Nắm Tay Người, Kéo Người Đi

Chương 13


Đọc truyện Nắm Tay Người, Kéo Người Đi – Chương 13

Mọi người luôn nói, nếu trên thế giới này có một người thấu hiểu chính bản thân ngươi thì thật là tốt biết bao. Người đó hoàn toàn biết ngươi yêu thích cái gì, cũng giỏi nắm bắt được suy nghĩ của ngươi, mà cái loại cảm giác này thật sự là…… rất khó chịu.

Không thể nghi ngờ, Vũ Văn Duệ chính là cái người làm cho ta nghiến răng nghiến lợi kia.

Hắn luôn biết ta cần cái gì, không cần cái gì, thích ăn cái gì, không muốn ăn cái gì, thích cái gì, chán ghét cái gì. Hắn hiểu ta như vậy, đến nỗi có lúc ta có ảo giác rằng cái người mà hắn quen biết kia mới chính là ta, còn người ta quen biết, căn bản không phải ta.

Ách, sao đột nhiên ta lại ca cẩm văn nghệ như vậy. Cái gì mà hắn quen biết ta, ta quen biết ta, nói đi nói lại tất cả đều không phải là ta sao. Quả nhiên là ta bị hắn kích thích. Dựa vào cái gì a, dựa vào cái gì mà thủ hạ của hắn lại đi cướp chén cơm của người khác, có muốn để cho người dân sinh sống nữa không a, làm người ít nhất phải phúc hậu, quan trọng nhất là……

Tay nghề của bọn họ rốt cuộc có được không?

……

“A Lam, rốt cuộc ngươi muốn đi đâu, đã đi qua mấy con đường rồi a.” Oánh Lộ nghi hoặc lắc lắc tay ta hỏi.

Ta liếc mắt nhìn tư thế tuyệt đẹp đang gọi khách của lão nương bánh nướng Linh Chi, đi? Còn lâu ta mới đi qua đó. Liếc nhìn đến góc sáng sủa đầu kia, có vài nam đang ăn một miệng đầy bánh nướng đen thui, khóe miệng còn cố gắng mang theo tươi cười thất hồn lạc phách. Cái này gọi là gì? cái này gọi là: Chết dưới đóa mẫu đơn —- thành quỷ cũng phong lưu. Ta chuyển mắt nhìn về phía Oánh Lộ, vẻ mặt nghiêm túc,“Tiểu thư.”

Tay Oánh Lộ vuốt ve tóc mình,“Nói đi.”

Ta lấy giọng điệu thực thành khẩn nói: “Người không phát hiện ra sao?”

Oánh Lộ chớp mắt mấy cái,“Cái gì? Phát hiện cái gì?”

Ta tiếp tục thành khẩn cộng thêm thật thà,“Chẳng lẽ người không cảm thấy mấy chỗ ta mang người đ, đều có điểm chung hay sao?”

“Ách, để ta nhớ.” Oánh Lộ vòng vo đảo mắt, “Hình như đều là nơi ăn uống.”

“Tiểu thư nói đúng.” Ta vỗ vỗ bả vai nàng,“Tiểu thư, mấy chỗ vừa rồi ta mang người đi, người nhớ cho kĩ, về sau trăm ngàn lần không thể đi. Mẹ ta đã dạy, cô nương gia không thể tham ăn.” 


Tuy rằng những lời này là ta nói bậy, nhưng Oánh Lộ là một tiểu thư, vì thế, mấy lời này nghe cũng có thể lọt tai.

“Hả?” Oánh Lộ nghe vậy có chút mơ màng, nghĩ lại cảm thấy hình như có chút đạo lý,“Nói cũng đúng, mấy thứ đồ bên ngoài tóm lại là không nên ăn. Sau đó chúng ta đi đâu?”

Ta cứng nhắc nói:“Mẹ ta còn nói.”

“Còn nói cái gì?”

“Nữ nhi phải biết trang điểm.”

“Cho nên?”

Ta kéo tay nàng,“Tiểu thư, chúng ta đi đến chỗ bán son đi.”

Ta cùng Oánh Lộ cách quán bán son không xa thì ngừng lại. Tầm mắt Oánh Lộ dừng lại ở cửa quán bán son, mà ta lại dừng ở lầu hai quán trà đối diện quán son. Quán trà kia không phải là nơi lịch sự tao nhã gì, ra vào đó đều là mấy người dân thường. Nhưng ta lại ngoài ý muốn trông thấy một bóng dáng quen thuộc, trong lòng có chút than thở.

Quần áo màu xám tối, một cây trâm ngọc búi lấy nửa mái tóc đen, khuôn mặt thon dài tuấn mỹ, khóe mắt tà câu hồ ly, con ngươi ôn hòa lại ẩn ẩn lộ ra xa cách, môi mỏng khẽ mím……

Người nọ không phải Vũ Văn Duệ thì là ai?

Ta quên tính ngày, đã hai mươi mấy ngày chưa thấy qua hắn, nói cách khác đã hai mươi mấy ngày ta chưa được ăn nho? Ừm, khó trách ta thấy hắn lại có cảm giác nhớ nhung, thì ra là ta nhớ nho huynh.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lâu rồi không thấy, hắn vẫn như xưa giả nhân giả nghĩa. Chính là thường tươi cười ôn thuận dối trá lại có vài phần ảm đạm, vẻ mặt càng thêm trong trẻo nhưng vẻ lạnh lùng cũng tăng theo. Ta cảm thấy có chút ngạc nhiên, quen biết hắn lâu như vậy, đây là lần thứ hai ta nhìn thấy vẻ mặt này của hắn. Về phần lần đầu tiên……

Ta chuyển tầm mắt cười cười, lần đó, cũng thật là “Ấn tượng khó quên.”

“A Lam.” Oánh Lộ đột nhiên túm túm lấy tay áo của ta, giọng điệu nghi ngờ nói:“Ngươi xem người kia có phải Liễu Như Nhứ hay không?”


Ta theo tầm mắt của nàng nhìn lại, đập vào mắt đầu tiên đó là Liễu Như Nhứ trong bộ quần áo màu vàng nhạt cùng quần lụa mỏng, vẻ đẹp trên mặt tràn đầy lạnh lùng. Ta trả lời:“Tiểu thư, đúng vậy.”

“Như vậy……” Oánh Lộ vẫn chần chờ,“Bên phải nàng là Tam Nhi?”

Ta đánh giá nàng, bệnh mờ mắt đột nhiên bộc phát sao? “Tiểu thư, đúng vậy.”

Oánh Lộ buông tay ta ra, ngón tay mảnh khảnh mỗ mỗ cái trán của mình, “Ta cũng biết đó là các nàng, nhưng mà…… Nam nhân bên trái nàng là ai?”

Ta đánh giá nam tử kia vài lần, ước chừng xấp xỉ khoảng hai mươi tuổi, vẻ ngoài thanh tú có chút hương vị thư sinh. Lúc này hắn đang nhìn chằm chằm Liễu Như Nhứ, miệng mở ra đóng lại không biết đang nói cái gì, vẻ mặt sung sướng cũng có không yên. Lại nhìn Liễu Như Nhứ, trên mặt không tình nguyện lộ chút vẻ tươi cười dao động, chỉ ngẫu nhiên gật nhẹ phụ họa. Ta trong lòng nhún nhún vai, nam nhân này là ai? Còn có thể là ai. Người cổ đại các ngươi kêu đó là ngưỡng mộ giả, còn ở hiện đại chính là người theo đuổi.

Ta mở miệng nói:“Tiểu thư, người kia không phải thiếu gia.”

Oánh Lộ rất không tao nhã nhìn ta một cách xem thường,“Ta đương nhiên biết đó không phải ca ca” 

Nàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt thoáng chốc tỏa sáng, hưng phấn nói:“Đúng a, người đó không phải ca ca, Liễu Như Nhứ dám ở trên đường lớn cùng nam nhân khác thân mật như vậy, thật sự là, thật sự là rất không có chừng mực!”

Kỳ thật, khoảng cách giữa hai người kia lúc này một chiếc xe đạp cũng có thể chui qua.

Nhưng mà ta lại hùa theo ý chính trong lời của nàng nói:“Đúng vậy, thực quá đáng, nàng đã là thê tử chưa cưới của thiếu gia.”

Oánh Lộ lập tức cãi lại,“Ai nói với ngươi nàng là thê tử chưa cưới của ca ca?”

“A?” Ta sương mù nhìn nàng,“Không phải sao?”

“Đương nhiên không phải!” Oánh Lộ phủ định chém đinh chặt sắt.


“A, không phải là thê tử chưa cưới của thiếu gia.” Ta lặp lại một lần.

Cảm xúc phấn khởi của Oánh Lộ cuối cùng cũng giảm xuống, nàng hưng trí từ từ nói:“Đúng vậy, nàng và ca ca không có quan hệ, cũng chính là không có quan hệ với ta, ta mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm.” Nàng lại giữ chặt tay ta,“Đi thôi đi thôi, thực không có ý nghĩa, đi Bùi Ngọc các xem chút đi.”

Ta gật gật đầu, vừa cùng nàng chuẩn bị xoay người lại bị tình huống đột nhiên phát sinh đầu kia ngăn cản động tác.

Đầu kia Liễu Như Nhứ vốn đang đi rất tốt, nhưng một nam tử quần áo rách nát từ trong đám người mạnh mẽ chui ra. Thừa lúc Liễu Như Nhứ cùng thanh niên kia không chú ý phóng qua, lúc chạy đến bên cạnh Liễu Như Nhứ liền hung hăng đụng phải bả vai nàng. Thân hình Liễu Như Nhứ vốn tinh tế, bị lực va chạm mạnh, cả người liền ngã nhào ra bên ngoài. Thanh niên bên cạnh nàng vốn đang muốn đỡ lấy thân thể của nàng, nhưng lúc sắp đỡ được động tác lại có chút chần chờ khựng lại. Mà ngay tại lúc hắn chần chờ khựng lại lại có một con ngựa chạy như điên xông lên, làm bụi đất bốn phía bay mù mịt. Lập tức đám người bị xao động, không ai ngăn con ngựa điên kia lại, tùy ý để nó chạy trên đường, mắt thấy nó sẽ đụng phải Liễu Như Nhứ đang ngã xuống……

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn một màn này, đương nhiên, trong đó không bao gồm ta. Cho dù Liễu Như Nhứ luôn lạnh lùng kia tràn đầy sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp có chút biến hình, ta cũng không sợ giây sau đó tiểu mỹ nhân này sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Đơn giản, vì ta nhìn thấy Vũ Văn Duệ trên lầu đã đứng lên. 

Lúc con ngựa cao lớn kia rướng thân mình chuẩn bị đạp lên người tiểu mỹ nhân thì bị một vật gì đó đánh trúng cổ. Ngay sau đó, toàn bộ thân hình của nó liền ngã qua một bên. Lập tức mọi người thấy thân thể nó ngã rạp xuống kèm theo tiếng vang va chạm mặt đất nặng nề phát ra. 

Đám người nhìn mọi chuyện, liền phát ra một trận âm thanh trầm trồ ủng hộ. Nhưng âm thanh ủng hộ này lại chọc người vừa rồi xuống tay làm cho con ngựa phát điên kia càng thêm tức giận. Người nọ nhìn con ngựa té trên mặt đất hấp hối, lại nhìn Liễu Như Nhứ đang nhuyễn chân trên mặt đất, đột nhiên rút ra cái roi đen bên hông, xuống tay với Liễu Như Nhứ!

Đám người lại hít vào một trận. Ta bĩu môi, người này vừa thấy liền biết hắn không phải là người Vân Di, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc. Nam tử Vân Di quốc chúng ta rất bảo hộ nữ tử nhu nhược cũng rất là thích diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, xem, hiện tại còn có sẵn.

Thân hình nam tử tuấn dật tuấn mỹ — Vũ Văn Duệ không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người. Hắn đứng giữa nam tử và Liễu Như Nhứ, tùy ý vươn tay phải nắm chặt roi của nam tử, thần thái không có một tia dị thường. Hắn cười nhạt nhìn nam tử cầm roi, không nói một câu.

Nam tử kia dùng sức rút roi nhưng lại không hề hiệu quả. Hắn tức giận trừng mắt nhìn người chặn roi của hắn, sẵn giọng mở miệng nói:“Buông ra!”

Vũ Văn Duệ nghe vậy chỉ nheo nheo mắt hồ ly nhỏ dài, tươi cười ôn nhã,“Vị công tử này chỉ sợ không phải người Vân Di.”

Nam tử “Hừ” một tiếng, thái độ cuồng ngạo nói:“Ta đương nhiên không phải người Vân Di. Trước kia đều nghe người ta nói Vân Di là quốc gia thích xen vào chuyện của người khác, hôm nay cuối cùng cũng được mở mắt.”

Sắc mặt Vũ Văn Duệ không đổi, tươi cười càng thêm tao nhã có lễ,“Công tử là người Vân Chiến?”

Nam tử vẻ mặt kiêu ngạo,“Xem ra ngươi còn có mắt.”

“Đương nhiên, đương nhiên.” Vũ Văn Duệ xem lời này như là khen tặng,“Mấy ngày trước đây ta nghe người ta nói người Vân Chiến ai ai cũng dũng mãnh thiện chiến, đỉnh thiên lập địa đều là nam nhân tốt, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là…… Danh ‘Phụ’ kỳ thật*.”


(* Nguyên văn của nó là Danh phó kỳ thật = Danh bất hư truyền: Danh tiếng cũng giống như sự thật, nhưng ca ca lại chửi đểu nói thành Danh phụ kỳ thật: Danh tiếng không giống như sự thật)

Người nọ buông cánh tay xuống,“Thanh danh người Vân Chiến chúng ta truyền khắp thiên hạ, làm sao tới lượt ngươi vuốt mông ngựa!”

Con ngươi Vũ Văn Duệ hơi hơi chớp động, môi mỏng gợi lên độ cong càng sâu,“Người xưa nói người Vân Chiến dốt đặc cán mai, quả nhiên chính xác.”

Người nọ trừng mắt, hình như là kinh ngạc vì hắn đột nhiên mở miệng ác ngữ,“Cái gì?”

Vũ Văn Duệ khẽ cười một tiếng, trên mặt vẫn như trước tao nhã như ngọc, lại không hiểu sao làm mọi người cảm thấy một trận lạnh như băng,“Này ‘Phụ’ không phải ‘Phó’, nhưng mà xem ra cho dù ta có giải thích cho ngươi ngươi cũng không hiểu, đàn gảy tai trâu cũng chính là ý này. Người Vân Di chúng ta không có khinh thị người lỗ mãng thất học, công tử cứ yên tâm đi.”

Người nọ cuối cùng cũng nghe ra được hắn đang nhục mạ chính mình, lập tức giận đỏ mặt,“Ngươi dám nói ta là người lỗ mãng thất học!”

Vũ Văn Duệ giống như đầm nước, trong trẻo nhưng lạnh lùng không gợn sóng sợ hãi, “Công tử cũng thừa nhận mình là người lỗ mãng, coi như là một loại khí phách dám làm dám chịu, ta thật là bội phục, người Vân Chiến quả nhiên ngay thẳng.”

“Ngươi” Người nọ bị biểu tình bình tĩnh của hắn cùng bén nhọn châm chọc làm cho nói không nên lời, lại nâng cánh tay lên chuẩn bị dùng roi giải quyết, chính lúc này, có một giọng nói thuần hậu truyền đến.

“Thêm Tác, ngừng.” giọng nói như rượu lâu năm thuần hậu chỉ nói ra ba chữ lập tức liền ngăn lại động tác của Thêm Tác người nọ. Thêm Tác nghe lời dừng động tác, lại nghe người kia nói:“Trở về.”

Thêm Tác giống như thực nghe người kia, cho dù bất bình cũng chỉ có thể oán hận trừng mắt liếc Vũ Văn Duệ một cái, xoay người phẫn nộ chạy lấy người.

Ta nhìn hắn ngay cả ngựa của mình cũng không quản, đi thẳng tới một chiếc xe ngựa không biết đã đứng ven đường từ khi nào, nhảy lên phía trước cùng tên còn lại giá mã rời đi. Ta đánh giá xe ngựa kia một chút, chỉ là một cái xe ngựa bốn bánh cực kỳ bình thường. Ta nhíu nhíu mày, vẫn cảm thấy có chút cảm giác quái dị. Là vì vừa rồi Vũ Văn Duệ nói hắn là người Vân Chiến? Hay là vì giọng nam thuần hậu cực kỳ quyết đoán kia?

“A Lam A Lam A Lam!” Giọng nói hưng phấn của Oánh Lộ truyền vào lỗ tai ta. Nàng dùng sức lắc tay áo ta nói:“Ngươi xem ngươi xem, Liễu Như Nhứ Liễu Như Nhứ, Liễu Như Nhứ cùng nam nhân kia!”

Ta từ suy nghĩ sâu xa chuyện phát sinh vừa rồi nhìn lại, chỉ thấy Vũ Văn Duệ cúi đầu nhìn Liễu Như Nhứ cười nhẹ,“Cô nương có thể đứng dậy không?”

Liễu Như Nhứ nhìn hắn chằm chằm, trên mặt lãnh ngạo lúc này lại là vẻ hoảng hốt hiếm thấy.

Ta thú vị nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ này.

…… Hả? Đây là tình huống gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.