Bạn đang đọc Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế – Chương 62: Nữ Minh Tinh Tai Tiếng Và Ảnh Đế Cao Lãnh
Trong bệnh viện, một người đàn ông dáng người cao gầy, lạnh lùng lặng lẽ đứng trong thang máy.
Bên cạnh anh ta còn có một người khác, là trợ lý đang báo cáo công việc.
“Xin lỗi, vui lòng đợi một chút——”
Cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại, đột nhiên có một bàn tay không được đẹp lắm từ bên ngoài với vào, sau đó một người phụ nữ mặc chiếc váy hoa rộng thùng thình bước vào.
Trần An thấy cô thì bĩu môi, đứng lùi vào bên trong, không nói thêm gì nữa.
Chẳng qua là đôi mắt vẫn luôn cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Yên, như thể cô là một tai họa.
Bọn họ ấn tầng -1, Tô Yên giơ tay ấn tầng 1, lặng lẽ cúi đầu đứng nhìn.
Cũng không quan tâm đến ánh mắt khác thường phía sau.
Đúng lúc này bỗng nhiên thang máy lắc lư, Tô Yên bệnh nặng vừa mới khỏi, thân thể vốn đã suy nhược.
Trước mắt tối sầm lại lảo đảo ngã về phía sau, đồng thời dạ dày co quắp một trận.
“Cẩn thận.”
Lòng bàn tay của người đàn ông rất nóng, cách một tấm vải mỏng truyền đến cô.
“Cái cô này sao vậy, cô không thể đứng vững sao—— cô ——”
“Trần An.”
Giọng nói lạnh lùng tao nhã nhàn nhạt vang lên, ngữ điệu không nhanh không chậm nhưng mang lại đầy sự áp bách.
Người đàn ông nhỏ con im lặng ngay lập tức.
“Cảm ơn.”
Tô Yên không muốn nói nhiều, cô nhanh chóng đỡ tay vịn bên cạnh đứng vững, nhàn nhạt gật đầu cảm ơn.
Có thể nói ngoài thái độ ác liệt của Trần An, thái độ của hai người trong cuộc, người này còn càng lịch sự và xa cách hơn so với người kia.
Trần An bĩu môi sờ sờ mũi không nói gì.
Chờ khi Tô Yên rời đi, anh ta tức giận nói: “Anh! Anh có biết người phụ nữ vừa rồi là ai không? Em còn tưởng cô ta muốn ăn vạ đấy.
Nếu cô ta dám có ý nghĩ đó, xem em chơi chết cô ta như thế nào!”
“Ai?”
Người đàn ông đeo khẩu trang khẽ nhếch mí mắt lên, biểu cảm mờ mịt.
Cũng may còn có chút phản ứng.
“Tô Yên đó! Mới hai năm trước, cô ta cũng khá nổi tiếng nhưng đời tư cá nhân vô cùng hỗn loạn, làm cho người khác cảm thấy chán ghét!”
Trần An ở một bên lải nhải, nhưng người nghe lại có vẻ thờ ơ, không ngạc nhiên cũng không chán ghét.
Chỉ là Trần An vừa dứt lời, người kia đột nhiên lên tiếng: “Trần An, cậu đã đi theo tôi bao lâu rồi?”
“Hả? Cái, cái gì?” Trần An kinh ngạc, không biết Tạ Phỉ đột nhiên hỏi câu này làm gì nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Chắc cũng gần năm năm rồi.”
Ồ, năm năm.
Tạ Phỉ bước ra khỏi thang máy, trầm giọng nói một câu: “Không có lần sau.”
Trần An sững sờ một giây, sau đó sắc mặt tái nhợt, phục hồi lại tinh thần.
Đúng vậy, Tạ Phỉ ghét những người khua môi múa mép sau lưng mình.
Anh luôn thờ ơ với mọi thứ như vậy, cũng không có mối quan hệ thân thiết với các nữ nghệ sĩ.
Tạ Phỉ như thế này, ngoài việc giữ bản thân trong sạch, anh ấy thực sự cũng là một người ôn hòa và tốt bụng.
“Trời ạ, đại ca à, em sai rồi! Em không dám coi thường người khác nữa, xin hãy tha thứ cho em lần này đi!!”
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Trần An tức tốc lao đến, hận không thể ôm chặt lấy đùi của Tạ Phỉ mà cầu xin tha thứ.
“Lần sau đừng để tôi phải nhắc lại.”
Tạ Phỉ lên xe, từ từ tháo khẩu trang.
Hình dáng ngũ quan của anh thâm thúy, nhưng đường nét lại rất ôn nhu, mang theo một chút hơi hướng Châu Âu, giống như một kiệt tác do Thượng Đế tạo ra.
“Vâng vâng vâng, em biết rồi! Em nhất định sẽ nhớ kĩ!”
Trần An sao dám nói nhảm, anh ta nhanh chóng đồng ý.
Bởi vì anh ta biết tính cách của Tạ Phỉ nói một là một, hai là hai, nếu anh ta còn không biết thức thời thì kết quả chỉ có thể là bị đuổi việc mà thôi..
Tạ Phỉ là nghệ sĩ hào phóng và vô tư nhất mà anh ta từng làm việc.
Trần An không muốn bị đuổi việc vì chuyện vặt vãnh này!
“Đi thôi.”