Đọc truyện Nam Quân Nữ Gả – Chương 19
Quả nhiên, đại đội đặc chủng bên kia rất nhanh đã phái người tới đón An Hòa.
Khiến An Hòa hơi cảm thấy ngoài ý muốn đó là, người được phái tới lại không phải là Hứa Úy.
“Chị dâu….Khụ, Bác sĩ An!” Trong nháy mắt nhìn thấy An Hòa cau mày, Cuồng Phong nhanh mắt sửa lại tên gọi. “Lãnh đạo phái tôi tới đón bác sĩ đến đại đội đặc chủng chúng tôi.”
“Ừ. Vất vả cho cậu rồi.” An Hòa gật đầu một cái liền xoay người xách theo rương hành lý lên xe.
“Tới đây tới đây! Chị không cần phải động tay động chân!” Biểu hiện giống như gặp may, Cuồng Phong nhếch miệng, bước chân dài bước tới, không nói hai lời xách rương hành lý lên trên vai.
“Bên trong có….” An Hòa nhẹ giọng mở miệng.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, đối với lính đặc chủng vẫn có thể chống đỡ được cái rương này!” Cuồng Phong vui vẻ sải bước đi tới, còn không quên vẫy vẫy tay lại phía sau với An Hòa, đùa bỡn nói: “Lâu rồi không có cơ hội thể hiện, một chút này không đáng gì! Chị đừng khách sáo, yên tâm giao cho em đi!”
Vừa nghe cậu ta nói vậy, An Hòa tự nhiên thu lời định nói lại.
Chỉ là trong lòng lại không nhịn được mà liên tục cười trộm.
Cô đương nhiên biết cái rương kia đối với cậu ta không hề nặng chút nào…. Nhưng mấu chốt là —-người ta kéo rương ra mà! Nó rõ ràng là có bánh xe ở dưới chân, chẳng phải tốt hơn sao?
Phải nói thế nào với chú giải phóng quân vô cùng đáng yêu này đây?! Vị lính đặc chủng này thế nhưng không hề để ý tới ánh mắt người đến người đi trong bệnh viện quân khu, một đường xách chiếc rương của An Hòa lên vai đi nghênh ngang.
Thực sự, rất chân thành a! ! ! Nhìn bóng lưng rắn rỏi của Cuồng Phong, An Hòa nhất thời cảm thán không thôi.
Vui vẻ lên xe, dọc đường đi Cuồng Phong nói liên tục không ngừng, chọc cho An Hòa cười cả buổi.
Cứ như thế, đoạn đường vốn xa xôi cũng có vẻ không dài lắm.
Đến xế chiều, rốt cuộc An Hòa lại một lần nữa đặt chân tới đại đội đặc chủng quân khu X.
Đập vào mắt cô là bóng hình anh tuấn bất phàm đến không thể quen thuộc hơn.
Cuồng Phong như kẻ trộm cười hề hề xuống xe, người mới vừa rồi còn đóng vai tài xế trong nháy mắt biến thành cái bóng đèn cực lớn.
“Lão đại, người – em đã mang đến rồi. Vậy cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp chứ?!” Vừa nói Cuồng Phong vừa nháy mắt ra hiệu với Hứa Úy.
Đồng chí Thiếu tá lười phải đáp lại, ngay cả cái liếc mắt cũng không cho cậu ta.
Bị người ta không để ý tới không thể làm gì khác hơn là vuốt vuốt mũi, rút lui bảo toàn mạng.
An Hòa từ từ giương mắt, tầm mắt chậm rãi nghênh đón.
Dưới ánh mặt trời, dáng người Hứa Úy cao ngất anh khí như cây tùng.
Dưới khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi là thân hình cân xứng đến mức tận cùng.
Hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo T-shirt màu đen bó sát người, cơ ngực rắn chắc xuyên thấu qua lớp vải màu đen mơ hồ lộ ra, gò má, cổ, cánh tay….da thịt màu lúa mạch sáng bóng khỏe mạnh, vài giọt mồ hôi còn treo trên đó càng làm tăng thêm vẻ trần trụi, dáng vẻ giống như mới vừa từ sân huấn luyện trở về.
Nhìn thấy bộ ngực còn đang phập phồng lên xuống của Hứa Úy vô cùng hấp dẫn, gương mặt An Hòa không tự chủ nóng lên.
Là do ánh mặt trời quá gay gắt? Hay là do ánh mắt của người nào đó quá nóng bỏng?
“Anh dẫn em tới ký túc xá.”
Bổ sung một câu, không chỉ có hời hợt, âm thanh cũng hết sức mê người.
An Hòa rủ mắt, cúi người định kéo rương hành lý của mình theo.
Dĩ nhiên, bị Hứa Úy giành lấy.
Thực chất nội tâm người nào đó hoàn toàn khác với bộ dạng cao lớn thô kệch của mình, đồng chí Thiếu tá – Trung đội trưởng vừa đi tới lưu loát kéo cái rương ra, một tay khác nhấc cái túi mà An Hòa đang sửa sảng lại mang tới.
Trùng hợp, đúng lúc các thành viên trong trung đội của Hứa Úy kết thúc huấn luyện trở về, đám người đó lập tức dừng lại chào.
Vừa khéo người đứng đầu cũng là người mới vừa về hàng – Cuồng Phong, nhìn thấy tay trái Hứa Úy đang cầm tay kéo kéo cái rương đi, nhất thời miệng há thành chữ O.
Cậu ta vô cùng oán giận quay đầu nhìn An Hòa đang cực khổ nén cười đến phát nghẹn kia, lại nhớ đến lúc nãy người kia cứ trơ mắt nhìn mình vác cái rương từ trên xe xuống đi một đoạn đường dài cũng không nói câu nào.
Hứa Úy tà ác liếc Cuồng Phong một cái, nhếch khóe môi, ngay cả nói cũng lười phải nói.
Làm người quả nhiên không thể so sánh a….Cái này gọi là chênh lệch, chênh lệch đấy ! ! !