Bạn đang đọc Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế – Chương 12: Nam Thần Quá Phúc Hắc
Kỷ Thành ở trong giới kinh doanh đã tung hoành được mấy chục năm rồi, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp qua? Chút tâm tư nhỏ của Hùng Bội Lan sao qua được mắt ông ta.
Ông ta có thể nuôi một cái bình hoa di động, nhưng không có nghĩa là ông ta sẽ vì một nữ nhân chỉ vì tiền mà đi trách cứ đứa con trai duy nhất của mình.
Kỷ Vô Trần mới chính là đứa con do người phụ nữ mà ông ta yêu nhất sinh ra, là huyết thống duy nhất của ông ta.
“Vô Trần rất ghét người khác đụng chạm vào người nó.
Đến bây giờ bà cũng không biết sao? Không muốn xấu hổ thì đừng có đi trêu chọc nó! Hùng Bội Lan, tôi cảnh cáo bà một lần nữa, hãy đem cái tâm tư nhỏ đó của bà thu liễm lại chút đi.
Nếu lại dám đi chọc Vô Trần không vui, thì bà lập tức cút khỏi cái nhà này cho tôi!”
Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, lấy thân phận và địa vị hiện tại của ông ta còn không tìm được người phụ nữ nào trẻ đẹp tốt hơn sao?
Cả người Hùng Bội Lan cứng đờ: “Chồng ! “
“Nếu còn muốn làm một phu nhân giàu có, thì bà hãy an phận đi!”
Kỷ Thành nói xong liền cùng bác sĩ gia đình đi vào phòng của Kỷ Vô Trần
Ông không hề để ý rằng đằng sau lưng ông, gương mặt xinh đẹp của Hùng Bội Lan dần trở nên vô cùng dữ tợn!
!
Ánh nắng ban mai len lỏi qua kẽ hở của rèm cửa sổ, nắng vàng chiếu vào trong căn phòng ngủ màu hồng như phòng của công chúa, để lại những bóng vàng loang lổ.
Thân hình gầy gò của thiếu nữ đang cuộn tròn trên chiếc giường mềm mại rộng rãi, cả người lún xuống chỉ để lộ một chút tóc đen trên đỉnh đầu.
“Ưʍ! “
Thật là một đêm ngon giấc, đầu của Tô Yên cọ cọ chăn bông thơm ngào ngạt, uể oải nâng mắt, lăn qua lăn lại trên giường.
Giây tiếp theo, cô liền giật mình ——
Nhận thấy có một thiếu niên mặc áo thun trắng đơn giản và quần tây rộng đang đứng trước đầu giường nhìn cô chằm chằm.
Ánh nắng không quá nóng ngoài cửa sổ chiếu lên đầu anh, khiến mái tóc của anh trở nên đen nhánh và bóng loáng hơn.
Cũng không biết là anh đã đứng trong phòng cô bao lâu.
Tô Yên vén tóc lên, chậm rãi cười nói.
“Chào buổi sáng, anh trai.
“
Đôi mày thanh tú của thiếu niên như sương, khóe môi cong lên, nở nụ cười không chạm đáy mắt: “Chào buổi sáng.
“
Tô Yên ngáp một cái, lười biếng nằm ở mép giường, hỏi: “Em gái có thể hỏi anh trai một chút không, anh tự tiện xông vào phòng ngủ của em gái mình khi chưa có sự cho phép như vậy, thì đây là đang muốn làm cái gì vậy hử?”
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của thiếu nữ vang lên, mang theo một chút giọng mũi khi mới vừa tỉnh ngủ.
Nghe có vẻ như đơn thuần vô hại.
Nếu không phải đã trải qua chuyện tối hôm qua, Kỷ Vô Trần cũng sẽ không tin được rằng cô gái trước mặt mình thật sự xấu xa như vậy.
“Dậy đi, chuẩn bị học.
“
Ồ!
Tô Yên vỗ vỗ đầu, bất chợt nhận ra.
Tô Yên là não cá vàng, chuyện gì đã ngâm quá lâu thì cô cũng quên mất, nguyên bản cô và Kỷ Vô Trần là học cùng lớp với nhau.
Nhưng——
“Cảm ơn anh trai.
” Cô cười ngọt ngào.
Không có việc gì thì không đến cửa, Kỷ Vô Trần sẽ tốt như vậy sao?
Cô ngồi dậy, nghiêng nghiêng đầu nhìn chăm chú Kỹ Vô Trần, nở một nụ cười, “Anh trai, anh còn chưa đi sao? Hay là anh muốn ở lại đây nhìn em gái của mình thay quần áo hử?”
Kỷ Vô Trần mặt không biểu tình, thậm chí còn không chớp mắt lấy một cái.
Anh khẽ đảo mắt, cuối cùng dừng lại trên chiếc ghế sofa nhỏ màu hồng bên cửa sổ.
Bình tĩnh ngồi xuống, đôi chân thon dài bắt chéo lại, bàn tay người đàn ông đưa ra, “Xin mời, thay đồ đi.
“
Tô Yên: “! Anh trai, anh chắc chứ?”
Kỷ Vô Trần nhướng mày, mỉm cười nhìn cô.
Tô Nhan liếm môi, cười đáp lại.
Sau đó cô ngồi dậy, kéo chăn bông xuống từng chút một.
Trên người cô mặc một cái áσ ɭóŧ bó, phác họa cho cơ thể đang phát dục.
Không khí tràn ngập mùi thuốc súng, Tô Yên chậm rãi kéo dây áo lên: “Anh trai, anh chắc chắn là không muốn ngoài sao?”
Đôi môi mỏng của Kỷ Vô Trần cong lên: “Chắc chắn, vô cùng chắc chắn.
“
Giọng điệu của anh ngả ngớn, ánh mắt thâm sâu.