Nam Tấn Thất Hoàng Tử

Chương 57


Đọc truyện Nam Tấn Thất Hoàng Tử FULL – Chương 57


Theo chút dư quang cuối cùng của hoàng hôn biến mất, đêm tối chậm rãi buông xuống, đèn lồng nơi ngã tư đường lần lượt được tuần binh thắp sáng, toàn bộ hoàng thành nhất thời một mảnh đèn đuốc sáng trưng, chợ đêm dần dần náo nhiệt lên.

Hỷ yến bên trong Ngũ hoàng tử phủ vừa mới bắt đầu, thân là tân lang, Ngũ hoàng tử không thể không kiên trì hướng khách nhân kính rượu, một bàn rồi lại một bàn, uống hết năm bình rượu, bụng cũng muốn trướng lên.

Lão ngũ vuốt bụng cười khổ liên tục, cũng may trước khi kính rượu đã vụng trộm đem rượu trong bình đổi thành nước, bằng không hiện tại chỉ sợ không phải bụng căng, mà là đã muốn say bất tỉnh nhân sự.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới hôn lễ của mình sẽ náo nhiệt như vậy, nguyên bản tưởng rằng chính mình sẽ giống như tiểu thất, lạnh lẽo tĩnh lặng bái đường thành thân, không có mẫu thân, phụ hoàng cũng không đến.

Vài cái bằng hữu, ba chén rượu nhỏ, một hồi hỷ yến không tính là náo nhiệt, đó là đại hôn mà trong lòng lão ngũ chờ mong, cũng không nghĩ tới cuối cùng sẽ biến thành như này, vận mệnh quả thực biến đổi thất thường.

Lão ngũ trốn trong nhà xí còn đang vụng trộm tưởng niệm đại hôn yên bình trong mộng của mình thì bị lão tứ say rượu phát hiện, lão tứ say khướt đem lão ngũ kéo quay trở về hỷ yến, nhất thời lại là một màn uống rượu hôn thiên địa ám.

Hỷ yến qua đi, lão ngũ tiễn đi khách nhân, tâm tình không yên đẩy cửa tân phòng ra, nhìn thê tử choàng khăn voan đỏ thẫm ngồi ngay ngắn trên giường, lão ngũ giống như một cái hài tử cười ngây ngô hạnh phúc.

Có nương tử cảm giác thật tốt!
Lạc Ngưng đã muốn ngồi ở chỗ này suốt một ngày, vừa đói vừa mệt, xuyên thấu qua khăn trùm đầu thấy lão ngũ đứng ở cửa cười ngây ngô không tiến vào, nhất thời giận dữ.

“Đứng đó cười ngây ngốc làm gì, người ta đều sắp chết đói, mau đem đồ ăn lên đi!”
“Tuân lệnh!”
Nghe được thê tử của mình oán giận, lão ngũ vội lên tiếng, hấp tấp đi kiếm đồ ăn cho nàng.

Lão ngũ đêm nay uống tuy nhiều nhưng lại không có ăn gì, vừa rồi lại xả ra không ít nước, hiện tại cũng đói bụng.

Trong tân phòng, phu thê hai người như sắp chết đói không để ý hình tượng đem một bàn đầy đồ ăn tiêu diệt sạch sẽ, ăn no thoả mãn ợ lên một cái.

Phân phó hạ nhân thu thập đồ ăn trên bàn sau, lão ngũ đuổi cung nữ chuyên phụ trách hầu hạ đêm tân hôn của hoàng tử đi, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy đêm động phòng của bọn họ.


Lạc Ngưng ngồi trên giường một lần nữa đội lại khăn voan, lão ngũ cầm trong tay một quyển sách có vẻ như là dạy những thủ tục đêm động phòng, một bên nhìn sách một bên dựa theo chỉ dẫn trong sách, cầm hỷ xứng xốc lên khăn voan.

Phu thê hai người tỉnh tỉnh mê mê dựa theo sách uống rượu giao bôi, hai người luống cuống vụng về nửa ngày mới uống xong, trong lúc đó va mũi vào nhau không biết bao nhiêu lần, làm xong hai người mệt đầu đầy mồ hôi.

Lão ngũ sinh khí đem sách ném, đây là hắn xứng đáng, rõ ràng có cung nữ phụ trách chỉ dẫn những chuyện này kết quả lại bị hắn đuổi ra ngoài, xứng đáng biến thành chật vật như vậy.

“Ngưng nhi, ngươi trước kia không phải thực chán ghét ta sao? Vì sao lại nguyện ý gả cho ta a?” Nhìn gương mặt Lạc Ngưng đỏ bừng dưới ánh đèn hỷ chúc, lão ngũ kiềm lòng không đậu hỏi ra vấn đề làm hắn băn khoăn thật lâu.

Lạc Ngưng ngẩng đầu si tình nhìn lão ngũ, nhẹ nhàng nói: “Bí mật!”
Nhớ ngày đó, nàng tiễn xong hai vị tiểu quận chúa của Thanh Hà quận vương, một mình nhàm chán ở bên trong hoàng thành loạn cuống, trùng hợp thấy một nãi nãi không cẩn thận bị ngã vào trong cống, người qua đường đi ngang qua bị mùi thối huân đến không dám cứu người.

Lúc này, trùng hợp có một hoàng tử xú danh nào đó đi ngang qua, không để ý đến thân phận tôn quý của mình, không nói hai lời trực tiếp nhảy vào trong cống nước thối đem nãi nãi sắp hấp hối cứu ra, đợi đến khi người nhà của nãi nãi đến, tên vô lương nào đó cả người bẩn hề hề thàn nhiên rời đi, giống như chưa xảy ra chuyện gì.

Tại thời đại hoàng quyền tối thượng như bây giờ, chưa bao giờ có một vị hoàng tử nào dám như hắn nhảy vào trong cống cứu người, thân phận hoàng tử luôn được cho là tôn quý vô cùng, dân chúng địa vị thấp căn bản không thể so sánh.

Một cái hoàng tử không để ý thân mình sẵn sàng cứu người, làm sao có thể là người xấu đây?
Lạc Ngưng ôn nhu vuốt mặt lão ngũ, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho lão ngũ, bởi vì sự kiện kia nàng bắt đầu thay đổi cái nhìn đối với hắn, người như vậy, mới là phu quân mà trong lòng Ngưng nhi tha thiết ước mơ.

Lão ngũ bị Lạc Ngưng vuốt chịu không nổi, trực tiếp ôm lấy Lạc Ngưng bước nhanh về phía giường.

Ngưng nhi, ngươi biết không, rất nhiều năm trước tại một cái hội đèn lồng tiết Nguyên Tiêu, có cái thiếu niên hào hứng chen chúc trong đám người hỗn loạn, không cẩn thận sờ phải ngực của một tiểu cô nương, kết quả bị đối phương hung hăng quăng một cái tát.

Thiếu niên kia ngơ ngác nhìn tay trái của mình mãi cho đến khi hội đèn lồng kết thúc, lúc thiếu niên hồi thần lại muốn tìm thân ảnh của thiếu nữ kia thì người sớm đã không còn bóng dáng.

Thiếu niên kia lúc đó đã thề nhất định phải đem nữ nhân đánh hắn một cái tát kia thú về, nay hắn rốt cuộc đã làm được! Ngươi bây giờ không biết có còn nhớ vào tiết Nguyên Tiêu năm xưa đã từng có một thiếu niên bị ngươi đánh rồi mắng vô sỉ hạ lưu ngay giữa đường hay không đây?
Ánh đèn trong tân phòng bị người dập tắt, một lát sau, từ trong phòng truyền ra thanh âm nam nữ hoan ái.

Trên nóc nhà cách đó không xa truyền ra một tia rất nhỏ dị động, một hắc y nhân che mặt nấp trên mái nhà lẳng lặng quan sát bên này, đợi đến khi thấy ánh đèn trong tân phòng tắt đi, liền lặng yên không một tiếng động rời đi.


Bóng đêm dần dần trở nên âm u, trong lầu các nào đó ở hoàng thành, có hai nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện nhau uống rượu.

Nam tử mặc y phục màu xanh thấp giọng nói: “Thứ đó là ở chỗ này, ngươi nhớ đã đáp ứng ta sau khi sự thành sẽ đem Trưởng công chúa gả cho ta!”
Ngọn đèn u ám làm cho người ta không thấy rõ mặt nam tử trẻ tuổi phía đối diện, chỉ có thể nhìn thấy y phục trên ngực đối phương được thêu tứ trảo kim long.

“Yên tâm, bản cung nói được làm được.” Nam tử trẻ tuổi chậm rãi uống xong một chén rượu, nhẹ giọng nói.

Lúc này tiếng gõ cửa phòng vang lên, một lát sau, một cái hắc y nhân che mặt đi vào, đối nam tử trẻ tuổi không thấy rõ mặt nói: “Thưa chủ nhân, hết thảy đều chuẩn bị tốt!”
Nam tử trẻ tuổi cười lạnh một tiếng nói: “Hành động!”
Hắc y nhân lĩnh mệnh lui ra.

Thanh bào nam tử nghe thấy một tiếng “hành động” sau, chậm rãi nhắm mắt lại, cúi đầu, trên mặt mang theo một tia thống khổ.

Thực xin lỗi!
Đêm, trong Ngũ hoàng tử phủ, một đám hắc y nhân che mặt không biết từ nơi nào xông ra, phân tán ở góc khuất bốn phía trong phủ, một lát sau, vài người bộ dáng trông giống như gia đinh xuất hiện.

Dưới sự dẫn dắt của gián điệp, hắc y nhân nhanh chóng thay y phục gia đinh đã sớm được chuẩn bị sẵn, mỗi người cầm một chuỗi chìa khoá phân công nhau lẻn vào những phòng khác nhau tìm kiếm đồ vật gì đó.

Sau nửa canh giờ, hoàng tử phủ rộng lớn như vậy cơ hồ đều bị lục soát qua, nhưng là vẫn không tìm được đồ vật bọn họ muốn tìm, thị vệ trong phủ sớm bị người hạ dược, hiện tại toàn bộ hôn mê bất tỉnh không biết gì.

Hắc y nhân tụ tập lại một chỗ, ngay lúc đó đột nhiên một cái nam tử mặc y phục thị vệ xuất hiện, nam tử cả người đều là máu, đằng đằng sát khí, xem ra vừa rồi giết không ít người.

Nam tử đối hắc y nhân trầm giọng nói: “Ám vệ trong phủ đã toàn bộ giải quyết, các ngươi tìm được đồ chưa?”
Hắc y nhân đầu lĩnh lắc đầu.


Nam tử thấy thế ngẫm nghĩ một hồi, cắn răng nói: “Các ngươi tiếp tục hành động theo kế hoạch, xử lý gọn gàng thi thể đừng để người phát hiện, thời gian không còn nhiều, ta biết thứ đó ở nơi nào, ta đi tìm, tìm được liền tập hợp ở phía sau.”
Một lát sau, hắc y nhân chia nhau ra, không bao lâu sau, bên trong Ngũ hoàng tử phủ loé lên ánh lửa, ngọn lửa rất nhanh lan tràn thiêu rụi.

Trong đêm khuya, lão ngũ còn đang mơ ngủ bị một trận khói cay huân tỉnh, mở mắt ra nhìn lại, trong tân phòng tràn ngập khói đặc, ngoài phòng, liệt hoả hừng hực cắn nuốt mọi thứ, thế lửa tiếp rục lan rộng.

Lão ngũ vội vàng lay tỉnh Lạc Ngưng, phu thê hai người không kịp mặc xiêm y, vội vàng khoác lên ngoại bào chuẩn bị chạy ra, nhưng lửa cháy quá lớn, hai người bị nhốt trong phòng căn bản không thể thoát thân.

Rơi vào đường cùng, lão ngũ chỉ có thể liều mạng la lên, ý muốn đưa lời cầu cứu tới ám vệ ẩn nấp trong phủ, ám vệ này là tiểu thất trước khi đi đưa cho hắn để bảo mệnh.

Nhưng hắn không biết, hiện tại ám vệ bên trong phủ toàn bộ đã sớm bị đám hắc y nhân kia sát hại, chỉ để lại một đống thi thể cho đại hoả thiêu rụi.

“Điện hạ, ngài đây là muốn đi đâu?”
Ngay lúc lão ngũ cùng Lạc Ngưng sắp không kiên trì được nữa, một cái nam tử mặc y phục thị vệ của hoàng tử phủ đột nhiên xuất hiện ở trong phòng.

Lão ngũ quay đầu thấy người tới là thủ lĩnh ám vệ liền mừng rỡ, vội nói: “Ám Cánh, mau cứu chúng ta ra ngoài!”
Nam tử gọi Ám Cánh kia trầm mặc không nói.

Thấy Ám Cánh nửa ngày không nhúc nhích, lão ngũ liền hiểu được, thật cẩn thận đem Lạc Ngưng bảo hộ ở phía sau lưng, hướng nam tử không dám tin nói: “Hoá ra là ngươi làm! Vì cái gì?”
Ám Cánh trầm giọng nói: “Điện hạ, thứ đó ở đâu?”
Lão ngũ cười lạnh nói: “Thứ gì?”
“Sổ sách!” Ám Cánh gắt gao nhìn chằm chằm lão ngũ, phun ra hai chữ.

Lạc Ngưng sắc mặt khẽ biến, thân thể tránh ở phía sau lão ngũ run lên nhè nhẹ.

Lão ngũ đối Ám Cánh cười ha ha: “Sổ sách? Ngươi muốn sổ sách thì đi phòng thu chi tìm a, bổn hoàng tử làm sao có thể có loại đồ vật này! Ha ha ~”
Ám Cánh thừa dịp lúc lão ngũ cười, lao tới siết cổ lão ngũ hung hăng nói: “Điện hạ không cần giả ngu, sổ sách kia rốt cuộc ở nơi nào? Không nói, vậy thì đừng trách thuộc hạ không khách khí!”
Lạc Ngưng thấy lão ngũ bị nắm, không để ý bản thân xông lên đối Ám Cánh quyền đấm cước đá, bị Ám Cánh không kiên nhẫn dùng sức hất qua một bên, va vào bàn ngất đi.

“Ngươi dám!” Lão ngũ thấy ái thê ngã trên mặt đất không rõ sinh tử, hai mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm Ám Cánh quát.

Ám Cánh lại dùng sức bóp cổ lão ngũ, không kiên nhẫn hỏi: “Điện hạ, thời gian không còn nhiều, nói cho ta biết thứ kia ở đâu?”
Lão ngũ bị siết cổ thực khó thở, hơn nữa bị khói huân đã lâu, đầu óc vì thiếu dưỡng khí mà muốn lâm vào hôn mê.


Lão ngũ mở miệng dùng thanh âm mỏng manh nói: “Không…!biết!”
Ám Cánh giận dữ dùng hết mọi loại thủ đoạn bức bách lão ngũ, đáng tiếc vẫn là không thể được đến đáp án, mắt thấy đại hoả bên ngoài đã muốn lan đến trong phòng, nếu không ra ngoài liền thật sự cũng bị chết cháy, Ám Cánh đành phải bỏ lại lão ngũ xông ra ngoài.

Lão ngũ té ngã trên đất liều mạng bò đến bên người Lạc Ngưng, gắt gao nắm lấy tay nàng rơi lệ đầy mặt nói: “Ngưng nhi, ta…!ở…!đây!”
Trước khi lâm vào hôn mê, nhìn đến đại hoả hừng hực, trong lòng lão ngũ hướng phương xa hô to, tiểu thất, cẩn thận ám vệ!
Liệt hoả hung mãnh rất nhanh nuốt chửng lấy lão ngũ cùng ái thê Lạc Ngưng của hắn.

Ánh lửa ngợp trời làm lính tuần tra hoàng thành sợ ngây người, tiếng la ầm ĩ của binh lính rất nhanh làm dân chúng chung quanh bừng tỉnh, dân chúng rời giường nhìn đến đại hoả ngùn ngụt trong Ngũ hoàng tử phủ liền sợ đến trợn mắt há hốc mồm.

Binh lính chịu trách nhiệm tuần tra ban đêm cùng bộ khoái đều chạy tới cứu hoả, dân chúng cũng nhiệt tình tham gia vào đội ngũ chữa cháy, nhưng là mấy hôm nay thời tiết hanh khô, hoả thế rất nhanh lan ra toàn bộ hoàng tử phủ, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn hoàng tử phủ chìm trong đại hoả dần dần biến thành tro tàn.

Trên lầu các nào đó ở hoàng thành, một nam tử trẻ tuổi đứng trên lan can lẳng lặng nhìn Ngũ hoàng tử phủ ngập chìm trong đại hoả, khoé miệng nam tử lộ ra một tia cười lạnh đáng sợ.

“Chủ nhân, thuộc hạ vô năng không tìm được thứ kia, thỉnh chủ nhân trách phạt!” Không biết từ khi nào Ám Cánh xuất hiện ở phía sau nam tử, cung kính nói.

Nam tử xoay người lạnh lùng nhìn Ám Cánh, chậm rãi mở miệng nói: “Nếu vô năng, vậy còn giữ lại làm gì?”
Ám Cánh không dám tin nhìn nam tử trước mặt, há to miệng giống như muốn giải thích gì đó, đột nhiên, hắn cảm thấy cổ chợt lạnh, sau đó máu nóng phun ra, văng đến một thân nam tử trước mặt.

Ám Cánh hai tay gắt gao che cổ, nhưng vẫn không thể ngăn cản máu tuôn ra khỏi thân thể của mình, mang theo không cam lòng ngã xuống.

Nam tử trẻ tuổi nhìn bóng người không thấy rõ bộ dáng khuất trong chỗ tối phía sau Ám Cánh nói: “Sự tình làm tốt sao?”
Bóng người trong bóng đêm khàn giọng nói: “Người kia cùng Ngũ hoàng tử từng có mâu thuẫn, lại từng là người của Thái tử, hắn là lựa chọn tốt nhất!”
Nam tử trẻ tuổi vừa lòng gật đầu, không nói gì nữa, xoay người tiếp tục thưởng thức hoả diễm phía xa xa kia.

Đêm nay, cùng lúc với Ngũ hoàng tử phủ bị hoả thiêu, cách xa ngàn dặm Cửu vương phủ cũng xảy ra một đại sự.

Tối nay nhất định vô miên*!
* Không ngủ.

– —****—-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.