Bạn đang đọc Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế – Chương 48: Nam Thần Quá Phúc Hắc
“Tô Yên!”
Một giọng nói của nam sinh khiến Tô Yên dừng bước chân, cô đứng trước đầu cầu thang, nhìn nam sinh đầu đổ đầy mồ hôi đang đứng dưới tầng.
Hai má cậu đỏ lên, trong tay cầm một phong thư nhiều nếp nhăn.
“Sao vậy? Xin hỏi có chuyện gì không?”
Tô Yên cong môi, ôn nhu hỏi.
Con ngươi trắng đen rõ ràng, vừa xẹt qua liền hiểu rõ.
Quả nhiên, giây tiếp theo, nam sinh như cố lấy dũng khí thật lớn, mạnh mẽ xoay người, đưa thư tới trước mặt Tô Yên.
“Bạn học Tô Yên! Cậu có thể hẹn hò với tớ không?”
Ha——
Thật sự là không có tính khiêu chiến.
Tô Yên lắc đầu, rất buồn rầu, “Nhưng bạn học, trường chúng ta không cho yêu sớm.”
“Hả?” Nam sinh không ngờ Tô Yên trả lời như vậy, cậu vội vàng nói: “Không sao, tớ có thể chờ cậu! Trung học? Đại học! Chỉ cần cậu đồng ý, tớ nguyện ý chờ cậu! Như vậy….!xin hỏi chúng ta thể hẹn hò được không?”
Bình tĩnh mà xem xét, bộ dạng nam sinh này không kém.
Làn da trắng, tóc đen, một đôi mắt không lớn không nhỏ, khi nhìn vào, luôn mang theo cảm giác mờ mịt vô tội.
Anh tuấn sạch sẽ.
Chỉ tiếc là…
Tô Yên đã gặp một Kỷ Vô Trần cực phẩm như vậy, nam sinh bình thường không thể đập vào mắt cô.
“Như vậy có phải khó khăn cho cậu lắm không?”
Tô Yên nhìn dáng vẻ xoắn xuýt đáng yêu của nam sinh, đôi mắt cong cong, dưới đáy còn có một mảng ánh sáng như ngọc.
Nam sinh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp của Tô Yên, mặt hồng lên một chút.
“Không khó, không khó!”
Cậu chàng cẩn thận nắm bức thư, kiềm chế sự hưng phấn, “Vậy, xin hỏi cậu có đồng ý không?”
Tô Yên thương hại nhìn nam sinh, trong lòng lại không có nhiều cảm giác.
Cô nhìn xuống đất, lông mi rũ xuống, chậm rãi mở miệng, “Tớ ——”
“Cậu theo đuổi cô ấy đã hỏi ý kiến của tôi chưa?”
Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo như băng, sâu kín vang lên.
“A!”
Nam sinh khiếp sợ.
Vội quay đầu nhìn lại.
Trong mắt Tô Yên xẹt qua ý cười thật sâu, nhìn người tới không nói gì.
Hành lang có chút tối, trên mặt Kỷ Vô Trần đeo khẩu trang, một thân quần áo dài tay không giống với mọi người, bảo vệ chặt chẽ làn da của anh.
Thở dài một hơi, đôi con ngươi hẹp dài tạo thành độ cong nguy hiểm, nhìn chăm chú vào nam sinh, đáy mắt xẹt qua sát ý.
Anh cũng không biết vì sao, có lẽ đã sớm coi Tô Yên trở thành đồ sở hữu của mình! Giống như sủng vật nhỏ của anh, không cho phép người ngoài mơ ước?!
“Kỷ, Kỷ Vô Trần.
.
.
“
Mặt nam sinh trắng bệch, không chịu buông tha, đáng thương hỏi Tô Yên, “Bạn học Tô Yên, vì anh trai cậu không đồng ý sao? Không, không sao hết..
Chỉ cần cậu gật đầu, tớ, tớ nguyện ý chờ cậu trưởng thành!”
“Hơ, cậu thật si tình!”
Kỷ Vô Trần cười nhạo một tiếng, ánh mắt khinh miệt.
Bước chân anh tao nhã, chậm rãi đi đến cầu thang, anh đi đến bên cạnh nam sinh nhìn thoáng qua.
Rồi sau đó đứng trước mặt Tô Yên, một phen nắm lấy cằm cô.
Môi mỏng gợi lên, mặt gian tràn đầy tà khí, “Thích ư, bây giờ tôi liền nói cho cậu biết, chúng tôi là loại quan hệ gì ——”
Tô Yên nhấc mí mắt, giây tiếp theo, trước mắt tối sầm.
Là bàn tay to của Kỷ Vô Trần bá đạo che mắt cô, ngăn cản cô nhìn nam sinh dưới bậc thang.