Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế

Chương 69: Nữ Minh Tinh Tai Tiếng Và Ảnh Đế Cao Lãnh


Bạn đang đọc Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế – Chương 69: Nữ Minh Tinh Tai Tiếng Và Ảnh Đế Cao Lãnh


“Nghe Vương Mẫn nói, cô muốn đóng thế thân?”
Vương Sùng đi thẳng vào vấn đề nói: “Thời gian có hạn, tôi cũng không ngại, nhưng mà cô thật sự có thể vượt qua điểm mấu chốt trong lòng chứ?” Ông đốt diếu thuốc, dựa lưng vào ghế dựa, trong đôi mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.

“Đạo diễn Vương, ông cũng biết rõ, tôi đã không còn đường khác để đi rồi.


Nghe được lời này, Vương Sùng cười một chút, “Ở nơi này của tôi, cho dù là thế thân, cũng yêu cầu phải có kỹ thuật diễn.

Chờ khi nam chính tới đây, cô diễn cùng cậu ấy một đoạn, tôi xem được hay không.


“Đạo diễn Vương nói ngay bây giờ?”
Vương Mẫn hoảng sợ, sắc mặt khó coi, lạnh giọng hỏi.

“Nếu không thì sao? Tôi thật sự cần gấp, hoặc là giờ diễn, hoặc là các người cứ chậm rãi mà chờ.


Vương Sùng không nói rõ nhưng mà Vương Mẫn lại biết, chậm rãi chờ chính là vai diễn này không nhất định sẽ thuộc về bọn họ.


Tuy chỉ là vai diễn đóng thế không lên được sàn, nhưng mà cũng sẽ có đống người muốn cướp vai.

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn đạo diễn Vương đã đồng ý cho tôi cơ hội diễn thử này.

” Tô Yên tóm mái tóc dài, hơi cúi đầu, cười nói cảm ơn.

Vương Sùng gật đầu.

Sau đó nghe được tiếng bước chân bên ngoài, ngay lập tức Vương Sùng cười đến hai mắt híp lại, đứng lên, “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện, người tới rồi, đi thôi.


Cửa phòng nghỉ mở ra, Tô Yên ngước mắt, không hẹn mà đối diện với một tầm mắt sâu thẳm trong không khí.

Hai người cùng sửng sốt.

Là anh ta?
“Tạ Phỉ, tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là mục đích tôi gọi cậu tới tối nay.

Người mà tôi thấy lớn lên giống với Ôn Ngọc nhất từ trước đến nay, ngay cả thân hình cũng giống.


Vương Mẫn nắm chặt hai tay, mới có thể khống chế không cho mình xông lên đánh người.

Giọng điệu của Vương Sùng như đang đánh giá một món hàng vậy.

Ông ta lại quên, lúc trước Ôn Ngọc dựa vào hình tượng của Tô Yên mà nổi lên.

Xã hội hiện giờ, thật mau quên!
“Chúng tôi quen nhau.


Tạ Phỉ lạnh nhạt gật đầu, đường nét cằm của anh hình thành một độ cong.

Cánh môi nhạt màu của anh khẽ mím, nhìn không ra biểu cảm là vui hay buồn.

Anh chỉ đơn thuần trình bày một sự việc mà thôi.


“Hai người biết nhau? Trùng hợp vậy?” Vương Sùng sửng sốt, sau đó ánh mắt nhìn Tô Yên không tự chủ mà thay đổi.

Vương Mẫn không nghĩ tới, Tô Yên lại quen biết Tạ Phỉ, cô dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Tô Yên.

Tô Yên lạnh nhạt cười cười, trả lời: “Lúc chị Vương đăng kí phòng tập thể hình giúp tôi nên có gặp, chỉ là có duyên gặp gỡ vài lần mà thôi, thật làm khó anh Tạ đây nhớ được mặt tôi.


Giọng nói lãnh đạm, không hề có thái độ lôi kéo làm quen.

Tạ Phỉ liếc mắt nhìn cô một cái.

“Không phải muốn thử vai hay sao? Đi thôi.


Nói xong liền xoay người rời đi.

Vương Sùng vội vàng đuổi kịp theo sau.

Trong phòng đã xây dựng xong bối cảnh.

Rèm châu đong đưa, tản ra một ánh sáng ái muội lập lòe, cũng làm cho không khí của cả căn phòng trở nên kiều diễm hơn.

Trên chiếc giường cổ là một chiếc chăn có màu sắc tươi diễm.


Vật trang trí trong phòng cũng đều là đồ sứ ngọc khí, rất quý giá, dùng để thể hiện thân phận tôn quý của chủ nhân.

Tự nhiên mang theo một tia diễm tục.

“Đây là kịch bản, cô xem trước đi, nhưng mà thế thân thì không có lời kịch.

Cô chỉ cần diễn thay cho Ôn Ngọc những cảnh thân mật là được.

” Vương Sùng đưa cho cô một chồng giấy, “Lúc quay cũng chỉ quay sườn mặt, lưng và thân thể, sẽ không quay mặt cô, hai người chuẩn bị một chút đi, mười phút sau tôi quay lại.


Nói xong Vương Sùng dẫn người rời đi.

Cũng cho hai người chút thời gian ở chung, chuẩn bị tâm lý trước.

Trong phòng lại yên tĩnh, không khí lặng ngắt bao phủ cả căn phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.