Đọc truyện Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký – Chương 25
Điều gì khiến một cô gái chỉ nhập nhĩnh 18 tuổi hiểu rõ tường tận những bi kịch chốn cung cấm như vậy? Đó là một câu hỏi luôn day dứt trong suy nghĩ của Tuấn Kiệt.
Do ở mãi trong nhà cũng đăm ra chán, Thiên Tuệ quyết định đi dạo một chuyến xung quanh trấn, lúc đó mẹ của Tuấn Kiệt cũng nhờ anh ta đi cùng, dù sao Thiên Tuệ cũng đang mang thai, đi một mình nhỡ có chuyện gì thì làm sao? Có vẻ như bà rất quan tâm Thiên Tuệ, và đặc biệt là đứa bé, đã lâu lắm rồi trang nhà không có tiếng của trẻ con, cuộc sống sẽ có phần thú vị hơn nếu có thêm một đứa trẻ con trong nhà.
“Muội muốn ăn gì không? Huynh sẽ mua” Tuấn Kiệt ân cần hỏi Thiên Tuệ, trông cô vẫn giữ được nét hồn nhiên của cô gái mới lớn, mắt luôn dạo quanh khắp nơi, lộ vẻ thích thú.
Hồ như chẳng mấy để ý câu nói vừa thốt ra của Tuấn Kiệt, anh ta khẽ chau mày lại.
Không hiểu sao anh lại có cảm tình với Thiên Tuệ như vậy, có chăng do cô quá xinh đẹp?
“Thiên Tuệ…” anh ta khẽ gọi lại
Lập tức cô quay lại nhìn anh ta chăm chú, đợi câu trả lời anh ta:
“Muội không muốn mua thứ gì sao?”
Cô đưa mắt sang nơi khác suy nghĩ trong vài khắc, rồi lại đưa mắt lên nhìn Tuấn Kiệt:
“Không!” Cô trả lời nhanh gọn
Bất chợt phía trước có một đám đông đang xúm lại, có lẽ vừa xảy ra chuyện gì đó.
Đôi mắt Tuấn Kiệt liền nhìn theo hướng đám đông, lập tức Thiên Tuệ để ý dõi theo:
“Ở đó có chuyện gì vậy?” Cô hỏi Tuấn Kiệt.
Dĩ nhiên anh ta biết được thì chắc hẳn anh ta không phải người mà trở thành thần thánh rồi.
“Huynh không rõ nữa…” Anh ta vừa nói hết câu thì cô liền kéo tay anh ta
“Chúng ta mau đến đó xem đi…”
Chân Tuấn Kiệt không thể bước nhanh hơn đôi bàn chân nhanh nhẹn, thoăn thoắt của Thiên Tuệ.
Cố lắm mới chen được vào đám đông, xung quanh là tiếng bàn tán sôi nổi của mọi người xung quanh.
Trước mắt Thiên Tuệ và Tuấn Kiệt là một cô gái ăn mặc nghèo nàn, rách rưới, tóc tai rối bù đang nằm dưới mặt đất lạnh.
Hồ như vì đói quá nên đã ngất đi.
Thiên Tuệ liền ngó xung quanh, có vẻ như chẳng ai có ý định giúp cô gái này, đột nhiên cô lao ra phía cô gái tội nghiệp kia trước con mắt ngỡ ngàng của Tuấn Kiệt và mọi người:
“Thiên Tuệ…” Tuấn Kiệt gọi
Nhưng cô vẫn không màn đến, chạy lại đỡ lấy cô gái dưới đất, sau đó tiếng bàn tán lại rộn lên, giả như nói rằng cô gái này thích lo chuyện bao đồng, cũng có số người tán thưởng hành động cao đẹp này.
“Cô có sao không?” Thiên Tuệ vả nhẹ lên má của cô gái, tay vén hết mớ tóc đang lũ khũ che gương mặt của cô gái
Lúc đó Tuấn Kiệt cũng đi đến, khẽ khụy gối xuống xem cô gái này thế nào rồi:
Chợt Thiên Tuệ như im lặng vài giây, điều này khiến Tuấn Kiệt vô cùng khó hiểu, định mở miệng hỏi thì chợt Thiên Tuệ lên tiếng:
“Tuyết Ngân…”
“Ý muội là sao? Muội quen biết cô gái này?”
Thiên Tuệ gật gật thay cho câu trả lời, cô liền nói tiếp:
“Cô ấy là cung nữ của Ngọc Cẩm cung của Huệ Phi…”
“Vậy chúng ta phải mau mau đưa cô ấy về thôi…”
Cả hai vội dìu Tuyết Ngân trở về nhà, cả nhà Tuấn Kiệt lại một phen hú vía vì tưởng mang nhằm xác chết về.
Sau đó liền gọi đại phu đến xem bệnh:
“Cô gái này chỉ nhịn đói lâu ngày, mất sức nên ngất đi thôi, chỉ cần vài than thuốc bổ và ăn uống đầy đủ sẽ không sao”
Lão đại phu già lọm khọm đứng dậy gật gật đầu, bên cạnh là Thiên Tuệ, Tuấn Kiệt và… người nhà họ Đăng.
Đúng là một người vì mọi người, mọi người vì một người, nghe tin cứu được một cô gái tội nghiệp ở ngoài chợ, mọi người liền bỏ hết tất thảy mọi việc tập trung lại xem tình hình.
Thật ra đây là thói quen, dù sao cũng tốt, nhưng không nên quá căng như vậy.
Thiên Tuệ khẽ nhướn mày khi vừa nghĩ đến.
Mẹ của Tuấn Kiệt tươi cười tiễn lão đại phu ra cửa, sau đó trả tiền công cho ông và tiền thuốc, chợt ông ta quên gì đó, vội quay lại
“Ơ nhưng, cô gái này, hình như có vấn đề về thị giác…”
“Là sao?” Thiên Tuệ chớp mắt khó hiểu
Mọi người cũng lắng tai nghe
“Tức là thị giác của cô ấy có vấn đề, ta cũng không rõ. Phải đợi cô gái này tỉnh lại mới biết được…”
Câu nói này cứ lẫn quẩn trong đầu của Thiên Tuệ suốt ngày hôm nay, không biết sự tình thế nào.
Đột nhiên mất tích, rồi lại xuất hiện một cách kỳ lạ tại thị trấn nhỏ bé này.
Cô vẫn túc trực chăm sóc cho Tuyết Ngân, nhìn cô ấy tiều tụy thấy rõ, đôi má đã hóp dần vào gò má, trông thật đáng thương.
Đôi lúc cô lại muốn rơi lệ vì cô ấy.
Còn Tuấn Kiệt vẫn đi đi lại lại ngoài hiên, hình như trong lòng anh ta như có điều gì đó uẩn khúc.
Như sắp có chuyện xảy ra rồi, nhưng thật ra là chuyện gì đây?
Liệu Hoàng Thượng sẽ phát hiện ra?
Anh chỉ muốn cùng Thiên Tuệ ở nơi này, không muốn có kẻ khác xen vào, nhưng có lẽ là không được rồi, vì thời gian mất tích của Thiên Tuệ lại trùng vào ngày Tuấn Kiệt rời cung, đồng nghĩa với việc nếu Hoàng Thượng nghi ngờ, thì sẽ nghĩ ngay đến anh ta là người… “cướp vợ” của Hoàng Thượng.
Ngày mai, Tuấn Kiệt sẽ xin phép mẹ đưa Thiên Tuệ rời khỏi để đến nhà của một người bà con để trú nhờ đến khi cô lâm bồn, khi hai mẹ con cô khỏe mạnh thì sẽ đưa về nhà.
“Tuyết Ngân tỉnh rồi…” Tiếng của Thiên Tuệ vọng ra, nhưng chỉ có Tuấn Kiệt nghe thấy, vì mọi người dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, dù sao bây giờ cũng đã giữa khuya rồi.
Tuấn Kiệt vội chạy vào, liền thấy Tuyết Ngân đã ngồi dậy, nhưng… mắt vẫn nhắm, anh ta hơi kinh hãi:
“Cô ấy… sao lại…”
“Muội không rõ… ” giọng Thiên Tuệ đượm buồn
“Giọng nói này…” Tiếng của Tuyết Ngân yếu ớt “Thiên… Thiên Tuệ, là cô phải không?”
Cô ấy vừa nói vừa quờ quạng lung tung, Thiên Tuệ vội chụp lấy cánh tay của cô ấy, nhìn sâu trong ánh mắt Thiên Tuệ là một nỗi buồn khó tả.
“Tại sao cô lại ra nông nỗi này?” Thiên Tuệ vừa hỏi, vừa dùng tay đan tóc Tuyết Ngân xuống để bớt lòa xòa.
Gương mặt Tuyết Ngân đanh lại, im lặng một lúc:
“Là Huệ Phi…”
Cả Tuấn Kiệt và Thiên Tuệ kinh hãi to mắt, riêng Thiên Tuệ không tin những gì tai mình nghe thấy, cô nghe nhầm chăng?
“Cô nói sao? Không thể nào…”
“Đúng vậy” Giọng nói của Tuyết Ngân không chút e dè, gương mặt không lộ được cảm xúc, nhìn thấy Tuyết Ngân lúc này, Thiên Tuệ tám chín phần kinh sợ vì không còn nhận ra chính Tuyết Ngân cô từng biết thuở nào:
“Cô sẽ không thể tin được, chính Huệ Phi đã hãm hại Doan Lệ Phi rồi ném xác xuống giếng, vì tôi vô tình thấy được những hành động dã thú đó của cô ta, cô ta đã không thương tiếc hãm hại tôi, may mắn là tôi vẫn còn sống, dù đôi mắt không thể nhìn thấy nữa…”
“Nhưng… nhưng tại sao…” Thiên Tuệ như kích động cực độ, tay run run, lúc đó Tuấn Kiệt liền đi đến ôm lấy vai cô giúp cô ngồi vững, liền nói với Tuyết Ngân:
“Thiên Tuệ đang mang thai, cô đừng làm cô ấy khó chịu nữa…” Tuấn Kiệt thậm chí muốn quát mạnh vào Tuyết Ngân, nhưng cố nén lại, dù biết Tuyết Ngân không cố ý.
“Sao? Mang thai?” Cô ấy quay sang quơ quạng xung quanh may thay chụp được tay Thiên Tuệ “Vậy cô đã có tin vui của Hoàng Thượng rồi? Nhưng tại sao cô lại ở đây, sao Hoàng Thượng lại để cô bụng mang dạ chữa rời cung như vậy?”
“Chuyện đó tôi sẽ nói sau, cô nói tiếp đi” Thiên Tuệ hối thúc
“à! Tôi…” Tuyết Ngân trầm mặt vài giây, rồi bật khóc, dòng lệ được kìm nén bây lâu nay có dịp được giải thoát “Vì nghe tin có một mỹ nhân trôi dạt vào Long Thành, Huệ Phi sinh lòng ghen ghét muốn tìm ra cô để diệt trừ khi có cơ hội, vì tin này đã loan truyền khắp hoàng cung, thậm chí khó lòng mà lại không lọt vào tai Hoàng Thượng…”
“Chỉ… chỉ vì ghen ghét thôi sao? Không có chút tình người ư?”
“Nếu cô ấy có tình người, đã không giết con của Lệ Phi, khi nó vẫn chưa đầy đủ hình hài… Lệ Phi vì vậy mà hóa điên, một phần vì không ngờ tỷ muội tốt của mình lại làm ra như vậy… Đêm đó, vì biết Hoàng Thượng đã nhìn thấy cô, sớm muộn Hoàng Thượng sẽ lập cô làm phi tần, lập tức cô ta giả làm cung nữ để báo rằng chính cô đã giết Lệ Phi…”
Thiên Tuệ lúc này nước mắt đã thấm ướt hai đôi má trắng hồng có phần nhợt nhạt của cô, lòng căm phẫn không nói nên lời, liền ôm lấy Tuấn Kiệt mà khóc.
Tuấn Kiệt không ngờ Thiên Tuệ lại đau lòng thế này, càng không muốn để cô khóc, nhưng lại không ngăn được tính cách muốn tìm hiểu chuyện của cô ấy, dù sao cũng nên biết, trong cung cấm không tồn tại tình nghĩa gì cả.
“Ngày mai, tôi sẽ tìm đại phu giúp cô chữa mắt, cô yên tâm đi…” Tuấn Kiệt điềm đạm lên tiếng
“Muội phải trở về Hoàng Cung trả thù cho Tuyết Ngân, cho những oan hồn chết dưới tay của Huệ Phi…” Cô nói trong giọng yếu đuối dường như không rõ âm điệu nữa.
“Muội cực khổ lắm mới rời khỏi nơi này, đừng vì sự bồng bột mà phá tan công sức bấy lâu nay của chúng ta… Thiên Tuệ…” Tuấn Kiệt ôm chặt cô vào lòng, khẽ vuốt tóc của cô.
Nước mắt cô thắm ướt áo của Tuấn Kiệt, thậm chí làn nước mắt nóng hổi ấy đã thấm qua từng lớp vải áo chạm vào da anh, nhưng vẫn để cô khóc.
Có lẽ chỉ là lời nói trong lúc tức giận của Thiên Tuệ, khi bình tâm lại, cô sẽ bỏ đi ý nghĩ đó, không vì cô thì cũng vì đứa con trong bụng của cô. Liệu Huệ Phi biết cô mang thai thì sẽ để yên sao?