Đọc truyện Nam Sủng Thần Bí, Mỹ Nhân… Cận Thị – Chương 6: Bói toán kiếm tiền
Sau khi dùng xong bữa sáng tại tiểu điếm nọ, Y Xảo cương quyết lôi kéo Lăng Tiêu Dao ra ngoài đi dạo. Ngưng Bích Quốc tuy không phải là cường quốc nhưng lại có sản vật và tài nguyên phong phú, cho nên chợ búa lúc nào cũng huyên náo, nhộn nhịp. Y Xảo nhìn hàng hóa hai bên đường mà bực bội không thôi, nghèo cũng là một cái tội, một xu cũng không có mà dính túi.
-“Chúng ta phải làm gì đó để kiếm tiền!”- Y Xảo hừng hực quyết tâm nói với Lăng Tiêu Dao đi phía sau
-“Ừ.”
Hắn đáp, không tin nàng có thể làm nên trò trống gì.
Hai người tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, bỗng nghe tiếng chào mời cực lớn:
-“Xem một quẻ bói đi, chỉ năm hào thôi, bói tương lai, quá khứ, chuyện trên thiên đình dưới âm phủ đây! Xem đi xem đi!”
Bất quá, không ai dừng lại ghé vào, thành thử từ sáng tới giờ chưa thu được đồng nào, khuôn mặt già nua cau có bực bội.
-“Ây ya, qua xem một chút đi.”- Y Xảo hứng thú nói
-“Không ngờ nàng lại tin vào mấy thứ ma quỷ lừa đảo đó…”
-“Không có đâu, qua troll lão già đó một tí ấy mà.”
Lăng Tiêu Dao đầu đầy hắc tuyến, hỏi:
-“Troll là cái gì?”
-“Không biết thì thôi, ngu dân.”
-“%^%^$$%&*&(*”- Lăng Tiêu Dao điên tiết rống một trận dài, cuối cùng đành phải dẫn nàng qua xem bói
Trương Y Xảo nhìn lão thầy tướng số, nói:
-“Bói cho ta một quẻ đi.”
-“Được được khách quan chờ chút.”
Miệng cười đến nở hoa, đem đồ nghề bày lên bàn, bắt đầu khua môi múa mép cái gì mà “hoa nhường nguyệt thẹn”, rồi là “giàu sang phú quý”, bla,…bla….
Lăng Tiêu Dao đứng một bên, nhàm chán ngáp lên ngáp xuống, bói toán cái kiểu này, hắn cũng bói được.
Trương Y Xảo bình thản đứng một bên nghe lão thầy bói lảm nhảm hồi lâu, lát sau mới thong dong nói:
-“Ông nói sai một chỗ.”
-“Hả? Chỗ nào?”- Lão thấy bói ngớ người, lần đầu thấy nữ nhân bình tĩnh nghe lời xu nịnh
-“Ta không có “giàu sang phú quý””
-“Tuy không giàu sang thì cũng là có của ăn của để.”
Y Xảo bĩu môi không phục, nhún vai một cái, nhỏ giọng:
-“Lão già, ta một xu cũng không có….”
Lão thầy bói khóe môi co rút dữ dội:
-“Không có tiền? Không có tiền còn dám tới đây xem bói?!”
Vừa nói vừa giận dữ tính túm lấy Y Xảo hảo hảo bạo lực một phen, làm lão nãy giờ lãng phí nước miếng. Lăng Tiêu Dao nhanh nhẹn bắt lấy tay lão, trầm giọng:
-“Lão già, ông định làm gì?”
-“Nương tử ngươi quỵt tiền của ta, ngươi trả đi vậy.”- Lão thầy bói gắng bình tĩnh lại, nói với Lăng Tiêu Dao
Nương tử? Đây là đạo lý gì? Hắn với nàng trông giống tình nhân lắm sao? Bộ cứ đi cùng nhau thì là phu thê? Đúng thật là lão già ngu ngốc. Y Xảo mắng một hồi trong lòng, lại cười thay Lăng Tiêu Dao đang lúng túng đáp lời;
-“Hắn không phải phu quân ta, ta cũng không phải nương tử hắn. Hắn là nô bộc của ta, trên người cũng không có tiền.”
-“Các ngươi….các ngươi….Ta không biết, mau trả tiền ta!”- Lão thầy bói tức đến nghẹn họng, gắt lên
Y Xảo thở hắt ra một hơi, nhà nàng cũng không phải không có người làm nghề bói toán, bất quá, nàng không biết có thừa hưởng được chút nào không….
-“Ta giúp ông kiếm tiền. Thế nào?”
-“Tưởng kiếm tiền dễ lắm à?”
-“Khụ, lúc trước có học qua chuyên ngành này một chút, có lẽ sẽ giúp ông được chút ít….”
Lão thầy bói nghi hoặc híp híp mắt, lát sau mới đáp:
-“Được thôi.”
Y Xảo lục lọi trong đám đồ nghề của lão, tìm thấy mấy thỏi bạc vụn, liền đưa cho Lăng Tiêu Dao mà phân phó:
-“Đi tìm một người bất kì, nói hắn đến đây xem bói thì số bạc này thuộc về hắn.”
Lão thầy bói trợn trắng mắt gầm lên:
-“Không được, nếu như dùng hết số bạc đó thì tối nay gia đình ta sẽ chết đói mất!”
Y Xảo phất tay, Lăng Tiêu Dao lập tức biến mất, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn. Lúc này, nàng mới chậm rãi quay qua lão thầy bói đang nộ khí bằng bừng giải thích:
-“Muốn có lãi thì phải bỏ vốn, nếu như một chút hi sinh nhỏ này cũng không chịu được thì sau này làm sao khấm khá?”
Ánh mắt nàng tràn đầy kiên định cùng chắc chắn làm lão thầy bói á khẩu, cuối cùng, đành phó mặc mọi việc cho Y Xảo.
Khoảng một nén nhang, Lăng Tiêu Dao rốt cuộc đã dẫn được một người nông dân đến. Mà người nông dân này, thoạt nhìn rất xanh xao ốm yếu, có lẽ rất cần bạc nên mới nguyện ý đến đây.
-“Cô nương, bói cho ta một quẻ đi.”- Người nông dân chậm rì rì mở miệng
-“Được, ngươi muốn xem quá khứ, hiện tại hay tương lai?”- Y Xảo cầm lấy bàn tay thô ráp của người nọ, chăm chú quan sát
-“Trước cứ xem quá khứ trước đi.”- Người nông dân nọ bị nữ nhân nắm tay có chút ngại ngùng, nhỏ giọng đáp
Lăng Tiêu Dao mặt đen như đít nồi, nhìn chằm chằm bàn tay Y Xảo đang nắm lấy tay người nông dân. Khó chịu nhắc:
-“Tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất tương thân a~”
Y Xảo từ từ ngẩng mặt lên, cau mày nói:
-“Xem bói có cái gì nam nữ này nọ? Ngươi phiền nhiễu quá, bớt lảm nhảm cho ta nhờ.”
Lăng Tiêu Dao bị mắng, không hiểu sao trong lòng dâng lên tư vị khó chịu, hắn bẩm sinh lạnh nhạt, hiện tại lại bị nàng năm lần bảy lượt làm rối loạn cảm xúc. Bực tức cùng giận dỗi dậm chân bỏ ra xa.
-“Ồ, ngươi trước kia là con trai một viên quan nhỏ, gia đình vô cùng khá giả, sau đó vì nguyên nhân nào đó mà bị người nhà tẩy chay, hai bàn tay trắng rời phủ. Ba năm lưu lạc ăn xin đầu đường xó chợ, được một gia đình nông dân nhận nuôi, từ đó trở thành nông dân.”
Người nông dân kia đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liễm đi, lại yêu cầu:
-“Tương lai của ta sau này thế nào?”
-“Chậc, ngươi kết hôn với một cô nương xa lạ, hạnh phúc sống hết đời. Bất quá, sẽ gặp phải đại nạn cực lớn, may mắn qua khỏi thì mới có được cái viễn cảnh kia.”- Y Xảo di ngón tay ngọc theo từng đường chỉ tay của hắn, lầm bầm
-“Đại nạn đó là gì?”- Hắn sốt sắng hỏi
-“Cả làng ngươi bị dính tội chết, gia đình nhận nuôi ngươi tử nạn cả nhà. Ngươi sau đó bị quân binh truy lùng trong tình trạng thương thế đầy mình, nếu trong 6 ngày không bị bắt hoặc chết dọc đường thì sẽ gặp được nương tử của ngươi, hạnh phúc cả đời.”
Mặt người nông dân tái đi, nhưng ánh mắt hiện rõ vẻ sùng kính đáp:
-“Đa tạ bán tiên chỉ điểm!”
-“Không có gì, ngươi chỉ cần tuyên truyền với mọi người, giúp ta kiếm bạc là được.”- Y Xảo nhoẻn miệng cười
Người nông dân gật mạnh đầu, rời đi.
Lão thầy bói bộ dạng phục sát đất nhìn nàng:
-“Ngươi…ngươi quả là thần thánh a~ Bói ta một quẻ được không?”
-“Ông già, mơ đi.”- Y Xảo khóe môi cong lên, cười đáp