Bạn đang đọc Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế – Chương 216: Chủ Bá Phát Đường Chú Ý
Tô Yên cười nhạo, đôi mắt đen nhánh giống như viên ngọc lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Mạnh Tinh Thần, bên trong toả ra rất nhiều khí lạnh, ép Mạnh Tinh Thần miễn cưỡng dừng động tác.
“F*ck!”
Hắn tức giận chửi thề một tiếng, oán hận thu tay.
Thậm chí có chút không dám đối diện với Tô Yên, sao đứa con gái này lại như vậy, cũng quá đáng sợ rồi!
“Làm sao? Thẹn quá hoá giận? Sao không tiếp tục?”
Đối mặt với sự châm chọc mỉa mai của cô, Mạnh Tinh Thần nhẫn nhịn, nghĩ đến mục đích của mình.
Thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mềm giọng, nói: “A Yên, tính tình của em có thể đừng bén nhọn như vậy được không? Lòng anh chỉ có một mình em, lần trước đều là lời nói khi tức giận! Em ra ngoài hỏi xem, chẳng lẽ còn không biết anh là người thế nào sao? Anh đã bao giờ lừa em chưa?”
Lông mi Tô Yên run rẩy, khuôn mặt nhỏ trắng đến dọa người.
Cô cúi đầu, mím chặt cái miệng nhỏ không nói lời nào.
Mạnh Tinh Thần cong môi, ánh mắt đắc ý, tiến lên thân mật nắm lấy tay cô: “A Yên, anh thật sự không cố ý, em tha thứ cho anh lần này đi! Chỉ cần em ngoan ngoãn, anh nhất định đối tốt với em!”
Tô Yên hít mũi, bỗng nhiên nức nở nói: “Anh nói dối!”
“Anh nói đều là sự thật!” Mạnh Tinh Thần vội vàng thề: “Nếu trong lòng anh có người khác, đời này anh không làm đàn ông nữa! Thế nào, lời thề này có đủ độc không?”
“Được rồi A Yên, em tha thứ cho anh đi!”
Nhìn người đàn ông trước mắt giả mù sa mưa thề, lại khom lưng cúi đầu.
Tô Yên cúi mặt bật cười, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt làm cho Mạnh Tinh Thần không nhìn thấy đáy mắt lạnh lẽo của cô.
Không làm đàn ông nữa?
Kết quả này cô rất vừa lòng.
Mạnh Tinh Thần nghe được tiếng cô cười, lại nhẹ nhàng thở phào, vội vàng nhân cơ hội nói vài câu ngon ngọt.
Tô Yên hừ một tiếng, đỏ mắt nói: “Anh dỗ tôi ít thôi! Đừng tưởng tôi không biết, anh ở bên tôi cũng chỉ vì tiền của tôi thôi!”
Mạnh Tinh Thần bị Tô Yên đẩy ra, sắc mặt xanh mét, giọng nói không tốt hỏi: “Em nghe ai nói? Anh vì tiền của em? Ha…” Hắn cười khinh thường: “A Yên, cho dù ở nhà anh không được sủng ái, cũng không đến mức phải dựa vào một người phụ nữ nuôi, có phải em nghĩ quá nhiều không?”
Tô Yên cúi đầu, ủy khuất nói: “Vậy vì sao mỗi tháng anh đều muốn đòi tiền của tôi? Chẳng lẽ ngoài tiền, anh không có lời nào khác muốn nói với tôi sao?!”
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nước mắt chảy ròng.
Ủy khuất chỉ vào phòng mình, lớn tiếng chất vấn: “Anh nhìn mỗi ngày tôi sống thế nào đi! Tôi không bắt anh giống bạn trai của người khác, mua này mua kia cho tôi, tôi chỉ mong sinh hoạt của tôi có thể tốt hơn một chút!”
“Dù sao thì anh đi đi, chúng ta chia tay! Sau này tôi cũng sẽ không cho anh một đồng nào!”
Mạnh Tinh Thần vốn đang khinh thường Tô Yên, nghe đến đó trong lòng cả kinh.
Hắn nghĩ đến việc đã bàn xong với người ta, chuẩn bị dụ dỗ Tô Yên vài câu.
Nếu giờ cô chia tay, hắn sẽ tổn thất bao nhiêu tiền đó!
“A Yên! Em nghe ai nói? Đúng thật là anh cầm tiền của em, nhưng anh dùng để làm ăn! Em nói xem anh là vì ai? Còn không phải vì tương lai của chúng ta ư?”
Tô Yên nghe Mạnh Tinh Thần nói nhiều như vậy,chính là chờ một câu này của hắn.
Cô lau nước mắt, cười lạnh nói: “Được, không phải anh muốn tôi tin anh sao? Tiền lúc trước anh kiếm được đâu? Chuyển tiền cho tôi, tôi sẽ tin anh!”
Mạnh Tinh Thần mang vẻ không tình nguyện.
Thấy Tô Yên kéo cửa ra: “Hoặc là chuyển, hoặc là cút!”
Mạnh Tinh Thần nhìn biểu tình kiên quyết của cô, đang đấu tranh tư tưởng trong đầu.
.