Đọc truyện Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký – Chương 19
Nghe nói có quốc sự đột xuất nên Thiệu Anh đã đi một chuyến ra ngoài thị sát dân tình, đó là một huyện ở phía Đông cách Long Thành khoảng hai ngày đi đường, cho nên hãy nghĩ xem, tôi đã vui sướng biết chừng nào, nếu cứ mãi gặp hắn, tôi sẽ phát điên mất, tôi thì không thích bị trêu ghẹo, còn hắn thì lại vô cùng thích thú, đúng là đối nghịch mà.
Vì sợ hắn dở chứng bất thường rồi buồn buồn lôi tôi vào ngục, cho nên lúc nào tôi cũng cười cười và cười, luôn tỏ thái độ vui vẻ để lấy lòng hắn, dù sao được hắn sủng ái được mỗi cái lợi là đố có ai dám hung hăng được với tôi.
Nhưng tôi nhận thức được mình không nên mãi dựa dẫm vào những yếu tố như vậy, đôi khi nó sẽ quay ngược lại hại chết mình.
Dạo này tâm trạng tôi tự dưng lại dở chứng, thất thường khó kiểm soát, trong người vô cùng khó chịu.
“Nương nương, Người có làm sao không?” Ngữ Ngữ nói với tôi với giọng điệu gấp gáp lo lắng
Tôi day day trán, nét mặt hết sức mệt mỏi lắc lắc đầu:
“Ta khỏe, không sao, chắc tại thời tiết đang chuyển đông cho nên ta bị ảnh hưởng bởi khí trời thay đổi thế này… Ta sẽ dần thích nghi thôi…”
“Không được đâu nương nương, nhìn người xanh xao quá, để nô tì gọi thái y…”
Một tay ấn thái dương, một tay tôi đưa ra ra hiệu:
“Khoang đã, tìm ai cũng được, đừng để ta gặp lão già râu bạc đó nữa…”
“Trần Thái y?” Ngữ Ngữ vừa nghĩ đến tôi đang nói đến lão ta “Nhưng ông ấy đã làm thái y trong Hoàng cung đã lâu, kinh nghiệm không ít, không thể nói là…”
“Nếu ngươi không nghe, ta sẽ không cho thái y bắt mạch…” Tôi vô cùng không thích lão già đó, bởi lão hay nói linh tinh những chuyện vớ vẫn, tôi thừa biết mình nên làm gì, lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại như mẹ chăm con không bằng.
Ngữ Ngữ đành cúi đầu vâng lời nhưng không nói gì.
Quả nhiên không hổ danh là thái y, không bao lâu thì đã đến rồi.
Đó là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi, dáng người gầy gầy, lại có râu, lại ngồi vuốt vuốt râu, khổ nổi râu của ông ta cũng chỉ lún phún vài ba cọng.
Ông ta trầm ngâm không nói gì, tay vẫn giữ nguyên hiện trường bắt mạch, hình như đang ngẫm nghĩ gì đó, khi mới vào, ông ta tự giới thiệu là Nguyễn Bá, hành nghề y khoảng hai mươi năm, năm hai mươi lăm đã vào cung làm Thái Y.
“Sao rồi?” Tôi tròn mắt đợi câu trả lời của ông ta, tôi đoán là do thiếu máu hoặc thiếu chất gì đó, không biết thời này có biết những bệnh thiếu chất này không nhĩ?
Ông ta cung kính đứng dậy, lùi vài bước sau đó chấp hai tay lại với vẻ tôn kính:
“Chúc mừng nương nương…”
“Chúc mừng vì ta không bệnh gì à?” Tôi liền chăm chọc lại, quái gì mà chúc mừng, ông ta là đồ hết thuốc chửa.
“Thần không có ý đó! Qua bắt mạch thì thần nhận thấy mạch…”
Ông ta chưa nói hết, tôi liền chen vào, lại linh tinh nữa, lại nói toàn bộ quá trình bắt mạch, rồi mạch đập thế nào, ra sao để chẩn bệnh, tôi không hơi để nghe những thứ ấy.
“Được rồi, vào thẳng vấn đề đi, thật ra là thế nào…”
“Dạ, chúc mừng nương nương, Ngươi đã mang Long Thai…”
Vừa cầm tách trà lên hớp thì như có một trạng thái mất cân bằng trong cơ thể dáy lên, đột nhiên toàn bộ ngụm trà trong miệng liền phun ra sạch.
Ồ, không hay rồi!
“À! Ta không cố ý Nguyễn Thái Y…”
Mặt ông ta đầy xác trà, nước trà vẫn còn ướt trên mặt.
Có vẻ như nhìn ông ta sắp nổi đóa lên rồi, tôi chỉ muốn cười một trận hả hê thôi nhưng bỏ đi, chuyện lớn ập tới rồi, không ngờ tôi lại “may mắn” như vậy.
“Không sao đâu thưa nương nương…”
Ngữ Ngữ bên cạnh tôi thì liền nhảy cẩn lên vì vui sướng:” rốt cuộc thì nương nương đã có tin vui rồi…”, còn Vân Vân liền ôm lấy Ngữ Ngữ vui mừng.
“Ha ha! Ngươi nhầm rồi, không thể được…” Tôi ngửa cổ lên bật cười, quả là cùng “lò” sản xuất Thái Y mà, y như lão già kia.
Rõ ràng hôm qua tôi vừa hết kinh kỳ, làm sao có chuyện đó được.
“Cơ thể của ta, ta hiểu mà… làm sao lại nhanh như vậy…”
Từ khi làm Quý Nhân thì đến nay đã gần một tháng rồi, nếu đã có thì có lâu rồi. Nhưng tôi không thể phủ nhận từ hôm đó, hầu như đêm nào Thiệu Anh cũng “ghé thăm” tôi, liệu tôi có gan từ chối? Tôi ngầm trong hắn ẩn chứa một con người khác xa với hắn thường ngày tôi biết.
“Ý Người là…” Rõ là Ngữ Ngữ biết rõ hôm qua tôi vừa hết kinh kỳ, lập tức đanh mặt lại nhớ ra: “Phải rồi Nguyễn Thái y, chắc ông nhầm rồi phải không?”
“Kỳ lạ, không phải sao? Thần xưa nay chưa hề bắt mạch nhầm bao giờ”
Nhưng tôi thừa nhận trong người có gì đó không ổn, nhất thời không giải thích rõ.
“Được rồi, ngươi về đi…” Tôi phất tay, chẳng buồn “khám bệnh” nữa.
“Nhưng thần…”
“Ta vừa hết kinh kỳ vào hôm qua, không thể có chuyện đó được.”
Đột nhiên câu nói của tôi khiến sắc mặt ông ta tối sầm lại, tỏ ra vô cùng thất vọng với bản thân mình.
Chợt ông ta nãy ra ý kiến gì đó, vội ngẩng đầu:
“Vậy cho thần hỏi, lần cuối cùng người và Hoàng thượng… gần gũi là khi nào?”
Tôi chợt lạnh người vì câu hỏi này, có cần hỏi quá đáng như thế không?
“Sao ngươi lại…” Định thốt ra vài câu khiến hắn sợ mà im nhưng tôi không hiểu sao vừa nói đến liền đảo hướng suy nghĩ… “Trước ngày Hoàng Thượng đi thị sát…”
“Tức là khoảng 6, 7 ngày trước. Vậy thì không sai rồi” Ông ta có vẻ hài lòng về khả năng của mình thì phải, tôi mặc kệ, sai là sai, không đúng được. Liền cho hai nha đầu đuổi ông ta ra.
“Liệu Nguyễn Thái Y nói đúng thì sao thưa nương nương?”
“Ta nói sai là sai, không thể đúng được! Đừng nghe linh tinh, không ai hoàn toàn đúng hết đâu!”
Các “tỷ tỷ” kia còn chưa được thì tôi có “phúc phần” đến thế sao? Suy lại khó tin thật, nhưng trong cơ thể tôi, hồ nghi không được tốt.
Nhưng nếu thật sự là vậy, thì đối với tôi là thảm họa, đành cố buộc là do lão Thái Y mắt mờ tai yếu nên chẩn sai.
“Các ngươi không được nói với Hoàng Thượng về chuyện này, rõ không? Nhỡ không phải là thật thì ta sẽ chịu tội vì dám lừa gạt hoàng thất…”
Tôi liền dọa hai nha đầu ấy, lặp tức hai đứa rúm người lại gật gật dạ dạ, không ngờ tôi “lừa tình” giỏi thật, phải nói là thế.
Sau đó vì cảm thấy trong người nóng nực khó chịu, tôi liền nghĩ ngay đến Ngự Hoa Viên.
Quả thật trời trong gió mát, Ngự Hoa viên vẫn như ngày nào, trăm hoa đua nở, tạo ra những mảng màu sắc khác nhau đẹp lung linh như trong tranh.
Xa xa là một chiếc cầu nhỏ bằng gỗ bắc ngang qua con sông nhỏ, nơi tôi đã được phát hiện khi bị trôi dạt từ biển vào.
Tôi liền đi gần hơn, nhận ra trên cầu là bóng hình của một nam nhân mờ mờ ảo ảo, vì tính hiếu kỳ sẵn có trong dòng máu, tôi liền đi nhanh đến.
Quả thật không sai, một nam nhân với y phục giản dị nhưng toát lên khí chất phong lưu nhưng vô cùng thanh nhã.
Nhan sắc thì ngoài sức tưởng tượng của tôi, liệu có nên so sánh ngang hàng với Thiệu Anh?
“Cho hỏi, anh là ai vậy?” Tôi tròn mắt nhìn anh ta
Anh ta liền quay sang hướng tôi đứng, có vẻ như tôi làm mất nhã hứng ngắm cá của anh ta rồi.
Ánh mắt đó long lanh như có nước nhìn tôi không chớp mắt, nhưng liền quay đi chỗ khác:
“Cho hỏi vị đây là?” Giọng nói vô cùng trong nhưng chứa phần chững chạc.
“Cái đó không quan trọng, chỉ cần biết tôi tên Cao Thiên Tuệ là được…”
“À! Thì ra là Cao tiểu thư…”
Tôi liền bước đến đứng bên cạnh, ngược lại với suy nghĩ của tôi, anh ta vội giảng cách ra sợ đứng gần tôi:
“Công tử sao vậy? Sợ ta mắc bệnh truyền nhiễm gì sao?”
“Ta không có ý đó, chỉ là… nam… nam nữ…” Giọng anh ta ấp úng, ánh mắt lộ lên sự bối rối không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Nam nữ thụ thụ bất thân gì gì đó chứ gì?”
Liền liếc anh ra một cái rõ nhẹ, sợ anh ta hiểu lầm mình ghét anh ta nữa.
“Thật ra…” Anh ta ấp úng, bối rối nhìn vào mắt tôi “Ta chưa bao giờ gặp một nữ nhi nào xinh đẹp như tiểu thư…”
Chợt Ngữ Ngữ vội chạy đến chỗ tôi:
“Nương nương…”
“Nương… nương?” Anh ta nhắc lại, sau đó thần sắc biến đổi liền quỳ thụp xuống
“Hạ thần đã vô lễ, xin nương nương trách tội…”
Tôi vội đưa tay đỡ anh ta dậy, cảm thấy anh ta vô cùng không tự nhiên trước hành động này của tôi, tôi liền thu tay lại:
“Đứng dậy đi, không biết không có tội”
“Đăng tướng quân, chẳng phải người đã về quê rồi sao?” Ngữ Ngữ tròn mắt
Tướng quân? Anh ta ư? Nhìn thư sinh nho nhã như vậy lại là tướng quân? Trời ạ, tin được không đây.
Nghe Ngữ Ngữ nói, anh ta tên đầy đủ là Đăng Tuấn Kiệt, rất có tài thao lược, đánh giặc lại giỏi, trông cũng chỉ hai mươi, đúng là nhân tài nước Nam.
Không thể nhìn bề ngoài đánh giá bên trong được.
Tôi liền ra ý kiến với Đăng tướng quân khi cố tình đánh… lạc hướng Ngữ Ngữ đi chuẩn bị gì đó cho tôi ăn, đó là nhờ anh ta giúp tôi xuất cung một chuyến.