Bạn đang đọc Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế – Chương 147: Hoàng Tử Phi Mạnh Nhất
Ánh mắt sắc bén của vua Nhân Cảnh phát lạnh, cười nhạt: “Trẫm còn chưa tỏ thái độ mà đã có người vội vã bắt đầu nhằm vào Tô gia rồi?”
Thật sự cho rằng ông đã già không hỏi thế sự sao?!
Xem ra ông đã quá dung túng mấy đứa con trai đó, đã đến lúc để bọn nó biết, ông không phải hoàn toàn không biết hành động của bọn nó.
!
Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, ánh nắng nhỏ bé phủ trên mặt hồ, tản ra lấp lánh giống thỏi vàng vỡ vụn.
Nữ tử một thân hồng y, đôi tay gác sau đầu, lười biếng dựa vào thuyền nhỏ.
Bên chân thả cần tre câu cá, thường có vài con cá nhảy ra khỏi mặt nước, phun bong bóng, nhưng cố tình lại không có một con cá nào cắn câu.
Nam tử bên cạnh trước sau đều mang ý cười nhạt, ánh sáng nhu hòa dừng trên người hắn, trường bào xanh nhạt, lông mi nhỏ dài rũ xuống lại càng ôn nhu.
Tô Yên hoàn thành hứa hẹn ngày ấy, sáng sớm liền tới phủ Nhị hoàng tử mời hắn cùng đi du hồ.
Yến Phong Miên luôn thích thanh tịnh, cũng không hiểu vì sao hắn vừa nhìn thấy cặp mắt phượng vừa đen vừa sáng của nữ tử kia, liền đáp ứng yêu cầu của nàng.
Tô Yên ngáp một cái, hôm nay ánh mặt trời vừa vặn, không quá nóng, nàng phơi nắng đến choáng váng, chỉ muốn ngủ một giấc ở trên thuyền.
Bỗng nhiên có thứ gì đó chặn ánh nắng của nàng, phủ xuống một cái bóng.
Lúc đầu Tô Yên tưởng là mây đen che khuất, hơi nhấc mi mắt lên nhìn lại, mới thấy thì ra là một chiếc thuyền hoa hai tầng che trước thuyền nhỏ.
Có vài người đứng trên mạn thuyền, ai cũng là tuấn nam mỹ nữ.
Nhóm người này, mỗi một người Tô Yên đều biết, đương nhiên cũng không có quan hệ tốt với ai.
Trong đó có mấy người, lúc trước cũng đã gặp ở Mẫu Đơn đình.
“Thần nữ bái kiến Nhị điện hạ, dạo này Nhị điện hạ có thấy trong người tốt hơn không? Cũng đã lâu không gặp Tô tiểu thư, mọi chuyện trong nhà vẫn ổn chứ?”
Ngữ điệu nói chuyện của nữ tử không nhanh không chậm, ôn nhu có thể chảy ra nước.
Dáng người nàng ta tinh tế, mặc một thân váy mỏng màu vàng cam bên ngoài khoác một kiện áo to rộng phiêu dật, phía trên thêu từng đóa anh đào rất thật, đứng trên mạn thuyền bị gió thổi qua, dường như giây tiếp theo có thể bị gió thổi đi.
Quả nhiên là yếu đuối mong manh, nhu nhược động lòng người.
Yến Phong Miên đối với ai cũng trưng vẻ mặt ôn hòa, chỉ là trên người mang theo khí chất xa cách không nói nên lời, hơi gật đầu: “Đa tạ Liễu tiểu thư, bổn điện hạ rất tốt.
“
Tô Yên cười nhạo, liếc xéo Yến Phong Miên một cái, chậm rãi đứng dậy, lười biếng chống lên đầu gối Yến Phong Miên, ngước mắt nhìn lại.
“Tô gia có ổn không thì có liên quan gì đến Liễu tiểu thư đâu nhỉ? Kỳ thật ta vẫn luôn muốn hỏi một câu, Liễu tiểu thư ngươi cả ngày làm bộ làm tịch thế có mệt hay không?” Nàng ngáp một cái, không kiên nhẫn lắm: “Nếu khi ngươi nói chuyện, trong ánh mắt có thể thu bớt một vài phần đắc ý, có lẽ ta còn cho ngươi mặt mũi.
“
Đã tìm tới cửa khiêu khích, lại còn phá hỏng nhã hứng của nàng.
Tâm trạng Tô Yên đương nhiên không tốt.
Dù sao trong lòng mọi người, nàng vẫn luôn ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, tùy hứng làm bậy không phải sao?
Liễu Như Yên bị nàng nói ủy khuất, hốc mắt phiếm hồng, hàm răng khẽ cắn môi dưới, lã chã chực khóc.
“Tô, Tô tiểu thư người sao có thể nói ta như vậy? Ta thật sự không có ác ý với người.
“
Đôi vai yếu ớt run lên, bi thương nhăn mày.
Tô Yên cười run rẩy nhìn nàng ta, ở hiện đại nàng chưa từng thấy kỹ thuật diễn vụng về như vậy.
Đây là cốt truyện nữ chủ bạch liên hoa ba đời?
Yến Phong Miên thấy nàng cười đến chảy nước mắt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, làn da tuyết trắng dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt.
Lớn lên thành dáng vẻ hại nước hại dân, cũng khó trách sẽ sinh ra tính cách ương ngạnh như thế.