Bạn đang đọc Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế – Chương 152: Hoàng Tử Phi Mạnh Nhất
Vẻ mặt rầu rĩ của Tuần Cửu – người phụ trách đưa thư cho Yến Phong Miên, đi vào thư phòng.
Cửa sổ khắc hoa ở thư phòng mở ra, ngoài cửa sổ là một mảnh hồ nước, bên cạnh trồng lục trúc tươi tốt xanh um.
Ánh sáng chiếu xuống, ánh vào trong nhà từng mảng loang lổ.
Yến Phong Miên ngồi ở bên cửa sổ, cầm một quyển sách để xem.
Nghe được tiếng bước chân thì giương mắt, nhìn thấy Tuần Cửu, nhấc mi mắt lên: “Sao vậy?” Tầm mắt hạ xuống, nhìn đồ trong tay hắn, mới cười: “Ai đưa?”
Tuần Cửu càng không cao hứng, lại không dám ngỗ nghịch với chủ tử nhà mình.
Khổ đại thâm thù nói: “Tô phủ đưa tới.”
Còn có thể là ai?
Còn không phải là ả yêu nghiệt kia!
Yến Phong Miên cười khẽ: “Mang đến đây đi.” Hắn buông quyển sách trên tay, lạ thay, trong lòng có vài phần chờ mong.
Tuần Cửu đặt thư xuống.
Yến Phong Miên bất đắc dĩ bật cười: “Tuần Cửu, ngươi không cần có nhiều thành kiến như vậy với Tô tiểu thư, thật ra nàng là một người rất đơn thuần thiện lương.”
Đơn thuần? Thiện lương?
Một chữ Tuần Cửu cũng không tin?!
Nữ tử đơn thuần sẽ chủ động theo đuổi một nam nhân.
Còn nàng mới quen biết Nhị điện hạ chưa bao lâu, đã phi lễ Nhị điện hạ!
Đây là chuyện Tuần Cửu luôn canh cánh trong lòng nhất.
“Thôi, về sau ngươi sẽ biết.”
Yến Phong Miên xua tay, đầu tiên là mở thư ra.
Mặt trên chỉ có ít ỏi mấy chữ.
Chữ được viết bằng bút lông đại khai đại hợp (*), thể chữ thảo thập phần phóng khoáng kiêu ngạo.
(*) Đại khai đại hợp nói về phong cách văn chương, chữ viết hoành tráng.
Giống như tính cách của nàng vậy.
Thật là ——
Làm gì có nữ tử nào lại luyện thể chữ mười phần cương ngạnh thế này, nàng cũng được coi là người đầu tiên.
Trong mắt Yến Phong Miên nhuộm ý cười, đến lúc thấy rõ trong thư viết gì.
Hắn hơi mím môi, hô hấp đột nhiên dồn dập hơn một chút.
Chỉ gặp chàng lần đầu, mà ngỡ quen biết lâu.
Chân trời trăng sáng rọi, tương tư mãi không rời.
Hắn cầm giấy, trầm mặc thật lâu sau.
Ngay khi Tuần Cửu quan tâm hỏi: “Điện hạ, có phải Tô tiểu thư lại viết cái gì quá đáng hay không?”
Ở trong mắt y, Tô Yên chính là một nữ tử không biết xấu hổ, viết cái gì đó cũng không quá bất ngờ.
Yến Phong Miên lắc đầu, bỗng dừng lại, lại gật đầu.
Tuần Cửu: “…”
Cho nên cuối cùng là có quá đáng không?
Sau đó liền thấy Yến Phong Miên, cẩn thận gấp thư lại, bỏ lại vào phong thư.
Có ý nghiêm túc gìn giữ, Tuần Cửu liền câm miệng không nói.
Đặt búp bê bằng gỗ vào một hộp nhỏ, trước khi mở ra, Tuần Cửu còn cho rằng bên trong đựng vật quý hiếm gì đó.
Nhưng lúc Yến Phong Miên lấy con búp bê bằng gỗ với nét thủ công thô ráp kia, khóe miệng Tuần Cửu giật giật.
“Con búp bê này…!Không phải nàng ta tự khắc chứ?”
Cũng ——
Quá xấu rồi!
Ánh mắt Yến Phong Miên sâu thẳm, ánh sáng ôn hòa dừng trên mày mặt thanh tuyển của hắn, chỉ cảm thấy năm tháng tĩnh lặng.
Hắn vuốt ve búp bê, ngón tay tái nhợt thon dài bỗng dưng nắm chặt búp bê trong lòng bàn tay, tựa như đang nắm lấy thứ bảo bối gì đó.
…
Lại qua hai ngày, Tô Yên vẫn không thấy Yến Phong Miên hồi âm.
Vì thế lại viết một bài thơ.
Ánh trăng chiếu xuống giữa hồ, dã hạc bay về nhàn vân, ta bước đến bên chàng.
Yến Phong Miên nhận được, đã đọc, vành tai hồng hồng mà cẩn thận gấp lại, cất vào một cái hộp nhỏ tinh xảo.
Không hồi âm như cũ.
…
Tô Yên cũng không buồn bực, trong đầu nghĩ đến bộ dáng thẹn thùng đáng yêu của Yến Phong Miên.
Tất nhiên là trên khuôn mặt tái nhợt thanh tuyển, đột nhiên nhuộm hồng như ánh bình minh.
Đôi mắt ôn nhuận rũ xuống càng thêm mờ mịt, lại mang chút ánh nước.
Ừm, lúc có người ngoài ở đây, nhất định hắn sẽ biểu hiện vô cùng bình tĩnh cùng nội liễm.
Nàng nghĩ, lại viết một bài.
Giữa ánh trăng và sắc tuyết, chàng là tuyệt sắc thứ ba.
Yến Phong Miên lại nhận được thư lần nữa, hắn lục lại những thi tập mà mình đã từng xem, có thể xác định, hắn tuyệt đối chưa từng thấy có loại thơ này tồn tại.