Nắm Tay Người, Kéo Người Đi

Chương 48


Đọc truyện Nắm Tay Người, Kéo Người Đi – Chương 48

Ta biết ta nên làm như không thấy tiết mục này, nên giống như trước thờ ơ, nên giữ nguyên vẻ mặt không chút thay đổi cùng lòng lặng như mặt hồ.

Nhưng ta làm không được.

Ta quả nhiên là người xúc động không lý trí.

Xét thấy, tại thời điểm căng thẳng này, hành động của ta có vẻ vô cùng đột ngột, làm ánh mắt ba người kia đều đồng loạt bắn về phía ta, thần sắc trong mắt không giống nhau.

Ta lập tức dối trá hô: “Ai nha, nô tài còn sợ điểm tâm nguội mất……”

Ta dưới đáy lòng âm thầm châm biếm chính mình, sau đó khôi phục biểu tình, mặt đối mặt với hai nữ tử đã ngừng khóc kia nói: “Nương nương, tiểu thư, nô tài đáng chết, tay nô tài không được tốt.” Ta cúi đầu nhìn điểm tâm rơi vãi trên mặt đất mà nhịn không được cười lên tiếng, “Nô tài thật đúng là vô cùng ngu ngốc, nhìn xem, điểm tâm xinh đẹp như vậy nay đã biến dạng hoàn toàn, sợ ngay cả chó ở ngự phòng cũng không thèm ăn.”

“Nô tài mà cũng dám nói nhiều như vậy.” Giọng nói A Khả có chút khàn khàn sau khi khóc xong, ánh mắt hồng hồng giống con thỏ nhỏ, “Còn không nhanh thu dọn!”

Ta mỉm cười, “Đương nhiên, đương nhiên, nô tài đương nhiên phải dọn, nhưng mà tiểu thư, cô cũng nên dọn dẹp một chút, khuôn mặt này của tiểu thư……” Ta cao thấp đánh giá vài lần, tràn đầy thành khẩn nói: “Cũng thật bẩn.”

Sắc mặt A Khả nháy mắt trắng xanh, “Ngươi……”

Ta “Phốc xuy” Một tiếng bật cười, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Nghi phi nói: “Nghi phi nương nương, nô tài thấy muội muội này của người được sủng ái quá mức, còn chưa tiến cung đã có khí thể của một nương nương, nhà nương nương cũng thật có gia giáo.” Ta lại nhìn A Khả nói: “Tiểu thư, nô tài xin lỗi người, mong tiểu thư về sau đề bạt nô tài nhiều một chút, bây giờ nô tài dọn dẹp rồi rút lui.”

Ta nói xong cũng không thèm nhìn biểu tình của mấy người kia, ngồi xổm xuống nhặt lên mấy mảnh vỡ nhỏ. Ta vừa nhặt vừa hối hận nghĩ, ta lại phạm sai lầm rồi, sao ta lại có thể ở trước mặt Hạ Liên Thần cùng Nghi phi không biết lớn nhỏ như vậy? Bây giờ ta chỉ là một thái giám, một thái giám bé nhỏ mặc cho người ta xâu xé thì có thân phận gì để cùng bọn họ nói chuyện?

Nhưng mà, đáy lòng ta có một chỗ thật sự rất đau, đau kịch liệt.


Đã lâu rồi ta không sinh ra cảm xúc quá kịch liệt như vậy. Ta nghĩ mình đã mất đi năng lực này, nhưng thì ra không phải. Ta còn nhớ rõ sự phản bội của bọn họ, những người phản bội ta hận thấu xương.

“Tỷ tỷ, thực xin lỗi, muội biết mình không nên thích hoàng thượng, nhưng muội yêu chàng sớm hơn tỷ……”

Ta nghe mà cảm thấy thú vị, An Thanh cũng từng nói với ta “Thực xin lỗi”, nhưng các nàng đều đã quên, “Thực xin lỗi” Là ba chữ vô sỉ nhất trên thế giới này.

“Tỷ tỷ, tỷ nói một câu được không, tỷ tỷ……”

Ta nhặt từng mảnh từng mảnh nhỏ bỏ vào khay, mảnh vụn rất nhỏ đâm vào làn da mang theo cảm giác đau đớn, rất nhỏ, nhưng lại làm cho lòng ta có một loại cảm giác như được phát tiết. Ta dưới đáy lòng nhàm chán lẩm bẩm, đếm xem đến bao giờ Hạ Liên Thần mới có thể mở miệng đuổi người.

“Đủ, không cần nhặt.” giọng nói trầm thấp của Hạ Liên Thần rốt cuộc vang lên, “Đi ra ngoài!”

Ừ, ta đếm đến “Mười lăm”.

“Nô tài cáo lui.” Lúc ta lưu loát đứng dậy xoay đầu chuẩn bị chạy lấy người thì cánh tay đột nhiên giữ chặt, sau đó Hạ Liên Thần ẩn ẩn mang theo tức giận nói: “Hai người các nàng đi ra ngoài, ngươi lưu lại!”

A Khả nghe vậy kinh ngạc ngay cả khóc cũng quên luôn, còn Nghi phi thì phức tạp nhìn Hạ Liên Thần liếc mắt một cái liền xoay người đi ra ngoài. A Khả thấy thế cũng đáng thương liếc Hạ Liên Thần một cái, sau đó tiến lên chuẩn bị níu tay Nghi phi cùng nhau đi, nhưng Nghi phi chỉ thoáng một cái liền tránh tay nàng, lưu lại bóng lưng thẳng tắp run nhè nhẹ.

Lòng ta không ngừng nảy lên ý cười châm chọc, nhìn xem, nữ tử bình thường tâm cao khí ngạo đến như vậy thì ra cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi. Ai là người mạnh ai là kẻ yếu, ai là người thắng ai là người thua?

Từ xưa đến nay, đáng giận cùng đáng thương, người tốt cùng người xấu, không có đường ranh giới chính xác.


Ta đang thất thần nhìn bóng dáng hai người rời đi thì cánh tay truyền đến một trận đau đớn, sau đó liền bị Hạ Liên Thần kéo vào trong lòng. Hắn cúi đầu bình tĩnh nhìn ta, trên gương mặt tuấn lãng mang theo tức giận đè nén, “Nàng thật to gan, dám vất điểm tâm của trẫm!”

Ta nhìn hắn nổi giận đùng đùng cũng không thèm đáp lại câu hỏi chất vấn phun ra từ miệng hắn. Ta không có tâm tư suy nghĩ xem rốt cuộc hắn giận cái gì, chỉ thản nhiên nói: “Tay nô tài yếu, mong hoàng thượng tha mạng.”

Lực đạo trên tay Hạ Liên Thần càng mạnh, con ngươi màu vàng hơi hơi chớp động, “Tha mạng? Vậy nàng nói cho trẫm biết, vừa rồi nàng nổi giận cái gì?”

Ta thức thời bổ sung khuôn mặt tươi cười, “Hoàng thượng nhìn lầm rồi, nô tài làm sao có thể tức giận, chẳng qua là tay nô tài không cẩn thận run lên mà thôi.”

Hạ Liên Thần nghe vậy một phen nâng cằm của ta lên, con ngươi màu vàng càng lúc càng đậm, “An Kha Lam, đừng có đùa với trẫm, nàng không dám nói, vậy có cần trẫm thay nàng nói không?”

Vẻ mặt ta nghi hoặc nhìn hắn, “Ý hoàng thượng là?”

Hạ Liên Thần cúi đầu chống lại ánh mắt của ta, khoảng cách gần đến nỗi lông mi của hắn có thể chạm lên mặt ta. Hắn từng chữ từng chữ nói: “Vừa rồi nàng nhớ tới chuyện của Vũ Văn Duệ và hoàng tỷ nàng?”

Ta nghe vậy ngốc ra, Vũ Văn Duệ và hoàng tỷ?

Giây sau đó ta liền hiểu được ý hắn. Cũng đúng, vừa rồi Hạ Liên Thần trong tiết mục của  tỷ muội Nghi phi cùng với ta và Vũ Văn Duệ còn có hoàng tỷ vừa hay lại giống nhau. Hạ Liên Thần nghĩ như vậy thật đúng là hợp tình hợp lý. Tuy rằng vừa rồi ta không nghĩ đến chuyện này, nhưng nếu giải thích cho hắn thì thật đúng là làm cho ta không biết nên nói như thế nào.

Ta trầm mặc một chút, Hạ Liên Thần đã không còn kiên nhẫn, trong phút chốc hắn kéo hông ta nhấc lên trên, như thế ta liền nhẹ nhàng bị hắn ôm vào lòng. Mày rậm của hắn nhíu chặt, giọng điệu mang bão táp tiềm tàng áp lực, “Nàng thích biểu ca của nàng như vậy sao?”


Ta rũ mắt nói: “Ừ.” Nếu hắn muốn nghĩ vậy thì cứ cho hắn nghĩ vậy đi.

Hạ Liên Thần không giận lại cười, “Thích? Nàng thích thì làm được gì?” Hắn dán chặt lên vành tai ta mang theo ác liệt chậm rãi nói: “Trẫm báo cho nàng một tin tức, biểu ca của nàng đang cùng hoàng tỷ vui mừng hoan hỉ chuẩn bị đại lễ thành thân, không quá vài ngày nữa sẽ trở thành hoàng phu Vân Di. Nàng nói xem, khi đó, hắn còn có thể nhớ rõ mình từng có một biểu muội như nàng không?”

Hô hấp của ta hơi ngừng lại, sau đó nhàn nhạt nói: “Nên nhớ liền nhớ, không nên nhớ liền quên.” đơn giản như thế thôi.

“Nàng rất rộng lượng.” Hạ Liên Thần hừ lạnh một tiếng, giữ chặt mặt ta giọng điệu bức người nói: “An Kha Lam, cho dù trước kia nàng là công chúa Vân Di thì bây giờ cũng chỉ là người bên cạnh trẫm. Trẫm muốn trong mắt, trong lòng nàng đều là trẫm, mà không phải là người bỏ quên nàng qua một bên để chuẩn bị thành thân kia.”

Hắn nói xong liền buông tay ta ra, ý vị thâm trường nhìn ta liếc mắt một cái sau đó xoay người đi ra ngoài, để ta một mình đứng trong đình. Ta chỉ cười như không cười xoa cánh tay bị xiết đến đau của mình. Bây giờ ngày nào ta cũng nhìn thấy hắn, đương nhiên người trong mắt ta là hắn, nhưng trong lòng……

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài đình, không trung bao la chỉ thỉnh thoảng có mấy điểm đen đen do chim chóc bay qua. Ta nghĩ đến câu “Tin tưởng ta” mà nam tử luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng kiên định kia nói, cuối cùng gợi lên khóe môi.

Không phải đã nói là sẽ không đem bất cứ ai để vào trong lòng rồi sao, nhưng vì sao khi nghe tin hắn cùng hoàng tỷ thành thân lại cảm thấy có chút lạnh run? Tay ta đặt lên ngực mình, cắn chặt răng châm biếm chính mình. An Kha Lam a An Kha Lam, ngươi đúng là vẫn còn sinh ra tình cảm với người khác, mặc kệ là ít hay nhiều.

Đương nhiên, lời nói của Hạ Liên Thần cũng không thể tin hoàn toàn. Nếu lời hắn nói là thật, thì tính ra ta cũng may mắn. Ít nhất ta chưa có yêu, chưa có lún sâu, vậy có nghĩa là ta sẽ không phải đón nhận cái loại thống khổ này. Ta chỉ cần đem chút tình cảm ấy nhổ tận gốc, sau đó khôi phục lại sự vô tình vốn có của mình. Nhìn xem, rất đơn giản.

Ta cười khổ, đúng vậy, rất đơn giản. Chẳng qua ta cùng người đó đã làm bạn mười mấy năm ngày ngày đêm đêm, chẳng qua người đó chính là người hiểu rõ bản thân ta nhất, chẳng qua người đó chỉ là một tiểu tử thích lấy việc chọc ta ra làm thú vui, chẳng qua, ta với hắn… chẳng qua…… Chẳng qua có một phần vướng mắc khác hẳn với những người khác mà thôi.

Trái lại, nếu lời Hạ Liên Thần nói là giả……

Ta một lần nữa bưng khay lên rồi đi ra ngoài, tất cả, thuận theo tự nhiên là được rồi.

Ngày ấy, sau khi Hạ Liên Thần nói những lời kia với ta ở trong đình xong, vẫn đối với ta ôn hoà như cũ. Một thái giám nho nhỏ như ta cũng chỉ có thể vâng lời chấp nhận chủ tử lạnh nhạt. Nhiều ngày qua, Tiểu Thuận Tử bận rộn chân tay, số lần Hạ Liên Thần sai bảo ta ít đi rất nhiều, Tiểu Thuận Tử rõ ràng trở thành “Người tâm phúc” của hắn. Tiểu Thuận Tử tốt bụng tâm tính thiện lương an ủi ta, nói cái gì mà “Người hầu bên người hoàng thượng chính là như vậy” “Hoàng thượng nói gì đúng thì cái đó đúng” linh ta tinh tinh. Ta nghe xong chỉ cảm thấy hắn thật thú vị.

Hôm nay là ngày Hạ Liên Thần đi ra ngoài săn bắn, ta cùng Tiểu Thuận Tử đi theo hầu hạ. Túi đựng tên của Hạ Liên Thần là Tiểu Thuận Tử cầm. Hắn cầm thật cẩn thận, còn cố hết sức ôm vào trong ngực, luôn luôn dùng tay áo lau lau.


“Tiểu Lam Tử, đây là lần đầu ngươi thấy hoàng thượng đi săn đúng không.” Tiểu Thuận Tử có chút cố ý hỏi ta.

Ta gật đầu, “Ừ.”

Tiểu Thuận Tử đắc ý khoe khoang: “Ta nói cho ngươi biết, hoàng thượng bắn tên bách phát bách trúng, thiện xạ! Ta lớn như vậy còn chưa gặp qua ai bắn tên giỏi hơn so với hoàng thượng!”

Ta nghĩ, không phải vậy sao, ngươi thì thấy được bao nhiêu người bắn tên.

Tiểu Thuận Tử lại nói: “Nơi săn bắn chính là nơi của nam nhân, ngươi xem, tư thế cưỡi ngựa của  hoàng thượng kìa, rất oai hùng toả sáng, rất……”

Tay ta chọt chọt Tiểu Thuận Tử, ý bảo hắn nhìn Hạ Liên Thần xa xa cưỡi ngựa tới, “Thuận công công, hoàng thượng chắc là muốn túi tên trong lòng ngươi.”

Tiểu Thuận Tử lập tức vươn hay cánh tay gầy yếu đem túi tên giơ lên, “Hoàng thượng cưỡi ngựa đúng là nhanh, ha.”

Ta lui lại mấy bước, “Thuận công công giơ tốt lắm.”

Tiểu Thuận Tử nghe vậy lưng càng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Liên Thần phi nhanh đến đây. Hạ Liên Thần cưỡi ngựa tốc độ càng lúc càng nhanh, lúc tới bên cạnh chúng ta liền làm bay dậy một trận bụi đất. Ta hơi hơi nheo mắt muốn che tro bụi, nhưng lập tức cảm giác bên hông bị người xiết chặt nhấc lên phía trước. Lúc ta trợn mắt thì đã bị Hạ Liên Thần an ổn ôm vào lòng. Ta nghiêng đầu nhìn Tiểu Thuận Tử ở xa xa, chỉ thấy hắn đang trợn mắt há hốc mồm duy trì tư thế vừa rồi, dường như không thể hiểu nổi vì sao Hạ Liên Thần đang lấy túi tên lại biến thành “lấy người”.

Tuấn mã phi nước đại tốc độ rất nhanh, Hạ Liên Thần một tay ôm thắt lưng của ta để ta ngồi vững, cho dù như thế ta vẫn cảm thấy thân thể mình chấn động chấn động. Ta có chút chịu không nổi xóc nảy như vậy, vì thế cố gắng mở miệng nói: “Hoàng thượng muốn đi đâu?”

Ngực Hạ Liên Thần hơi hơi rung, giọng nói lạnh lùng nói: “Không nên nhiều lời như vậy, đến sẽ biết.”

Ta kìm lòng không được nghĩ: Đừng làm ta rùng mình chứ, chẳng lẽ ngươi muốn đem ta ném vào rừng làm mồi, sau đó đến săn ta?

Ách, nói, cái kia cái kia, ngươi sẽ không thiếu đạo đức như vậy đi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.