Nắm Tay Người, Kéo Người Đi

Chương 50


Đọc truyện Nắm Tay Người, Kéo Người Đi – Chương 50

Ta thừa nhận Mật phi thình lình xuất hiện nói những lời kia làm cho ta có chút cảm giác kinh ngạc, sau đó là ý cười tràn ngập cùng thú vị. Cuộc sống vốn không hề gợn sóng rốt cuộc đã nhấc lên gợn sóng, hoàng cung chỗ này không phải chỗ của chuyện bình thường, lời này quả nhiên không sai.

Ta không thất kinh cũng không lộ ra biểu tình chột dạ, chỉ cong lên môi đỏ mọng cười càng thêm ngọt, “Nương nương sao lại nói những lời này?”

Mật phi không bén nhọn cũng không lạnh lùng như vừa rồi, lọt vào tai ta là tiếng nói mềm dẻo như gạo nếp mê người, “Người sáng mắt không nói tiếng lóng, nếu ta đã đứng trước mặt ngươi nói những lời này có nghĩa là ta đã nắm chắc tất cả mọi chuyện. Nếu như vậy, công chúa cần gì phải che giấu?”

Ta vô tội trừng mắt nhìn, “Nương nương hiểu lầm, ý của ta là vì sao người lại khẳng định hoàng thượng không phải thật lòng sủng ta, sao lại khẳng định chàng đối với ta chỉ là hư tình giả ý?” Ta ra vẻ thẹn thùng nói: “Hoàng thượng, chàng nói chàng thật lòng với ta.”

Mật phi che miệng cười khẽ ra tiếng, khuôn mặt tinh xảo, tư thái tao nhã, “Muội muội quả nhiên còn là đứa nhỏ, lời nói của nam nhân làm sao có thể tin hoàn toàn, huống chi người nọ lại là vua một nước.” Nàng nheo mắt mọng nước ôn nhu nói: “Muội ấy, làm sao có thể là đối thủ của Liên. Liên thật sự là càng ngày càng quá đáng, ngay cả một tiểu nha đầu đáng yêu như muội cũng trêu đùa.”

Ta nghe càng lúc càng thú vị, nghi hoặc hỏi: “Nương nương, người thực hiểu rõ hoàng thượng?”

“Liên a……” Ánh mắt nàng như nước, tình ý chậm rãi lưu chuyển trong đó, “Trên đời này có ai hiểu chàng hơn ta?”

Ta cắn cắn môi dưới, lo lắng nói: “Ý nương nương là……”

Bàn tay trắng nõn của nàng xoa mặt ta, lấy một loại ngữ điệu ôn hòa nói: “Ta với chàng từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã đồng ý với nhau về sau cả đời làm bạn……” Nàng đột nhướng mi, “Chẳng qua sau này xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, khiến cho ta và chàng sinh ra hiểu lầm……”

Ta ngơ ngác nhìn nàng, “A?”

“Muội muội ngốc, giữa tình nhân không chấp nhận được một chút sai lầm, đương nhiên dễ dàng sinh ra hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này sẽ có một ngày được xóa bỏ……” Ngón tay mảnh khảnh của nàng có chút lạnh như băng nhưng trên mặt vẫn là ý cười hoà thuận vui vẻ, “Chàng cưng chiều người khác chẳng qua là muốn chọc tức ta, nhưng những cô gái kia cũng thật vô tội. Liên a Liên, sao phải làm vậy cơ chứ.”

Ta âm thầm bật cười, muội muội ngốc? Xem ra ngươi thực sự đem ta trở thành một đứa ngốc, một củ cải trắng sống mười lăm năm vô dụng. Ta nghe vậy muốn nói lại thôi nhìn nàng, cuối cùng lắp bắp nói: “Nhưng mà……”

“Ừ, nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà……” Ta từ từ nhìn nàng nói: “Hoàng thượng chưa bao giờ nhắc tới nương nương với ta a.”


Mặt Mật phi trong nháy mắt có chút biến sắc, sau đó con ngươi u ám ưu thương nói: “Đương nhiên sẽ không có khả năng nhắc tới, chỉ sợ Liên còn giận ta. Muội muội là công chúa Vân Di đương nhiên không biết chuyện cũ của ta và Liên……” Nàng sâu kín thở dài, “Thôi thôi, đều đã qua.”

Ta dường như bị ưu thương của nàng cuốn hút, thấp giọng nói: “Thì ra…thì ra là như vậy……”

“Muội muội ngốc.” Nàng kéo tay ta, “Ta biết Liên không tốt, không nên bắt muội từ Vân Di đến đây…… Nhưng Liên cũng vì bị biểu ca muội chọc giận, lại nghe nói muội là người được biểu ca muội sủng ái nhất, cho nên mới đem muội bắt lại đây…… Muội muội trăm ngàn không nên trách chàng.”

Chậc chậc, đây rõ ràng ngầm chỉ Hạ Liên Thần vì trả thù nàng và Vũ Văn Duệ nên mới đối tốt với ta. Nếu ta thật sự là một tiểu nha đầu ngây thơ thì lúc này đã tan nát cõi lòng rồi. Nhưng thật có lỗi, ta không phải.

Ta cắn cắn môi dưới, “Nương nương, ta có thể hỏi người một vấn đề được không?”

Nàng cười nói: “Muội muội có gì muốn hỏi?”

“Chính là……” Ta hơi hơi khép mắt nhíu mày hỏi: “Vì sao nương nương cứ gọi hoàng thượng là ‘Liên’?”

Nàng ôn nhu nói: “Bởi vì tên hoàng thượng có chữ ‘Liên’ a.”

Ta chớp mắt mấy cái, “Vậy vì sao hoàng thượng lại bảo ta gọi chàng là ‘Thần’?”

Mật phi có thể nói là sắc mặt đại biến, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, dịu dàng cùng bình tĩnh cố ý giả bộ vừa rồi cũng bay biến đi mất, “Ngươi nói chàng cho ngươi gọi chàng ‘Thần’?”

Ta gật đầu, “Đúng vậy.”

“Ngươi……” Mật phi giơ cao cái tay đang rảnh đánh tới chỗ ta, ta thay bộ dạng vốn uất ức lúc nãy, nhanh nhẹn lui ra sau mấy bước, nhẹ cười nói: “Nương nương này cũng không tốt, không phải người nói hoàng thượng chỉ chơi đùa với ta thôi sao? Chính là trả thù không phải sao? Nếu đã vậy thì nương nương còn lo lắng gì nữa.”

Mật phi hận không thể cắn nát răng trắng, “An Kha Lam, ta nói với ngươi những lời này là vì tốt cho ngươi, hà cớ gì ngươi phải kích ta!”


“Nương nương nói lời này không đúng rồi, tại sao ta phải kích ngươi?” Vẻ mặt ta oan uổng, “Rõ ràng là nương nương sợ hắn động chân tình với ta, kiềm chế không được nên đến cảnh cáo ta một phen, mà lời vừa rồi ta nói kia đều là thật sự, không có nửa phần giả dối.”

Đôi mắt đẹp của Mật phi trừng trừng, “Ta có ý tốt với ngươi ngươi ngược lại ngầm châm chọc ta, quả thực là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Ngươi nghĩ rằng những lời vừa rồi của ta là nói dối sao?” Nàng trào phúng cười cười, trong mắt hiện lên tia hèn mọn, “Chẳng qua chàng bị Vũ Văn Duệ làm tức điên mới bắt thứ vô dụng như ngươi về. Thấy mới mẻ nên giữ bên người chơi đùa, ngươi thật sự nghĩ rằng mình được chàng thích nên vui mừng? Đúng là không biết tự lượng sức!”

Ta cười, thì ra nàng cũng không hiểu được chân tướng sự tình. Ta không phải bị hắn bắt đến vì trả thù, ta là bị bắt nhầm sau đó thuận tiện trở thành thứ để trả thù! Ta nói: “Nếu nương nương khẳng định hoàng thượng đối tốt với ta không phải thật, vậy hôm nay ngươi hành động như vậy là vì cái gì?” Ta ra vẻ nghi hoặc nói: “Ăn no rững mỡ không có chuyện gì làm?”

Mật phi hung hăng phất tay áo, dung nhan thanh lệ sinh ra vài phần dữ tợn, “Vân Di quốc ngũ công chúa? Hừ, ngươi có thể làm gì cho chàng? Chẳng qua chỉ là một xú nha đầu giả ngu giả ngốc, ngươi nghĩ mình thật sự được sủng ái sao! Chàng muốn không phải là cái đồ vô dụng nhà ngươi, ngươi cũng không cái tư cách đứng cùng chàng! Chỉ có ta mới biết chàng muốn gì, cũng chỉ có ta mới có thể cho chàng thứ chàng muốn!”

“Nương nương nói đúng.” Ta cười nói: “Ta thật không biết thứ hắn muốn trong miệng ngươi là cái gì, ta chỉ biết bây giờ hắn muốn ta đem nho đưa qua cho hắn.”

Tầm mắt Mật phi dừng lại trên khay nho ta đang cầm, sắc mặt dữ tợn mới vừa rồi thế nhưng lại bình tĩnh, nàng có chút quỷ dị nhìn ta nhẹ giọng nói: “Đây là Liên nói muốn ăn?”

Ta gật đầu, “Đương nhiên.”

“Được, tốt lắm.” Nàng cười lên tiếng, “Được lắm An Kha Lam.”

Ta cũng cười, “Cám ơn khích lệ. Nương nương, ta đi trước một bước, người chậm rãi đi dạo.” Ta nói xong liền không hề nhìn nàng, xoay người củng cố mục đích bản thân rời đi. Vừa đi vừa đối với chuyển biến cuối cùng của nàng mà cảm thấy nghi hoặc. Rõ ràng là kích động như vậy sao lại trở nên bình tĩnh?

Kỳ lạ, thực là kỳ lạ.

Này kỳ lạ của ta cuối cùng khi gặp Hạ Liên Thần cũng được giải thích, chỉ vì nam tử tuấn lãng kia một tay lấy nho đặt trước mặt ta, cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: “Trẫm chưa bao giờ ăn thứ này.”

“Ách, ý của ngươi là……” Đây là cho ta?


“Ném cũng tiếc, thưởng cho nàng.” Hắn không chút để ý nói.

Ta nhìn mấy quả nho trong suốt ướt át kia mà không còn gì để nói. Muốn cho ta thì cứ cho đi, còn tỏ vẻ. Ta ngồi ở cái bàn bên cạnh ném quả nho vào miệng, không biết là do khí hậu không hợp hay sao mà nho này không có vị ngọt như trước kia ta hay ăn. Ta liếm liếm môi, cuối cùng quyết định xin lỗi “Ngự ban thưởng” hoa quả này, chọn đông chọn tây. Ta nhấp nhấp miệng, chống má nhìn nam tử mặc hoàng bào đang vùi đầu vào chồng tấu chương kia nói: “Hạ Liên Thần, vừa rồi ta đụng phải thanh mai trúc mã của ngươi.”

Ngữ điệu Hạ Liên Thần không thay đổi, “Hả?”

“Ta có chút tò mò, ngươi cùng nàng có hay không ân ái như nàng nói?”

Cuối cùng hắn cũng buông xuống tấu chương, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi càng thêm anh tuấn, khóe môi hắn mỉm cười, mắt vàng rạng rỡ tỏa sáng, “Nàng rất quan tâm?”

Ta phun hạt trong miệng ra, “Cứ cho là tiêu khiển đi.”

“Trẫm cùng Mật Nhi……” Hắn một tay chống cằm, “Nàng không nói trẫm cũng quên mất, trẫm và nàng ta đã quen biết nhau được mười hai năm rồi.”

Ta cắn cắn thịt nho, tiếp tục tiếp tục, ta thích nghe mấy bí mật đó nhất, chuyện cũ linh tinh.

Giọng nói của hắn giống như tiếng đàn vi-ô-lông vừa cao vừa trầm chậm rãi, “Trẫm khi còn bé nhìn không thấy gì, phụ hoàng thì chán ghét trẫm đến cực điểm, cho nên không có huynh đệ hoặc muội muội nào nguyện ý chơi với trẫm. Khi đó trẫm chỉ có thể tránh ở góc, nghe thanh âm những người khác chơi đùa vui vẻ ầm ĩ. Cũng đã thử tiến lên cùng bọn họ chơi đùa, nhưng kết quả đều là trẫm một người bị ném đi, những người khác không biết đã đi nơi nào. Thẳng cho đến khi trẫm sáu tuổi năm ấy đón được một bé gái từ trên cây không cẩn thận rơi xuống, sau mới có bạn chơi cùng.”

Hắn có chút đắm chìm nhớ lại, “Trẫm khi đó mới cảm nhận được cùng người chơi đùa là vui vẻ cỡ nào. Nàng không ghét bỏ trẫm là người mù, không khinh thường trẫm bị người lạnh nhạt, cũng không cố ý đem trẫm tới chỗ xa lạ rồi bỏ trẫm đi…… Trẫm… khi đó trẫm nghĩ mình sẽ cùng Mật Nhi như thế mãi, cho đến vĩnh viễn.”

“Nhưng lúc mười một tuổi thì Mật Nhi bị chỉ hôn cho hoàng đệ, lúc đầu trẫm nghĩ, Mật Nhi muốn chơi với trẫm, nhưng sau này mới biết được sự thật. Mật Nhi muốn chỉ hôn, mà nam nhân kia không phải trẫm, mà là hoàng đệ.” Hắn nở nụ cười cười một tiếng, bất đắc dĩ mà phẫn nộ, “Trẫm hỏi Mật Nhi vì sao muốn gả cho hoàng đệ, trẫm thậm chí còn vọt tới trước mặt phụ hoàng nói trẫm muốn kết hôn với Mật Nhi. Nhưng phụ hoàng làm như không nghe thấy rời khỏi, mặc kệ trẫm dập đầu đổ máu mấy chục cái.”

“Trẫm không thể giữ Mật Nhi chỉ vì trẫm quá yếu ớt, trẫm chỉ là một đứa nhỏ.” Hắn đột nhiên tản ra một loại hơi thở nguy hiểm, đàng hoàng mà bá đạo, “Trẫm thề sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về trẫm, đương nhiên, bao gồm cả Mật Nhi.”

“Ừ, chúc mừng ngươi, ngươi thành công.” Ta mơ hồ không rõ ăn nho nói.

Hạ Liên Thần đột nhiên buồn bã cười, “Chẳng qua là có được rồi mới phát hiện ra, có lẽ trẫm không còn để ý nàng ta như vậy nữa, cũng có khi người trẫm để ý không phải nàng ta hiện tại.”

Ta đương nhiên không ngu đến mức đi hỏi hắn: nếu không cần vậy sao ngươi còn cưới nàng. Hạ Liên Thần cưới Mật phi đương nhiên là vì “Thứ chàng muốn” trong miệng nàng ta, nhưng rốt cuộc Hạ Liên Thần muốn cái gì? Thở dài, vì sao nàng ta không gọn gàng dứt khoát nói cho ta biết.

Thói đời, rất chi là đểu.


“A Lam.” Hạ Liên Thần tuấn mục mang theo nụ cười, “Nàng xem, cái gì trẫm cũng nói cho nàng, nàng đã chuẩn bị tốt tinh thần cả đời ở bên người trẫm chưa?”

Ta kéo kéo lỗ tai, “Hoàng thượng, người vừa nói cái gì với nô tài vậy? Nói nhỏ quá nô tài không nghe được. A, nho này không đủ ngọt, còn phải chăm bón thêm.”

“……” Khóe mắt Hạ Liên Thần co giật, sau đó bất đắc dĩ cười, “Quỷ nha đầu.”

Hạ Liên Thần a Hạ Liên Thần, luận quỷ thì ta làm sao so được với ngươi. Ngươi làm việc này thật đúng là nhất cử lưỡng tiện, bồi ta sủng ta muốn ta sinh ra hảo cảm với ngươi, mặt khác còn có thể kích động Mật phi từ trước đến nay vẫn án binh bất động. Kế một mũi tên trúng hai con nhạn này của ngươi thật đúng là khá tốt.

Thanh mai trúc mã, trước là em dâu, cuối cùng lại nạp thành phi tử, thế lực phía sau Mật phi nhất định còn chưa đổ. Như vậy có thể giải thích vì sao nàng ta bị lạnh nhạt ở trong hậu cung nhưng còn có thể vô sự, cũng có thể giải thích vì sao nàng ta biết được thân phận của ta. Hơn nữa nàng ta còn khẳng định mình có thứ gì đó……

Ẩn thân tại nơi có rất nhiều lãnh phi cùng mờ ám, Mật phi hoàn toàn xứng đáng.

Có câu: địch bất động ta bất động, bây giờ Mật phi đã động, ngươi tính như thế nào?

Sự thật chứng minh, Hạ Liên Thần là thợ săn giỏi. Mật phi giật mình, nhưng Hạ đại gia vẫn án binh bất động. Hắn vẫn như trước làm công việc hoàng đế của hắn, ngẫu nhiên sẽ đùa giỡn cuộc sống của ta. Ngày cứ như vậy chậm rãi trôi qua, thẳng đến khi ta lười đi suy nghĩ hai người động như thế nào như thế nào thì rốt cuộc cũng có người động.

Lần này người động vẫn là Mật phi, hơn nữa chỉ động đến một người. Mà người này a, thực không khéo, lại chính là tại hạ – ta đây.

Ngày đó, ban ngày trời trong nắng ấm vạn dặm không mây, nhưng buổi tối gió đêm thổi mạnh lạnh thấu xương. Ta cởi quần áo bò lên giường ngủ say, không biết từ khi nào thì trong bụng quặn đau một trận làm tỉnh giấc. Cái loại đau này giống như tất cả ruột gan trong bụng biến thành quần áo bị người ta xoắn chặt lại. Ta cố gắng muốn hô to nhưng chỉ có thể cố hết sức hít thở, yếu bớt cầu xin ruột gan sắp đứt thành từng đoạn đừng đau đớn như vậy nữa. Ta cảm giác cả người nhanh chóng toát ra mồ hôi lạnh, rồi sau đó liền dùng sức cắn đầu lưỡi hy vọng có thể lấy chút tinh thần, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là ngất đi.

Sau đó, trong lúc ý thức mơ mơ màng màng, dường như ta nghe thấy có người rống giận, sau đó nữa, có người nói “Là ngộ độc thức ăn, may mắn phát hiện đúng lúc, chậm một chút nữa chỉ sợ công công cắn đứt đầu lưỡi của mình”.

Ta buồn bực nghĩ, ta mới không cắn lưỡi mà chết đâu, lúc đó ngay cả liếm răng cũng sợ còn khó hơn lên trời nữa là.

Có người không ngừng vỗ nhẹ hai má cùng cánh môi của ta, bàn tay to chặt chẽ cầm lấy, giọng nói trầm thấp mang tia ôn nhu nói: “A Lam, không đau, ta ở đây.”

“Ta ở đây.”

Nhưng mà…… Ngươi là ai?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.