Nam Thần Biến Thành Cún

Chương 17


Đọc truyện Nam Thần Biến Thành Cún – Chương 17

Tô Tiểu Đường đang lo lắng Lý Nhiên Nhiên sẽ cãi nhau với Tiết Khải, định
đi tìm, thì bỗng dưng một làn gió thơm mát từ bên cạnh ập đến, có người
mở miệng hỏi: “Có thể ngồi ở đây không?”.

Tô Tiểu Đường quay đầu nhìn lại, hóa ra là Thư Điềm, người mà từ sau lần ở bệnh viện thì chưa hề gặp lại.

“Chỗ này có người ngồi rồi”.

Thư Điềm cũng không để ý, lập tức ngồi xuống, hai chân tao nhã vắt lên
nhau: “Bạn trai đang chờ tôi ở bên ngoài, tôi nói vài câu rồi đi”.

“Cậu muốn nói gì?” Tô Tiểu Đường nhíu mày.

Có lẽ là do mùi nước hoa rất gay mũi, Phương Cảnh Thâm ở bên cạnh “Khịt,
khịt” hắt hơi hai cái, đi vòng qua phía bên kia của Tô Tiểu Đường. Lúc
làm người không có cảm giác như thế này, sau khi làm cún thì đặc biệt
nhạy cảm với các loại mùi, may là Tô Tiểu Đường không có thói quen bôi
trét lộn xộn.

“Xì, lúc trước nói tôi như Phan Kim Liên, còn
tưởng rằng cậu có bao nhiêu “Trung trinh như một” chứ, Phương Cảnh Thâm
nằm ở bệnh viện thành người thực vật, cũng không thấy cậu đau lòng bao
nhiêu!”.

Lẽ nào Thư Điềm vì chuyện lúc trước mà đối với cô có hiểu lầm? Chẳng qua
lúc đó cô chỉ nói với cô ta vài câu, cô cho rằng đã là bạn bè với nhau
nói những lời này hết sức bình thường, sau khi mọi chuyện xảy ra cũng
không nghĩ gì, có ai ngờ rằng vốn dĩ cô ta hoàn toàn không xem cô là
bạn, những chuyện cô nói cô ta hoàn toàn không nghe lọt tai, tất nhiên
sẽ ghi thù, người ta vẫn luôn để trong lòng, nhưng cô thì hoàn toàn
không hề hay biết.

“Nói cho cậu biết một bí mật…” Thư Điềm đột nhiên thần thần bí bí ghé lại
gần cô, “Khi tôi nhắc về cô với Phương Cảnh Thâm, cậu đoán xem anh ấy đã nói thế nào?”

Ngay lập tức thần kinh Tô Tiểu Đường thắt chặt, cô biết Thư Điềm tuyệt đối
không nói chuyện tốt đẹp gì, thế nhưng trước đây nam thần nghĩ về cô thế nào, cô cũng muốn biết…

Thư Điềm khẽ cười một tiếng, buồn bã nói: “Chính miệng Phương Cảnh Thâm
nói, anh ta ghét nhất là loại phụ nữ dây dưa bám riết, đặc biệt buồn nôn nhất là loại phụ nữ không biết xấu hổ cứ rình rập sau lưng như cậu, cậu nhìn lại bản thân cậu xem, không được đẹp đẽ gì thì thôi đi, lại còn
hết lần này đến lần khác mặt dày mày dạn thích anh ta, nhìn mỡ trên
người cậu xem, lẽ nào bản thân cậu không cảm thấy buồn nôn sao? Ha, lại
còn có người có mắt như mù nói cậu ngũ quan tinh tế nếu gầy đi sẽ đẹp
hơn cả tôi, thật là một câu buồn cười…”


Tô Tiểu Đường gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, không thể nói được lời nào.

Thư Điềm cuối cùng cũng hài lòng đứng lên, đúng lúc này, một người phục vụ
bưng khay rượu đi ngang qua đột nhiên lảo đảo, cả ly rượu đỏ đều đổ lên
người cô ta.

Thư Điềm thét lên một tiếng, vốn muốn phát cáu, nhưng vẫn còn biết suy
nghĩ, đang ở hôn lễ của người ta mà ầm ĩ quá cũng cảm thấy khó xử, thở
phì phò chạy vào toilet sửa sang lại.

Thư Điềm đi rồi, Phương Cảnh Thâm đưa chân chạm vào mu bàn tay Tô Tiểu Đường, phủi phủi hai cái.

Tô Tiểu Đường mới dần dần thoát khỏi cảm giác hít thở không thông, nhưng
trong khoảng thời gian ngắn lại không biết phải đối mặt với Phương Cảnh
Thâm thế nào.

Cô nhìn anh, do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay ra.

Phương Cảnh Thâm viết ——[ Không tin tôi? ]

Chỉ có ba chữ không liên quan gì cộng thêm một dấu chấm hỏi, lại khiến cho
tâm tình của Tô Tiểu Đường đang u ám lập tức tươi tỉnh hẳn, “Xin lỗi…”

Cô tin tưởng Phương Cảnh Thâm không phải giống như lời Thư Điềm vừa nói,
nhưng cô thật sự khó vượt qua được, lại lo được lo mất, nhất là gặp phải chuyện có liên quan đến Phương Cảnh Thâm, chỉ số thông minh của cô sẽ
tự động DEBUFF*… Cũng may, may mà đây không phải là thật, may là anh
đang ngồi cạnh cô, kịp thời xóa bỏ gút mắc trong lòng cô, nếu không nhất định cô sẽ buồn đến chết mất.

* Ngôn ngữ thường dùng trong game, có hai loại là buff và debuff. Buff
thường là những chỉ số tăng lên như tăng máu, tăng sức đánh… Còn
debuff thì ngược lại thường là bị dính đòn của đối thủ giảm sức đánh,
giảm máu, đi chậm…


[Có một câu là thật.] Phương Cảnh Thâm tiếp tục viết.

Hả? Có ý gì, lời Thư Điềm nói có câu là thật sao?

“Câu nào vậy?” Tô Tiểu Đường không nhịn được hỏi.

Phương Cảnh Thâm tiếp tục viết ba chữ [Nếu gầy đi].


Tô Tiểu Đường cố gắng nhớ lại lời Thư Điềm vừa nói “Lại còn có người có
mắt như mù nói cậu ngũ quan tinh tế nếu gầy đi sẽ đẹp hơn cả tôi” là ý
muốn nói câu này sao? Nếu như gầy đi sẽ đẹp hơn cả Thư Điềm? Tô Tiểu
Đường đỏ mặt, cuối cùng cũng phản ứng kịp…

[Là tôi nói] Phương Cảnh Thâm lại viết.

Phương Cảnh Thâm viết vào lòng bàn tay cô ba chữ, mặt của Tô Tiểu Đường bỗng
đỏ ửng lên, hóa ra những lời này không phải do người khác nói, chính
miệng Phương Cảnh Thâm đã nói sao? Nhưng mà nam thần nhìn thấy cô khi
nào?

Đây là lần đầu tiên nam thần khen cô, chuyện này có tính là trong họa có
phúc không? Tô Tiểu Đường ngỡ mình đang chìm đắm trong đóa hoa màu hồng

Thật ra mọi chuyện là thế này, ngày hôm đó Thư Điềm và Phương Cảnh Thâm cùng đi trong sân trường, lúc đó Thư Điềm mới phát hiện Tô Tiểu Đường có ý
nghĩ mơ tưởng đến Phương Cảnh Thâm, trong lòng tỏ ra xem thường, nghĩ
thầm có người lại không biết xấu hổ dám mơ tưởng đến đàn ông của mình,
lúc đó cô ta đi ngang qua phòng ăn tình cờ nhìn thấy Tô Tiểu Đường từ
bên trong đi ra, liền cố ý bảo Phương Cảnh Thâm đang đứng bên cạnh nhìn
Tô Tiểu Đường, sau đó hỏi Phương Cảnh Thâm cô gái này thế nào.

Phương Cảnh Thâm đối với bất cứ vấn đề gì cũng đều rất nghiêm túc, dùng con
mắt quan sát chuyên nghiệp của anh để đánh giá: “Ngũ quan rất tinh tế,
gầy đi một chút sẽ vô cùng xinh đẹp.”

Câu này vừa nói ra Thư Điềm lập tức nổi cơn ghen, “Vậy sao? So với em còn đẹp hơn?”

Một mặt tin tưởng đánh giá của mình không sai, mặt khác lại phát hiện lời
nói của mình làm bạn gái không vui, Phương Cảnh Thâm cân nhắc nặng nhẹ
giữa tình cảm và lý trí cuối cùng đưa ra câu trả lời, “Có thể.”

Tuy rằng Thư Điềm không ầm ĩ cãi nhau với anh, nhưng mà chuyện này lại
khiến cô ấy ghi nhớ trong lòng, có cô gái nào chịu thua kém một cô gái
trong mắt mình vừa mập mạp lại vừa xấu xí, mặc dù lúc đầu là tự bản thân mình mang ra so sánh trước.

Việc này vốn dĩ Phương Cảnh Thâm đã quên rồi, bị lời vừa rồi của Thư Điềm nhắc mới nhớ lại.

***


Một lúc sau, Lý Nhiên Nhiên cuối cùng cũng trở về, đi theo phía sau là Tiết Khải nhìn qua dường như đã được dỗ dành.

“Hình như mình vừa nhìn thấy Thư Điềm? Sao rồi, cô ấy không gây phiền phức gì cho cậu đấy chứ?” Lý Nhiên Nhiên ngồi xuống lo lắng hỏi.

Để tránh việc Lý Nhiên Nhiên tính tình nóng nảy mà làm to chuyện, Tô Tiểu
Đường không nói chuyện vừa xảy ra, “Không có, cô ấy đến chào hỏi với mấy người bạn cùng trường, được rồi hai người các cậu không sao rồi chứ?”

Lý Nhiên Nhiên nhìn thấy cô vẫn bình thường, không thấy bộ dạng bị ức hiếp mới yên tâm trở lại, khoát tay một cái nói, “Không có việc gì không có
việc gì, anh ta chỉ là nổi tính trẻ con chút thôi, mình dỗ dành tí đã
tốt lại rồi!”

Tiết Khải than thở, “Anh cũng không cầu gì nhiều, chỉ cầu đối xử với anh
bằng một nửa như đối xử của Thịt Viên là được rồi, chuyện này cũng không được sao?”

Lý Nhiên Nhiên lườm anh ta một cái chán ghét: “Anh hay thế! Tiểu Đường xem Thịt Viên như hoàng đế, nhìn anh như vậy mà muốn làm nửa hoàng đế?”

Tiết Khải: “…”

Đối với một người cả chó cũng không bằng thế giới thật tuyệt vọng…

***

Sau khi tiệc cưới kết thúc, mấy người bạn học cũ muốn ở lại ôn lại chuyện
cũ, Tô Tiểu Đường muốn về nhà sớm một chút, nhưng tất cả mọi người không chịu cho cô rời đi. Lý Nhiên Nhiên thấy Tô Tiểu Đường lần này ăn mặc
thật sự rất khá, mới vừa rồi còn có một anh chàng ngầm có ý với cô, vậy
nên máu muốn mai mối của cô lại nổi lên, lập tức khuyên nhủ, Tô Tiểu
Đường là một người dễ mềm lòng, thế nhưng lần này vì lo lắng nam thần
nên không dám lơ là, mãi cho đến khi nghe Phương Cảnh Thâm “Gâu” một
tiếng mới chịu đồng ý.

Tuy rằng mọi chuyện bản thân cô đều đặt anh lên đầu khiến anh vô cùng hài
lòng, thế nhưng Phương Cảnh Thâm cũng không muốn thấy cô vì anh mà hy
sinh nhiều đến vậy, ngay cả hoạt động xã giao bình thường cũng không
tham gia. Hơn nữa trường hợp như hôm nay cũng không phải khó khăn đến
mức không chịu đựng được, trước đây anh không thích những nơi như vậy đa phần là vì phải xã giao, mà bây giờ anh không cần phải làm gì, mọi
chuyện còn có người lo lắng quan tâm từng li từng tí.

Cả nhóm gồm trai lẫn gái tổng cộng có mười hai người, mọi người quyết định đi KTV hát.

Hát được một lúc có người đề nghị chơi trò đại phiêu lưu nói lời thật lòng, là một trò chơi kinh điển cực kì biến thái mọi người hay chơi khi có
dịp tụ họp.

Quy tắc rất đơn giản, mười hai bài tẩy, từ một đến mười, cộng thêm một lá
đại vương và một lá tiểu vương, đặt ở trên bàn trà, mọi người bắt ngẫu
nhiên. Người rút được tiểu vương là người phải tham gia đại phiêu lưu và phải nói lời thật lòng, câu hỏi và phiêu lưu do người rút được đại
vương quyết định.

Tô Tiểu Đường nhíu mày, nói thật cô đúng là có chút bài xích trò chơi này, bởi vì đã từng có người đùa hơi quá đáng, biết rõ cô béo như vậy, lúc
phiêu lưu còn bắt cô ngồi lên đùi một nam sinh, đến bây giờ nhớ lại cô
vẫn còn nhớ rõ tiếng cười như phá tan nóc nhà khi ấy.


Phương Cảnh Thâm nhận thấy được sự lo lắng của cô, nhìn cô một cái, không nói gì.

Một đám người vô cùng – náo nhiệt chơi hơn một giờ, trên cơ bản mỗi người
đều trúng chiêu một hai lần, nhưng may thay Tô Tiểu Đường không bị bắt
trúng lần nào.

“Tiểu Đường vận khí của cậu thật tốt làm sao! Thịt Viên đúng là vật cát tường!” Lý Nhiên Nhiên ngồi bên cạnh ghen tị không thôi.

Tô Tiểu Đường hút một ngụm nước trái cây, cười đến có chút chột dạ.

Đây không phải là do vận khí, mà là bằng thực lực.

Lần đầu tiên cô mới biết Phương Cảnh Thâm lại có năng lực quan sát tốt đến
vậy, mỗi lần đều có thể nhớ rõ vị trí lá bài, chỉ cần cô không cẩn thận
rút nhầm tiểu vương, Phương Cảnh Thâm sẽ nhắc nhở cô một chút, cô lập
tức sẽ rút lá bài khác, nếu không đêm nay cô phải rút tiểu vương ít nhất năm lần, thật là xui xẻo.

Nhiên nhiên nói không sai, anh đúng thật là một vật cát tường, mang lại may mắn.

Chơi đến lúc có người bực mình vì Tô Tiểu Đường vận khí thật tốt quá, Lâm
Tuyết vừa bị ‘trúng thưởng’ mấy lần, uống hơi nhiều, nghi ngờ nói, ” Cậu không phải chơi ăn gian đấy chứ! Lần này không cho cậu rút trước, bọn
tớ rút hết rồi cậu mới được rút!”

“Dựa vào cái gì? Nói người khác chơi ăn gian, cậu tận mắt nhìn thấy à? Chưa
thấy thì đừng ở đó ngậm máu phun người!” Lý Nhiên Nhiên lập tức nhảy ra
phản bác.

“Nếu không gian lận mà thật sự do vận khí tốt, làm theo lời tớ nói cũng đâu
có tổn thất gì đúng không? Cùng lắm thì tớ cũng rút cuối cùng!” Lâm
Tuyết không chịu buông tha.

Tô Tiểu Đường kéo Lý Nhiên Nhiên, “Không sao, cuối cùng thì cuối cùng, trò chơi thôi mà, cần gì xem là thật.”

Tất cả mọi người đang khó xử, nghe Tô Tiểu Đường nói xong đều thở phào nhẹ
nhõm, nghĩ thầm tính tình cô gái này thật sự không tệ, haiz, chỉ tiếc là quá béo…

Sau cùng chỉ còn hai lá bài, Lâm Tuyết ngạo mạn liếc mắt nhìn cô, “Tớ cho
cậu rút trước, như vậy sẽ không gọi là làm khó cậu đúng không.”

Phương Cảnh Thâm viết vào lòng bàn tay cô một chữ “Dưới”, tất nhiên ý bảo cô chọn lá bên dưới.

Tô Tiểu Đường hơi lúng túng một chút vì có cảm giác mình đang gian lận,
nhưng cảm thấy bản thân vào thời điểm này không cần thiết phải làm thánh mẫu, lựa chọn tiếp tục giả vờ, nam thần nói gì nghe nấy.

Tô Tiểu Đường lật bài lên, mọi người tập trung nhìn vào —— đại vương!

Mặt Lâm Tuyết trắng nhợt, cầm lấy lá bài cuối cùng lật lên, mở ra nhìn
xong, mặt liền đen lại. Mọi người đều tò mò tiến lại nhìn bài của cô,
sau đó nhịn không được bật cười: “Tiểu vương!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.