Đọc truyện Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký – Chương 40
Đám người Huệ Phi vừa bước ra khỏi Lãnh Cung được vài khắc thì Thiệu Anh cũng vội quay lưng đi.
“Thiệu… Anh…” Hai từ “Thiệu Anh” được thốt ra tách biệt nhau, đó là những gì còn lại từ hơi thở yếu ớt của Thiên Tuệ.
Thiệu Anh khựng chân lại, có vẻ như hắn vẫn không thể dứt khoát bỏ đi.
Thiệu Anh quay sang nhìn dáng người nhỏ bé đang cố thều thào muốn nói gì đó, mặt hắn vẫn lạnh tanh không chút sắc.
“Chàng… thật sự… là… người… như… vậy…s..sao?” Nói vừa dứt, một tràn ho kéo đến khiến cô bất chợt thổ huyết, chỉ biết từng dòng lệ đang trãi dài trên má của cô.
Hai nha đầu vội đỡ lấy cô, nhìn bàn tay cô bị Huệ Phi chà đạp đến rướm máu nhưng dường như cô không màn, chỉ cần như thế thôi thì trái tim hắn lại rúng động thổn thức.
“Các ngươi sao để Thần Phi nằm dưới đất như vậy?” Thiệu Anh vẫn nói với âm sắc lạnh lùng.
“Bẩm Hoàng Thượng, nương nương…” Ngữ Ngữ chưa nói hết câu thì Thiên Tuệ với bàn tay không còn chút sức lực cố níu một phần áo cô lại để cô đừng nói thêm.
Ngữ Ngữ quay sang thì chỉ nhận lấy cái lắc đầu của Thiên Tuệ.
Cô không thiết sống nữa, trách Thiệu Anh sao hôm đó không mạnh tay hơn nữa chứ? Như vậy hắn sẽ tạo ít “công đức” rồi, giúp cô giải thoát chốn tù ngục này.
Thiệu Anh đã không tin cô nữa, không! Phải nói hắn chưa bao giờ tin cô, rõ ràng hắn chỉ biết có chính hắn, chưa bao giờ hắn hiểu được con người cô.
Thiên Tuệ cố hít thật sâu một ngụm hơi thở, nhưng do sức khỏe yếu cộng thêm Lãnh Cung khí hậu ẩm thấp dẫn đến bệnh tình của cô càng trầm trọng, càng hít sâu càng nhận lấy những tràn ho rát họng.
Thiên Tuệ lấy tay quẹt vết máu trên miệng, càng quẹt càng loang lỗ, nhớp nhám, đáng sợ hơn.
So ra nhìn cô bây giờ, không khác nữ quỷ cho mấy, thêm vào là làn da trắng hồng đã trở thành trắng bệch nhợt nhạt.
Thiệu Anh không chần chừ đi nhanh đến khụy xuống bế cô rơi khỏi mặt đất lạnh tanh.
Cảm nhận cơ thể bị nhấc bổng, cô cố cựa quậy nhưng vì cơ thể suy nhược nên chỉ bằng vô ích.
“Sao ngươi…không giết ta.. cho xong? Ta.. phản bội ngươi… cơ mà?” Tiếng nói của nàng nhỏ nhẹ như hơi gió và gần như tắt lịm, chẳng biết rõ là Thiệu Anh có nghe hay không.
Hắn mặt lạnh đặt nhẹ nàng xuống giường, dịu dàng đắp chăn lên người nàng…
Khi quay người lại, hắn giật mình nhìn thấy hai nha đầu đã theo sau mình từ lúc nào, nhưng hắn chỉ nhíu mày lại rồi bỏ ra ngoài…
“Hoàng Thượng…” Ngữ Ngữ gọi ” Nô tì mạn phép hỏi Hoàng Thượng một câu được không?”
“Nói”
“Sao Hoàng Thượng biết mà đến đây… cứu nương nương của chúng thần…”
Hắn không nói gì, lơ đi câu hỏi đó rồi vội bỏ đi…
Thiên Tuệ nằm trên giường đã cảm nhận hết mọi động tĩnh xung quanh, rõ thấy sự vô tình lạnh nhạt trong mắt Thiệu Anh, môi nàng mấp mé muốn rủa hắn nhưng không thành, chỉ tự biết rủa trong lòng.
Bóng dáng Thiệu Anh vừa khuất sau cánh cửa, bất ngờ dáng người như một tiểu thái dám bước vào.
Hai nha đầu tròn mắt nhìn, rồi chau mày lại:
“Ngươi là ai?”
“Ta… ta là Tiểu Nô…” Tiểu Nô đến gần cạnh giường của Thiên Tuệ, sẵn tay mồi lửa thấp vào đèn lồng được đặt cạnh đó một nhánh lửa nhỏ, ánh nến được thắp lên, hiện ra trước mắt Tiểu Nô là một thân người nữ nhi nằm trên giường với gương mặt hốc hác, làn da tái nhợt, đôi mắt vô hồn, không thể nào nhận ra tiểu nha đầu tinh ranh của trước kia nữa.
Vừa nghe đến là Tiểu Nô, Thiên Tuệ liền nhìn người vừa thấp đèn lên, mắt không giấu nỗi vui mừng:
“Tiểu Nô, lâu rồi tôi mới gặp cậu…”
Tiểu Nô đi đến ngồi bên cạnh cô, nhìn hai người họ khá thân thiết nên dĩ nhiên hai nha đầu kia chỉ biết nhìn nhau khó hiểu.
“Ta là nô tài của Huệ Phi…”
“Cái gì?” Hai nha đầu quát
“Nhưng không phải lúc nào ta cũng… ác như bà ta đâu, trước kia ta vốn rất thân với Thiên Tuệ à… Thần Phi nương nương…” Tất nhiên, Tiểu Nô nói với giọng nói vô cùng yểu điệu của một thái giám.
Tiểu Nô quay sang nắm tay Thiên Tuệ dỗ dành không khiến hai nha đâu kia trợn mắt:
“NÀy… ngươi…” Vân Vân
Chợt Ngữ Ngữ nhớ ra:
“À, Tiểu Nô là thái giám mà…”
Tiểu Nô thừa lúc đó hất một ánh mắt vô cùng…”quyến rũ” về phía Ngữ Ngữ.
“Thiên Tuệ.. à… Thần Phi, Người yên tâm đi, Ngự Y sắp đến rồi…”
“Ngự Y?” Hai nha đầu kia đồng thanh “Làm sao ngươi gọi được Ngự Y? Chỉ có Hoàng Thái Hậu với Hoàng Thượng mới có quyền mà…”
“Các cô đúng là rỗng não…” Tiểu Nô đứng dậy chỉ nhẹ lên trán hai cô với cử chỉ vô cùng đáng yêu ” Chuyện vậy mà không nghĩ ra sao?”
“Hoàng Thượng?” Vân Vân
Nghe đến đó, Thiên Tuệ như bất động, hai đồng tử co dãn liên hồi, tại sao? Sao hắn không để cô chết? Gọi Ngự Y làm gì?
“Không… ta không muốn…” Thiên Tuệ
“Nương nương, nếu muốn… báo thù, thì phải giữ gìn sức khỏe, nhỡ Người có chuyện gì… ai sẽ báo thù?” Ngữ Ngữ, vốn dĩ cô chỉ muốn giúp cho Thiên Tuệ ngoan nhoãn mà tịnh dưỡng, không nghĩ từ câu nói này đã vựt dậy ý chí sống còn mạnh mẽ của Thiên Tuệ.
Phải rồi, cô đang muốn tìm cách vạch mặt của Huệ Phi mà, cớ gì phải chịu chết ngu ngốc như thế?