Đọc truyện Nam Sủng Sao Ta Không Cần FULL – Chương 16
Cảm thấy có gì đó lành lạnh chạy dọc sống lưng, bà chưa kịp định hình thì một bên tay áo bà giậc giậc, nhìn qua thấy Gia Minh đang chắp hai tay làm bộ mặt cầu xin.
Quay đầu nhìn mọi người còn lại trên bàn, trừ hai con người kia ra, ai cũng tỏ ra bộ mặt cầu khẩn, xong chỉ về hai vị kia.
Nhìn hai con người đang đấu mắt trước mặt, bà dỡ khóc dỡ cười.
Bà tới đây là muốn được ăn ngon mà, đúng là trời đánh tránh bữa ăn.
– Được rồi, Long Nhi, con hơi quá đáng đó.
Ta tới đây là khách, nên phải biết thời thế.
Nghe mẫu thân mình nói như vậy, Hạo Khiêm miễn cưỡng ngồi xuống ghế.
– Được rồi ăn thôi, ta đói lắm rồi.
Chỉ chờ có thế ai nấy cũng đều trở lại trạng thái vui vẻ cầm đũa ăn.
Liên Thành cũng chả buồn nói lại, cậu im lặng ăn phần mình.
– Gia Minh, hình như ngươi rất thích ăn gà thì phải.
– Đúng rồi à.
Ta thích nhất là gà nha.
Nhất là gà do Liên Nhi làm.
Nghe Tống Lam và Gia Minh nhắc tới gà, bảy con người còn lại trên bàn ăn ai cũng bị sặc.
Lý do ai cũng biết rồi, còn về thái hậu thì đương nhiên do con trai cưng kể lại rồi.
– Vậy sao ? Hằng gì.
– Có vấn đề gì sao ? Sao huynh hỏi ta như vậy.
Gia Minh tay cầm đùi gà miệng thì nhai nhưng vẫn hỏi lại y.
– Có vấn đề người ta mới hỏi đó.
– Vấn đề gì mới được, sao ai cũng ấp úng thế.
– Đệ còn nhớ lần trước đệ uống say, xong làm gì không.
Lần này Hàn Phong cư nhiên chỗ đông người nhắc tới vấn đề đó, Gia Minh khó chịu nhìn y.
– Huynh không nhắc không được sao.
– Không được.
Lần này là Từ Hinh cũng góp vui chọc Gia Minh nhà ta đổ quạu.
– Tới ngươi cũng biết chuyện này.
– Gia Mimh, ngươi ồn quá đó.
Thực sự ngươi muốn biết vị cô nương nhà lành bị ngươi cưỡng hôn kia là ai không.
– Liên Nhi, hôm nay huynh nói rõ cho ta biết đi.
Sao chuyện này mấy người kia cũng biết.
– Vị cô nương mà ngươi cưỡng hôn, ôm ôm kia không ai khác là người ngồi bên ngươi đó.
Ca ca đùi gà ngươi đều mong ước đó
– Liên Thành, huynh nói gì cơ.
Tống Lam á.
Không thể…..
Nhìn thấy Liên Thành vừa ăn vừa gậc đầu, rồi nhìn phản ứng của maya vị trên bàn.
Xem ra lần này y tiêu thật rồi, nụ hôn đầu trao cho người không quen biết đã đành, đằng này là là nam nhân.
– Đệ no rồi, đệ về phòng trước đây.
Mọi người cứ tiếp tục đi
Dứt lời Gia Minh định đánh bài chuồn nhưng Liên Thành nhanh hơn y một bước
– Tiểu Liên nhắc lại điều thứ 3 ta từng nói.
– Dám làm thì dám nhận, không được tránh né.
Phải giải quyết xong mọi chuyện đi đâu thì đi.
Giq Minh mới bước được hai bước nghe Tiểu Liên nói xong, quay qua cậu cười hì hì, tiếng lại bàn ăn ngồi xuống.
– Ta chợt nhận ra ta ăn chưa no lắm.
Gia Minh nhìn lại phía Liên Thành thấy y đang nhướng mày nhìn mình, y giật mình quay sang Tống Lam giọng lí nhí.
– Tống Lam, huynh cho ta xin lỗi chuyện khi trước nha.
Thật ra ta không cố ý đâu, lúc đó ta say quá, tưởng huynh là ca ca đùi gà ta vẫn hay mơ nên mới cắn huynh.
Dù gì ta cũng bị lỗ mất nụ hôn đầu mà, coi như huề đi.
Ta xin lỗi.
Gia Minh nhắm chặt mắt cuối người xin lỗi Tống Lam, nhưng thứ y nhận lại là sự im lặng.
Ngước mặt lên nhìn mọi người, ai cũng đang nhìn y chằm chằm rồi phá lên cười.
– Ca ca đùi gà huynh ăn đi cho mập.
– Đa tạ đệ, ca ca đùi gà rất thích.
Từ Hinh, Hàn Phong kết hợp ăn y thay phiên nhau chọc hai con ngươi kia đến đỏ cả mặt mới buông tha.
Trong khi mọi người nói chuyện vui vẻ thì Liên Thành vẫn vẻ mặt chuyện không liên quan đến ta kia ăn uống một cách ngon lành.
– Nếu như ăn xong rồi, thì ba người dọn đồ xuống đi.
– Ba người bọn ta ?
Cái gì chứ, ba người bọn hắn đường đường là vua một nước, còn là thừa tướng với tướng soái người người ngưỡng mộ vậy mà phải làm mấy chuyện này sao.
Có lộn không vậy.
– Đúng chính là ba người, không sai.
Mau dọn đống này xuống đi.
Ta còn món tráng miệng nữa.
– Ngươi có quá đáng lắm không, đừng nghĩ có mẫu thân ta ở đây, ngươi thích làm gì thì làm.
– Muốn ăn thì lăn vô bếp.
Đến thái hậu cũng đích thân xuống bếp làm, thì ba người các ngươi là gì.
Nên nhớ đã bước vào tẩm cung của ta thì theo qui định của ta.
– Chuyện của hậu bối đừng lôi trưởng bối vào làm gì.
Ta chỉ đến đây ăn nhờ bữa cơm thôi, không cần quan tâm tới ta.
Đúng không mấy đứa.
Tay đưa ly trà Tiểu Tâm vừa pha xong lên miệng uống, vừa uống vừa nhìn bốn con người kia nói, xong quay qua đằng sau cười tươi như tìm đồng minh.
Bốn con ngưòi đằng sau bà đều đưa ngón cái lên ngầm đồng ý.
– Mẫu thân, người…..
Hạo Khiêm không biết đó có phải mẹ ruột của hắn không nữa.
Xong quay sang hai người kia, ý bảo dọn nhanh trước khi ta nổi điên đập hết đống chén đĩa này.
Ba người dọn dẹp xong cũng vừa lúc Tiểu Tâm, Tiểu Liên đem chè sen lên.
Ai cũng vui vẻ chọn cho mình một chén.
Chè cậu nấu không quá ngọt, vừa phải, lại thanh rất ngon.
– Giờ ta phải hồi cung rồi, cũng khuya quá rồi.
Nếu có thời gian các ngươi đến Thiên Bình cung chơi với ta nha.
– Vâng, nếu có thời gian tụi con sẽ ghé.
Chào tạm biết tất cả, ba người kia đưa thái hậu hồi cung xong ai về nhà nấy.
Cả ba đều mang những tâm trạng suy nghĩ khác nhau.
Quay lại tẩm cung của cậu.
– Liên Nhi ta đúng là số một.
Không uổn công ta chừa bụng trống mà.
– Chứ không phải huynh ăn ca ca đùi gà no rồi sao
– Tiểu Tâm muội muốn chết sao.
– Hai người im lặng chút coi, Liên Thành lúc nãy là đệ cố ý bảo ba người kia dọn chén đĩa xuống phải không.
– Y như huynh nghĩ, ăn chùa của ta bộ dễ vậy sao.
Đi ngủ, khuya rồi.
Hàn Phong nhìn cậu với con mắt đầy thán phục, người đó là hoàng thượng mà đệ ấy cũng không tha.
Sáng hôm sau, tại cung của Lục quý phi, tiếng đỗ vỡ vang lên.
– Ngươi nói cái gì ? Đêm qua thái hậu và hoàng thượng tới tẩm cung của tên Ngụy Liên Thành đó dùng bữa sao.
– Vâng, thưa quý phi.
Chính tai nô tỳ nghe bọn Tiểu Liên nói chuyện.
– Hoàng thượng cho dù sủng ái ta nhưnh chưa một lần ở lại dùng cơm dù chỉ một bữa.
Vậy mà….
Lục Ái Hân, tức giận tay vô thức nắm chặt lại.
Ả không cho ai giành hắn với ả, hắn là của một mình ả.
Ả nhìn về hướng xa với cặp mắt đầy tia máu.
– Tên khốn.
Được lắm, muốn đấu với ta..