Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế

Chương 107: Nữ Minh Tinh Tai Tiếng Và Ảnh Đế Cao Lãnh


Bạn đang đọc Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế – Chương 107: Nữ Minh Tinh Tai Tiếng Và Ảnh Đế Cao Lãnh


Hà Nguyên Tịch đang đi thì gặp Từ Tiểu Bình xách theo một cái túi lớn trở về, cách rất xa cũng có thể ngửi được mùi thịt nướng thơm lừng.
Bụng của Hà Nguyên Tịch chợt kêu lên hai tiếng.
“Oa! Bình Bình, tối nay cô cũng ăn thịt nướng BBQ ư!” Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, như có ngôi sao nhỏ xẹt qua.
Tạ Phỉ mới quay phim xong, vừa đi vừa vén cổ tay áo sơmi đến khuỷu tay.

Nghe vậy thì ánh mắt tối lại, môi mỏng khẽ mím.
“Hehe, không phải đâu ~”
Từ Tiểu Bình cười rồi đưa cái túi đang cầm cho Hà Nguyên Tịnh: “Cái này là chị Tô bảo tôi mang cho cho anh đó ~ Mua rất nhiều, anh có thể chia cho mọi người cùng ăn ~”
Bước chân của Tạ Phỉ dừng lại, môi mỏng đột nhiên cong lên.
Vào khoảnh khắc đó, trong đôi mắt thâm thúy của anh như có một tia sáng vụt qua.
Hà Nguyên Tịch mờ mịt nhận lấy túi đồ Từ Tiểu Bình đưa cho, ủy khuất nói: “Chị Tô đâu? Không phải chị ấy nói mời tôi ăn thịt nướng BBQ à?”
“Đúng vậy, cho nên vừa quay phim xong là chị Tô đã bảo tôi đi mua cho anh này!”
Từ Tiêu Bình thản nhiên đáp.
Hà Nguyên Tịch: “…”
Ăn thịt nướng BBQ chỉ là thứ yếu, chủ yếu cậu muốn Tô Yên là người mời cơ!
Hà Nguyên Tịch cảm thấy cổ họng mình muốn phun một búng máu, sớm muộn gì cậu cũng chết trong đoàn phim này mất thôi!

“Anh Tạ, đi thôi! Tối nay anh muốn ăn gì?”
Trần An ở phía sau cầm đồ của Tạ Phỉ từ từ bước tới, quan tâm hỏi.
Tạ Phỉ liếc mắt nhìn Hà Nguyên Tịch một cái, trên mặt nhiễm ý cười.
Môi mỏng khẽ mở, ném ra một câu.
“Ăn nướng BBQ.”
Hà Nguyên Tịch: “???”

Ôn Ngọc không có trong đoàn phim, Tô Yên không cần lúc nào cũng ở đó.
Vương Sùng cũng có ý này, hơn nữa đoàn phim cũng được đầu tư rất lớn.

Những thế thân của các diễn viên khác, cũng chỉ lúc nào cần thì mới phải đến, không nhất thiết phải luôn ở đoàn phim.
Cho nên ngày hôm sau, Tô Yên không đến đoàn phim nữa.
Dẫn đến cả ngày hôm nay, Vương Sùng phát hiện diễn xuất của cháu trai nhỏ của mình và ảnh đế Tạ có chút thất thường.
Hà Nguyên Tịch phát huy không tốt thì cũng không nói làm gì, nhưng từ trước đến nay Tạ Phỉ đều luôn chuyên nghiệp ổn định, nếu anh phát huy thất thường thì chính là việc lớn đó!
Sau khi quay xong cảnh của mình, Hà Nguyên Tịch liếc nhìn nơi Tô Yên thường ngồi, nơi đó trống rỗng.
Cậu lon ton chạy đến chỗ Vương Sùng, đưa ra lời đề nghị: “Chú ơi, hay là chú cứ đá Ôn Ngọc đi đi! Rõ ràng kỹ thuật diễn của chị Tô tốt hơn Ôn Ngọc nhiều! Hơn nữa còn đẹp hơn Ôn Ngọc ~ Nếu chị Tô mà diễn thì chắc chắn tiến độ sẽ nhanh hơn, sao có thể chậm như bây giờ?”
“Cút cút cút!”

Vương Sùng bị lời nói của cậu làm cho tức giận, chẳng lẽ ông chưa từng nghĩ đến việc này chắc?
Biết rõ là điều đó không thể xảy ra, thằng nhóc thối này còn cố tình đến đây để chọc tức ông.
“Cháu tưởng ai cũng có thể diễn nhân vật này à? Đến lúc phim bị liệt giữa đường, cháu trả tiền nhé?”
Hà Nguyên Tịch nghe vậy thì không phục, cậu gân cổ lên, bĩu môi nói: “Chị Tô chắc chắn là bị hãm hại.

Chị ấy không thể là loại người như vậy được! Cháu tin chị ấy!”
“A!”
Cậu vừa dứt lời, Vương Sùng trực tiếp cuộn kịch bản lại, đập vào đầu Hà Nguyên Tịch một phát.
“Cháu tin! Cháu tin cái rắm ý?” Ông cao giọng, trừng mắt nhìn Hà Nguyên Tịch: “Nếu không có chứng cớ, ngoại trừ cháu thì còn có ai tin?”
Xã hội này, không đen thì xám.
Không phải bạn cứ nói rằng mình vô tội thì những người khác có thể tin bạn vô điều kiện.

Dựa vào cái gì?
Không có đạo lý!
“Tôi cũng tin.”
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp có chút lạnh lùng vang lên.
Vương Sùng ngẩng đầu, không biết từ lúc nào, Tạ Phỉ đã đi tới.
Cúi người trước máy quay xem lại cảnh quay lúc nãy.
Người đàn ông có gương mặt thâm thúy, các đường nét rõ ràng.

Khi anh không cười, ngũ quan sắc bén hơn so với người khác vài phần, càng khiến cho anh có vẻ khó nắm bắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.