Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế

Chương 38: Nam Thần Quá Phúc Hắc


Bạn đang đọc Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế – Chương 38: Nam Thần Quá Phúc Hắc


“Ký chủ đại nhân, ngài rất khổ sở sao?”
Ngồi ở trên xe, đầu cô khẽ cúi xuống, ngón tay thật nhợt nhạt trong bóng đêm, như có như không đặt trên cửa sổ xe, mang theo cảm giác không chút để ý.

Nghe thấy lời nói, vẻ mặt Tô Yên lạnh nhạt, không tiếng động trả lời trong đầu: 【Vì sao ngươi lại nghĩ ta đang khổ sở?】
“Chúng tôi có thiết bị tiên tiến nhất, có thể kiểm tra chính xác tâm tình ký chủ của mình.


【Ừm,】Tô Yên cười cười,【Vậy thiết bị của ngươi chắc chắn là có vấn đề rồi, ta đã nói nhiều lần, các ngươi nên đi kiểm tra tu sửa lại đi.


04 cảm giác trên người của Tô Yên đang toả ra áp suất thấp, nghĩ nghĩ, cuối cùng lựa chọn im lặng.

Vì thế, trong khoang xe yên tĩnh đến đáng sợ.

!
Hai mươi phút sau, xe đã tới của trung học Lạc Phong.

Tô Yên xách hành lý xuống xe, không khí trong trường thật yên tĩnh, cổng trường đóng chặt.

Thực tế, những lời cô nói kia cũng chỉ là bịa đặt mà thôi.

“Làm sao bây giờ? Hình như mình đã không còn nhà để về?”
Tô Yên đi đến băng ghế công cộng bên ngoài trường học, ngồi xuống, hít mũi, tự giễu nói.

Chẳng qua giọng nói cô vẫn nhẹ nhàng tùy ý, thật giống như cô không để bụng chuyện này vậy.


04 cảm giác trái tim mình dường như có chút không được thoải mái.

Đồng thời trong đầu hiện lên một đống mã loạn, vài giây sau, nó nhẹ giọng nói: “Ký chủ đại nhân, 04 đã điều tra xung quanh, cách nơi này hai trăm mét, có một khách sạn tiện lợi.


“Ừm, ngươi đừng nói chuyện.


Tô Yên ngáp một cái, nhìn vào bóng đêm mênh mông mà xuất thần.

“Sao ký chủ đại nhân lại muốn làm như vậy? Rời khỏi Kỷ gia, cô sẽ mất đi rất nhiều cơ hội tiếp xúc với mảnh vụn linh hồn.


Nghe được lời này, Tô Yên cười nhạo nói, “Cho nên nói máy móc cuối cùng cũng chỉ là máy móc mà thôi, mặc dù rất tiên tiến nhưng lại không thể hiểu được tâm tư của con người.


Tâm tư của nhân loại mãi mãi là thứ phức tạp nhất trên thế giới này——
!
Cách đó không xa, có một chiếc xe màu đen, lẳng lặng ngủ đông trong màn đêm u tối.

Một đôi mắt không tiếng động mà nhìn chăm chú vào biểu tình của Tô Yên.

Nhìn thiếu nữ trong bóng đêm, ánh mắt phá lệ sáng ngời, cả người cô ngồi trên băng ghế dài công cộng, càng khiến cho cảnh tượng kia trở nên yên lặng cô độc hơn.

Cô đang suy nghĩ điều gì?

Vì sao đến hoàn cảnh hiện tại vẫn có thể cười được, đã là thói quen hay vẫn thật sự không quan tâm tới.

Kỷ Vô Trần rũ mắt, vuốt ve mu bàn tay khô máu nhưng dường như anh không cảm nhận được đau đớn.

!
“Hửm, ngươi cảm nhận được không?”
Tô Yên bỗng nghiêng nghiêng đầu, giảo hoạt cười, thấp giọng hỏi 04.

“Cái gì?”
“Ha, trò vui ——”
Cô cong môi, ngón tay không chút để ý ở trên ghế dài vẽ vẽ, trong miệng lẩm nhẩm, “5, 4, 3, 2,! “
04 không rõ cô đang làm gì.

“1!”
“Cô là thiếu nữ đang trốn nhà lưu lạc ngoài đường đấy à?”
Hai tiếng nói đồng thời vang lên, 04 bừng tỉnh hiểu rõ.

Hệ thống kiểm tra đo lường chậm trễ, lúc này mới phát ra tiếng cảnh báo, nhắc nhở rằng ở gần đó có hơi thở của mảnh vụn linh hồn.

Nhưng mà——
Thế mà lại không bằng giác quan thứ sáu của ký chủ, vừa chính xác vừa nhanh chóng.

Chỉ có thể nói, không hổ là con gái sao?
Tô Yên nâng cằm, lười biếng ngẩng đầu hỏi: “Đúng vậy, anh trai sao lại ở đây?”
Kỷ Vô Trần cười lạnh, túm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, kéo người cô lại.

Giọng nói lạnh lẽo khàn khàn, phảng phất rít ra từ kẽ răng.

“Anh trai đang tìm em gái chơi trò bỏ nhà ra đi!”
Tô Yên: “! “
Kỷ Vô Trần một tay xách hành lý của Tô Yên, một tay nắm chặt cổ tay của Tô Yên, dùng sức rất lớn, cứ như là sợ giây tiếp theo cô sẽ chạy trốn mất vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.