhân viên làm việc vang lên bên tai cô.
Lục Thiền có chút hoảng hốt, cô an ủi bản thân có thể Cải Trắng đang trốn ở nơi nào đó ngủ. Nó cùng cô chơi lâu như thế có lẽ sớm đã mệt lử.
“Xong rồi.” Lục Thiền chậm rãi thu hồi ánh mắt, từng ngụm từng ngụm hít sâu.
Giọng Trúc Tế có chút sai lệch, mang theo tràn đầy kinh ngạc từng điểm từng điểm choáng váng đầu Lục Thiền.
“Kia? Đó là mèo tiên sinh sao?”
Lục Thiền chợt đứng dậy nhìn xem, nhưng cô đứng dậy quá nhanh, nghiêng đầu qua chỗ khác cái gì cũng không thấy rõ, cảnh trước mắt trở nên mờ nhạt, ánh mắt ngay lập tức bao trùm lên một mảng màu đỏ tựa phù sa, gió bên tai kêu rất sắc, sắp hòa cùng tiếng nghẹn ngào của cô.
Một khắc kia tim Lục Thiền bỗng chốc ngừng đập.
Cô cảm giác được mình đang rơi xuống, rất nhanh, da của cô như bị đâm rách, một loại cảm giác tê dại cực hạn từ đỉnh đầu truyền xuống đầu ngón chân. Có lẽ cô sắp chết. Lục Thiền mờ mịt mở ra một mắt, đầu óc trống rỗng.
Nhưng cô lại nghe được tiếng của Cải Trắng, nhỏ bé yếu ớt, lởn vởn quanh tim cô.
Mạch suy nghĩ của Lục Thiền đang buông thả đột nhiên bị đạo thanh âm kia túm trở về, cô nỗ lực muốn mở mắt, nhưng con mắt lại một mảnh đau đớn. Cô há miệng, muốn gọi Cải Trắng, trong miệng chợt bị đẩy vào rất nhiều nước.
Sóng nước và gió, gần như đâm thủng da thịt yếu ớt của cô. Cô không dám ở trong nước mở mắt, chỉ có thể để mặc cơ thể từng chút từng chút một chìm vào trong nước.
Nhưng không có đau đớn trong tưởng tượng.
Cơ thể lạnh như băng cuộn vào dòng nước đột nhiên vững vàng. Một cỗ lạnh lẽo rung động lướt qua người cô, tay cô bị nắm chặt. Ấm áp, sạch sẽ, thoải mái, cô muốn đến gần.
Cô giống như tuyệt vọng, chờ đợi một chiếc tàu sẽ không tới. Lại thu hoạch ngoài ý liệu một bàn tay cứu vớt cô, mang theo cô cùng lên đường. Quanh con ngươi yên lặng ôn nhu kia, lấp lánh rực rỡ nhìn cô, hô hấp của cô sắp dừng lại. Cô giống như cánh chim bay mỏi, rốt cuộc đã dựa được vào nơi khiến cô an tâm.
Nước mắt Lục Thiền rất nhanh thì rơi xuống, rơi vào tầng biển sâu yên tĩnh.
Bên tai dường như có một tiếng thở dài thâm trầm, lúc Lục Thiền còn chưa kịp phản ứng đã đến gần cô, đại dương sâu lắng, tiếng hô hấp ấm áp chậm rãi hòa nhiệt độ tăng lên.
Lục Thiền theo bản năng muốn đẩy ra, lại bị hung hăng ôm vào trong lòng.
Đôi môi mềm mại ướt át từng chút từng chút triển chuyển, hơi thở chậm rãi đan xen cùng một chỗ, Lục Thiền có chút hoảng hốt cảm thụ đối phương ôn nhu tiến công, hương bạc hạ nhàn nhạt ngập tràn quanh khoang miệng cô.
Cô rốt cục có chút khí lực, rồi toàn thân như lấy được sức chăm chú leo lên tấm lưng rộng lớn kia. Lông mi của cô hơi run rẩy, rốt cục chống đỡ một tia sáng.
Đáy biển không sâu không cạn, cô nhìn hình dáng người đàn ông, nước mắt trong trẻo trào ra từ khóe mắt, càng ngày càng mãnh liệt.