Đọc truyện Nam Thần Biến Thành Mèo – Chương 23
Lục Thiền mở choàng mắt, ngồi bật dậy nhìn bốn phía.
Cô thở hổn hển vài hơi, mồ hôi trong suốt trên trán từ tóc mai chảy xuống, lông mi cũng ướt nhẹp một mảnh, tầm nhìn như bị sương mù bao phủ, mơ mơ hồ hồ không thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Khí trời giữa hè, ngoài cửa sổ là tiếng ve kêu râm ran không biết chán, nhiệt độ như đang đốt lửa từng chút từng chút xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu thẳng vào người cô, Lục Thiền lúc này mới cảm giác sau lưng mình cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lục Thiền không nhớ rõ mình tại sao lại ngất đi. Chỉ nhớ rõ ánh mặt trời quá mức chói mắt, mà đầu óc thì cực kỳ mơ hồ, lúc ánh sáng biến mất, cô cũng theo đó mà rơi vào hôn mê vô tận.
Trong giấc mơ hỗn độn ấy, cô thế nhưng lại mơ tới Tề Thiệu Diễn.
Trong giấc mộng quanh co khúc khuỷu kia, cô ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào mình , con ngươi tối đen ấy là những cảm xúc cô không thể hiểu được, con ngươi u ám lóe lên, cằm dưới góc cạnh rõ ràng hơi giật giật, cô nghe được tiếng hắn nói: “Lục Thiền. . .”
Lục Thiền cảm giác mình bị dọa tới mức run sợ.
Lục Thiền bỏ cái chăn mỏng sang một bên, đi chân trần, ra phòng ngủ.
Trong phòng khách không có một bóng người, đến Cải Trắng cũng mất tích. TV được bật lên, nhưng không nghe được bất kỳ âm thanh nào, phòng khách như là đã được người quét tước, tất cả mọi thứ đều ở đúng vị trí nên ở.
Trong lòng Lục Thiền bỗng nhiên hốt hoảng, vội vã mở miệng kêu: “Cải Trắng?”
“Meo!” Một tiếng kêu nhỏ bé mang theo vài phần nghi hoặc từ trong phòng tắm truyền ra, Lục Thiền nghe âm thanh vội vã vọt vào phòng tắm, liền nhìn thấy Cải Trắng nhà cô đang nhàn nhã . . . tắm?
Vòi hoa sen không hiểu sao lại bị mở ra, dòng nước tinh tế dày đặc phun thẳng xuống, mà Cải Trắng ở ngay trên gạch men sứ bóng loáng vui vẻ vung vẩy thân hình tròn vo.
Lục Thiền trợn mắt há mồm.
Cải Trắng cũng trợn mắt há mồm.
Cảnh tượng này cũng thật quỷ dị.
“Cải Trắng, đã khỏi chưa a? Anh trai mua đồ ăn ngon cho cưng rồi! A? Thần tượng, cô tỉnh rồi?”
Cửa đột nhiên bị mở ra, bóng dáng Trần Thuật rơi vào tầm mắt của cô. Trần Thuật thấy vẻ mặt Lục Thiền có chút cứng ngắc, nghi hoặc bước tới, liếc mắt nhìn Cải Trắng, sau đó thản nhiên nở nụ cười: “Ha, tôi đang tắm cho Cải Trắng đấy, sau đó nghe thấy bụng tên nhóc này kêu lên, tôi thấy trong nhà thần tượng không có cái gì ăn liền đi mua tí đồ ăn về cho nó.”
Lục Thiền cau mày đi vào đóng vòi sen lại, trong thanh âm mang theo một tia oán trách: “Cậu sao lại vứt nó một mình liền đi? Lỡ như xảy ra vấn đề gì thì làm sao bây giờ?! Trần Thuật! Sao cậu toàn làm mấy chuyện như vậy!”
Lục Thiền yên lặng thở phào một hơi, cô suýt chút nữa còn tưởng rằng Cải Trắng thành tinh rồi.
Đến vòi hoa sen cũng biết dùng, quả thực không thể quái dị hơn.
Trần Thuật vội vã đem túi ni lông màu trắng bỏ lên bàn, giơ hai tay lên, trên mặt lóe qua vẻ xấu hổ: “Đều là lỗi của tôi! Là tôi không tốt! Thần tượng cô muốn mắng thế nào cũng được! Tôi thề tôi bị mắng cũng không cãi lại, bị đánh cũng không đánh lại!”
Lục Thiền lườm hắn một cái, cầm khăn mặt bọc lại Cải Trắng, nhẹ nhàng lau lau rồi nói: “Ai thèm đánh cậu mắng cậu? Trần Thuật, đừng có làm cái hành động ngây thơ đó nữa, yên tâm đi, món nợ lúc trước tôi nhớ kỹ rồi, sẽ tới thời điểm cậu phải trả nợ.”
Trần Thuật vội vàng thở phào một hơi, dựa vào cửa cười làm lành nói: “Không dám không dám, thần tượng cô muốn làm gì tôi cũng được, dù phải xông pha nơi dầu sôi lửa bỏng tôi cũng không chối từ!”
Lục Thiền không để ý tới hắn, cầm máy sấy thổi khô bộ lông ướt sũng trên người Cải Trắng, mới an tâm ôm nó ra phòng tắm.
Tề Thiệu Diễn run run người, nằm bò ở một góc sô pha, yên lặng nhìn Lục Thiền cùng Trần Thuật.
Hắn vẫn trở về, làm một con mèo.
Chỉ xuyên qua trong một thời gian ngắn ngủi, một lần nữa nâng lên cổ tay chính mình, mở to mắt cảm nhận, đều có thể làm cho hắn quay trở về.
Nhưng tự dưng, bây giờ nhìn thấy Lục Thiền, trong lòng thế nhưng lại sinh ra ảo giác rằng thật may mắn.
Lông mi dày đặc của hắn hơi run rẩy, phản chiếu trên mặt thành một mảnh tối đạm bạc.
Sau khi hắn yếu ớt tỉnh dậy, liền nhìn thấy Trần Thuật cùng An Thư. Từ trong đối thoại của hai người, hắn mới biết Lục Thiền ngất xỉu.
Một loại ý nghĩ kỳ dị trong đầu hắn tản ra không đi.
Hắn nhớ rõ ràng thấy Lục Thiền đứng trước cửa phòng bệnh. Hắn không thể nhớ lầm dáng vẻ của cô.
Nhưng mà nghe Trần Thuật cùng An Thư nói chuyện, cô rõ ràng chưa bao giờ tới bệnh viện.
Tề Thiệu Diễn cảm giác mình có thể đã xuất hiện ảo giác.
Hắn thở dài. Vẫn chưa tới lúc, Tề Thiệu Diễn tự nói với mình. Hiện tại không phải thời điểm nghĩ tới vấn đề như vậy.
Không thể không nói, nửa đoạn đối thoại từ trong miệng Mạc Tử Hằng kia, thành công hấp dẫn sự chú ý của hắn. Hắn đã sớm nghe Tề Tiểu Uyển nhắc tới, Mạc Tử Hằng cả ngày thần thần bí bí chạy khắp nơi, chính là vì chuyện của mình, từ một tên con ông cháu cha biến thành Sherlock Holmes.
Tề Thiệu Diễn nghĩ, có lẽ hắn thật sự tìm thấy cái gì, bằng không thì đã không cư xử như vậy.
Trước đây hắn vẫn cho rằng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, bây giờ nhìn lại, bên trong thực ra có nhiều bí ẩn. Có người muốn lấy mạng hắn.
Nghĩ tới đó, Tề Thiệu Diễn bất giác híp híp mắt, tròng mắt trong suốt chợt lóe lên một vệt nham hiểm.
Lại vừa vặn rơi vào tầm mắt của Trần Thuật.
Trần Thuật sững sờ, lập tức kêu to: “Thần tượng, Cải Trắng vừa rồi, nhất định đang suy nghĩ chuyện gì đó không hay, thật là đáng sợ!”
Cải Trắng: “. . .”
Lục Thiền không thể nhịn được nữa một tát đập vào gáy của hắn: “Được rồi, Cải Trắng bất quá là một con mèo, có thể làm cái gì, nó đến tuổi động dục cũng không đủ, giả ngu là việc cần kỹ thuật đấy!”
Cải Trắng: “. . .”
Ở ngay trước mặt tôi nói xấu tôi như vậy, hay chứ? QAQ
Trần Thuật thấy tinh thần Lục Thiền tăng lên rất nhiều, lúc rời đi cũng không quá lo lắng. Nhất thời trong phòng chỉ còn lại Lục Thiền cùng Cải Trắng.
Lục Thiền không biết tại sao, hiện tại vẫn còn nhớ tới cặp con ngươi u ám trong giấc mộng kia, trên mặt có chút ngơ ngác, gương mặt lành lạnh nghiêm túc tựa như điêu khắc. Đáy mắt của hắn như xuất hiện từng đốm lửa nhỏ, lúc chớp lúc tắt chuyển hướng về phía mình, dường như đem mình nuốt chửng.
Rõ ràng là một người đã lâu không gặp, Lục Thiền thế nhưng lại nhớ tới khuôn mặt kia.
Lục Thiền cảm giác mặt mình nóng như bị lửa đốt, cô có chút do dự lấy điện thoại di động ra, xem danh bạ điện thoại, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cầm điện thoại gọi đi.
Rất lâu sau mới có người nhấc máy: “Alo? Chị Lục Thiền?”
Đầu bên kia điện thoại, âm thanh của Tề Tiểu Uyển nghe cực kỳ uể oải.
“Tiểu Uyển. . .” Lục Thiền cắn cắn môi, nghe thấy mệt mỏi trong thanh âm đối phương, cô có chút khó mở miệng, “Em vẫn khỏe chứ?”
Tề Tiểu Uyển trầm mặc chốc lát, mới trầm giọng nói: “Chị, em mệt mỏi quá.”
“Xế chiều hôm nay, anh hai tỉnh lại..”
Điện thoại di động “Cạch” một tiếng rơi xuống, Lục Thiền đột nhiên bật dậy, ngơ ngác mờ mịt nhìn bốn phía,âm thanh của Tề Tiểu Uyển trong điện thoại mang theo nghi hoặc liên tục hô: ” Chị? Chị sao vậy?”
Tề Thiệu Diễn nhìn dáng vẻ khác thường của Lục Thiền, bỗng nhiên đứng dậy, lẻn đến bên cạnh cô.
Lục Thiền luống cuống tay chân nhặt điện thoại di động từ trên thảm lên, nói với Tề Tiểu Uyển: “Chị không có chuyện gì. Em nói là, anh hai em tỉnh rồi?”
“Ừm.” Tề Tiểu Uyển hơi ngập ngừng, âm thanh có chút nghẹn ngào: “Thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra, được vài phút lại ngất đi, bác sĩ đều nói không biết đây là tình huống gì. . .”
Đáy lòng ngột ngạt của Lục Thiền bắt đầu run rẩy kì dị, trấn an tâm tình nói: “Tiểu Uyển, chị có thể tới thăm một chút được không?”
Tề Thiệu Diễn bị Lục Thiền ôm vào trong ngực, nhìn dòng người qua lại xung quanh cùng những ánh mắt và vẻ mặt khác nhau, không khỏi yếu ớt thở dài.
Mới vài tiếng trước hắn còn tỉnh lại trong bệnh viện, hiện tại đã biến hình thành bé ngoan nằm bò trong ngực Lục Thiền.
Kỳ dị nhất chính là, Lục Thiền lại muốn mang theo nó đến thăm chính nó.
Loại cảm giác vạn phần kì dị mình đi thăm mình này không khỏi làm cho Tề Thiệu Diễn run rẩy .
Nhưng mà hắn cuối cùng cũng rất là tò mò, Tề Thiệu Diễn cùng Lục Thiền chẳng qua là bèo nước gặp nhau, gặp mặt có một lần, hắn cũng không nhận ra giữa bọn họ có giao tình gì, thậm chí còn đi bệnh viện thăm hỏi.
Sau khi cô xuất ngoại, bệnh viện liền chỉnh sửa lại một lần, Lục Thiền cau mày đứng ở dãy hành lang tràn đầy mùi thuốc khử trùng nhìn người đi tới đi lui.
Có một loại cảm giác quen thuộc kỳ quái, rõ ràng đây là nơi từ trước đến nay chưa từng tới bao giờ.
Cô hít một hơi thật sâu, mũi chân hơi nhấc lên, thân thể không tự chủ được chạy tới phía trước. Cảnh tượng trước mặt từng chút từng chút trùng lặp với tình cảnh trong mộng, phảng phất như cô đang tồn tại trong giấc mơ đó.
— —-