Đọc truyện Nam Sủng Sao Ta Không Cần FULL – Chương 113
Lời từ miệng cậu thoát ra, Lạc Kiều ngạc nhiên mở to mắt không tin những gì cậu nói.
Còn đám người bên dưới thì đã quen với việc này, độc vương nổi tiếng là chưa bao giờ cho không ai cái gì.
Lạc Kiều định nói gì đó thì y cảm thấy trước mắt mình trở nên mờ nhạt, cơ thể y trở nên nặng nề rồi y cảm thấy mọi thứ tối sầm lại.
Cũng may, khi Ngô Thiễn nhận ra biểu hiện của y có chút kỳ lạ nên đã đỡ lấy y không để y ngã xuống đất.
Liên Thành nhìn thấy vậy liền cho người đem y về phòng và cho người đến xem bệnh cho y.
Ngô Lãng nhìn nét mặt nhợt nhạt, mồ hôi túa ra từ người y thì có chút làm lại, liền chạy đi theo.
Ngô Thiễn và mọi người vẫn ở lại cho đến gần trưa giải quyết một số chuyện thì buổi thượng triều mới kết thúc.
Tại Nhạn Tuyền cung, Ngô Lãng đang không ngừng dùng kim châm châm vào cơ thể y.
Đầu, mặt, ngực, hai tay và hai chân không chỗ nào không có kim của y.
Đám người của A Hạo đứng bên không khỏi lo lắng, dù người bạn này của họ quen chưa lâu nhưng họ lại có cảm giác rất lạ, lo lắng, sợ hãi họ đều có hết.
– Y sao rồi.
– Hoàng thượng, độc vương.
Mọi người nghe tiếng hỏi của anh thì cuối người hành lễ, hai người nhanh chóng đi đến bên Ngô Lãng rồi đưa mắt quan sát Lạc Kiều.
Liên Thành hơi nhíu mày nhìn một lượt từ trên xuống dưới của y rồi buộc miệng hỏi.
– Trúng độc ?
– Là Cửu Trùng Thất Lôi Âm.
– Cửu Trùng Thất Lôi Âm ?
Mọi người ngạc nhiên khi nghe Ngô Lãng lên tiếng, cái tên này chắc là lần đầu tiên họ nghe thấy.
Ngô Diện có chút nhíu mày, nhìn Ngô Lãng thắc mắc.
– Huynh nói xem nó là thứ gì ?
– Là một độc trùng, loại này có thể cứu người nhưng có thể giết người.
– Huynh nói rõ một chút đi.
– Nếu dùng một lượng ít thì sẽ không sao nhưng dùng nó trong một thời gian dài thì khác.
Nếu đã dùng nó thời gian dài thì phải dùng liên tục, hoặc có thuốc giải ức chế nó, nếu ngưng đột ngột nó có thể gây tử vong.
Nó sẽ làm cho người đó đau đớn cho đến chết.
Ngô Lãng vẫn từ từ nói ra hết tác hại của độc kia, Hàn Phong và Gia Minh nhìn nhau một lát như đang cố nhớ ra điều gì đó thì bỗng Liên Thành lên tiếng.
– Có cách nào không ?
– Tạm thời ta không điều chế được.
– Vì sao.
– Vì ta không có Huyết Nhãn Lôi.
Muốn điều chế được thuốc giải phải có Huyết Nhãn Lôi, nhưng trên đời này nó hoàn toàn không tồn tại.
A Hạo nghe người lớn nói gì mà cậu cũng không hiểu, nghe Huyết Nhãn Lôi gì đó cậu tò mò đánh mạo hỏi lại.
– Huyết Nhãn Lôi là gì ạ ?
– Là mắt huyết lệ nhưng đặt biệt hơn một chút nó phải là mắt từng được huyết lôi đánh trúng.
– Hả ?
Lần này mọi người một lần nữa trố mắt, cái Huyết gì đó nói họ không phải là mò kim đấy biển sao.
Nhưng chuyện quan trọng hơn là chính Ngô Lãng ngạc nhiên ngước mắt nhìn về phía Liên Thành nhíu mày hỏi.
– Sao ngươi biết chuyện đó.
Gia Minh và Hàn Phong nãy giờ vẫn giữ im lặng, nhưng vừa rồi nghe cậu giải thích thì gương mặt họ có chút biến sắc.
Ngô Diện nhìn hai người như có chuyện gì đó đang giấu mọi người liền lên tiếng.
– Hai người cũng biết.
– …….
Liên Thành cười nhạt nhìn hai người khẽ gật đầu rồi đi đến ngồi xuống bên Lạc Kiều.
– Lúc đầu khi nhìn thấy Lạc Kiều ta cứ tưởng y là một người cao ngạo, nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt khi ta lại nhận ra đôi mắt ấy đang cầu khẩn không ngừng van xin ta.
Ta có chút ngạc nhiên rồi mới quyết định giữ y lại bên mình và cho người điều tra về y.
Khi phụ hoàng y biết thì đã lập tức gởi cho ta hai lá thư, một lá nói về chuyện của y và một lá chính là lá y đã đọc trên buổi thượng triều.
– Liên Thành.
– Ngô Thiễn, huynh nhìn thằng bé này có giống ta khi trước không.
Nó lại làm ta nhớ lại chuyện lúc trước, mọi thứ như mới xảy ra hôm qua vậy.
Ngô Thiễn bước lại ôm cậu vào người, anh biết dù mọi chuyện đã xảy ra rất lâu nhưng hàng đêm nếu không có anh bên cạnh cậu sẽ không bao giờ đi ngủ.
Vì những lúc ấy cậu sẽ gặp ác mộng, nó như muốn lôi cậu về lại quá khứ và nhốt cậu mãi trong đó.
– Được rồi, mọi chuyện đã qua lâu rồi, không sao, y cũng sẽ không sao, ta hứa.
Liên Thành lắc đầu, cậu nắm lấy tay anh rồi cười tít mắt như muốn nói mình không sao.
Dù họ ngày nào cũng nhìn thấy mấy màng ân ân ái ái đó của hai người, nhưng hôm nay lại khác hẳn.
– Ngươi cứ làm chuyện ngươi nên làm, có ta ở bên nên yên tâm, không sao.
Liên Thành chỉ cần lời nói đó của anh liền gật đầu, nhìn hai người Gia Minh và Hàn Phong nói.
– Giúp ta.
Họ nhanh chóng đi lấy một cái khăn, một cái chén và một sợ dây thừng.
Liên Thành quay sang Ngô Thiền đưa tay ra trước mặt anh.
– Con dao ta tặng huynh, đưa nó cho ta.
-…..
Ngô Thiễn im lặng, lấy trong người ra một con dao màu đen, đây là con dao cậu đã tặng anh và anh lúc nào cũng mang theo bên mình.
Hàn Phong nhận lấy lao nhạn chóng dùng lửa hơ qua nó rồi lại đặt nó nằm trên bàn.
Liên Thành hít một hơi rồi mới lên tiếng nói.
– Trên ngực trái, cái đầu lâu, một sợi xích, rừng bỉ ngạn.
Ngô Lãng nghe xong liền nhẩm theo và mắt y mở sáng nhìn cậu giọng có chút lạc đi.
– Không lẽ…..
– Huyết Nhãn Lôi thực chất không phải là con mắt đỏ chảy huyết lệ hay bị huyết lôi đánh trúng.
Mà nó là một lời nguyền, một lời nguyền đáng kinh tởm.
– Phụ thân…chuyện này….
Liên Thành không để Tiểu Hào náo hết câu mà trực tiếp cởi y phục của mình ra để lộ trên ngực trái của cậu có một hình xăm.
Liên Thành tiến lại ghế gần đó ngồi xuống, bảo Hàn Phong và Gia Minh trói chặt mình lại rồi dùng vải ngậm chặt miệng mình lại.
Hàn Phong cầm con dao trên tay rồi nhìn về Ngô Thiễn, đưa con dao về phía anh dặn dò.
– Chỉ có huynh mới làm được điều đó, hãy dùng nó đâm vào một trong hai hốc mắt đen kia.
Hãy nhớ phải giữ chặt mũi dao cho đến khi máu tươi chuyển thành máu đen thì ngay lập tức phải rút nó ra.
– Được.
– Nhưng…
Tiểu Hào một lần nữa định lên tiếng thì liền bị Gia Minh ngặt lời.
– Lát nữa ta sẽ giải thích rõ cho mọi người sau, Tiểu Phiên, Tiểu Nha hai đứa dùng cái này bịt mũi lại, dùng cái túi này bỏ dưới gối Lạc Kiều.
Còn mấy đứa bảo vệ tốt cho ba đứa nó.
– Ngô Lãng, Ngô Diện phụ ta và Hàn Phong giữ chặt Liên Thành lại.
Ba người nhanh chóng giữ chặt cậu, lúc này đám người của A Hạo cũng vào thế phòng thủ.
Ngô Thiễn nhìn cậu rồi gật đầu, anh cầm con dao lên tay đưa nó lên đúng vị trí của hình xăm.
Nhắm một bên hốc mắt đen trên hình xăm đó đâm xuống, khi mũi dao vừa chạm vào, cả người của Liên Thành run lên.
Cậu gầm lên mấy tiếng đầy giận dữ rồi vùng vẫy dữ dội.
Đôi mắt dần chuyển sang đỏ, cậu nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Hàn Phong nhìn dòng máu tươi nhanh chóng chảy ra, Ngô Thiễn liền đưa cái chén vào hứng nó.
Liên Thành liên tục vùng vẫy, mùi máu tanh bay ra nhưng kèm theo đó là một mùi hương thơm rất lạ.
Gia Minh ngửi được mùi hương đó liền hoảng hốt la lớn.
– Ngừng thở, hương thơm có độc.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn cậu, nhưng máu vừa mới chảy ra chưa kịp đụng vào miệng chén đã ngừng chảy, Hàn Phong nhíu mày lên tiếng hối thúc Ngô Thiễn nhanh hơn.
– Mau…mau đâm vào sâu hơn, máu đang chảy ngược vào trong.
Ngô Thiễn ấn con dao mạnh hơn, lần này máu mới thực sự chảy ra, anh đợi đến khi máu bắt đầu chuyển thành màu đen thì ngay lập tức rút dao ra.
Liên Thành hét lên một tiếng rồi vùng vẫy, sợi dây thừng trói cậu cũng vì vậy bị đứt ra.
Ngô Thiễn nhìn cậu mất khống chế đang lao lại chỗ A Hạo liền lao đến ôm chầm lấy cậu.
Mặc cậu vùng vẫy đánh anh thì anh vẫn cứ đứng im ôm chặt cậu.
Gia Minh và Hàn Phong nhanh chóng lấy đúng con dao đen kia rạch một đường lên tay mình.
Hòa hai dòng máu lại với nhau rồi nhanh chóng khống chế đổ vào miệng cậu ép cậu uống hết nó.
Liên Thành uống hết chỗ máu kia thì hành động cũng dịu lại, cậu bắt đầu lịm dần đi.
Ngô Thiễn nhanh chóng bế cậu sang phòng bên cạnh cho cậu nghĩ ngơi và để Hàn Phong xử lý vết thương cho cậu.
Còn Ngô Lãng, sau khi lấy được máu từ người của cậu ngay lập tức đem đi điều chế thuốc.
Chỉ còn lại đám người của A Hạo, họ hoang mang không biết chuyện gì đang diễn ra.
Rốt cuộc người lớn đang giấu họ chuyện gì, và rồi một màng khi nãy là sao.
Gia Minh nhìn đám trẻ vẫn còn ngơ ngác hoang mang thì thở dài và đi đến nhìn Lạc Kiều một lượt rồi lên tiếng.
– May cho ngươi, mạng ngươi cao đấy, gặp đúng chúng ta.
Còn mấy đứa hãy ở đây canh chừng y, có chuyện gì phải báo cho chúng ta biết.
Còn chuyện kia, khi nào độc vương tỉnh sẽ nói cho tụi con nghe.
– Vâng.
Cả đám vâng dạ xòn thì Gia Minh cũng bỏ ra ngoài, y đi đến phòng Liên Thành, nhìn người nam nhân gương mặt nhợt nhạt nằm trên giường, y có chút đau lòng.
Mọi chuyện đã qua lâu nhưng hầu như nó vẫn luôn là bóng ma trong lòng họ.
Dù họ không hề nó ra nhưng người còn lại vẫn biết, cái bóng ma khi ấy vẫn cứ đeo bám họ.
Lời nguyền ấy vẫn còn mãi trong lòng họ, cho đến khi họ đi may ra lời nguyền ấy mới kết thúc.