Nam Quân Nữ Gả

Chương 12


Đọc truyện Nam Quân Nữ Gả – Chương 12

Từ chối ý tốt của hai vị Phó Tư Lệnh quân khu, trưa hôm đó, An Hòa đi cùng An Vũ tới căn tin của đại đội đặc chủng quân khu X ăn cơm.

“Em khỏi cần nói, thức ăn ở đại đội đặc chủng bọn em quả thật không tệ! So sánh với trường học bọn chị quả thực là chần qua nước sôi!” Trong miệng An Hòa nhét đầy thức ăn, hai má căng phồng.

“Nhìn cái tướng ăn của chị xem, trời ơi!” An Vũ khinh bỉ nói: “Chị, chị có phải là con gái không hả? Nhìn nhìn cái miệng của chị xem…Quai hàm cũng chạm đến mặt bàn rồi!”

“Ăn của em một bữa cơm còn tức oai oái, làm gì còn sức….” An Hòa ngọng ngịu nói xong, cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng lên: “Hazz, An Vũ, chẳng trách quốc gia một năm đều trích ra một khoản quân phí lớn như vậy, nhìn tiểu chuẩn bữa ăn của bọn em, một nửa thức ăn chị ăn đều là thịt….”

“Chị nói cũng quá khoa trương rồi….” An vũ cầm khăn giấy đưa cho An Hòa: “Chỉ là thức ăn của bộ đội đặc chủng trong lục quân cũng gần giống với phi công, bởi vì yêu cầu về thể lực, chi phí dinh dưỡng của chúng em thông thường so với lính đánh bộ và lính thiết giáp không chỉ gấp ba lần!”

“Thật sao……” An Hòa ở một bên vừa lau miệng vừa gật gật đầu, bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì vội vàng mở miệng nói: “Hazz, An Vũ, chút nữa cho chị vay tiền trả tiền bữa cơm trưa hôm nay nha, haha! Chị cũng không đến bộ đội các em ăn không đâu! Chị biết Ban cấp dưỡng bọn họ nấu cơm đều tính toán số lượng, chị cũng không muốn kiếm thêm phiền toái cho các chiến sĩ kia…”

“Cô gái nhỏ còn biết lo lắng chu toàn.” An Vũ nhếch miệng lộ ra hàm răng đều đặn trắng sáng.

“Không biết lớn nhỏ!” An Hòa liếc An Vũ một cái, tỉ mỉ quan sát em trai mình.

An Vũ vẫn là An Vũ trước kia, chẳng qua là, cảm giác thấy có chút gì đó không giống nữa rồi.


Đen, gầy, cao hơn….Cũng càng rắn chắc hơn rồi.

An Hòa giương mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai lại gầy gò của An Hòa, đáy mắt hơi có phần xúc động.

An Vũ nhìn thấy hơi nước bốc lên trong mắt bà chị nhà mình, khóe miệng giương lên, xấu xa mở miệng nói: “Ơ…ơ, không phải chị coi trọng đứa em trai này chứ? Mắt nhìn thẳng, thu lại chút trẻ con này đi, đừng cầm lòng không được vậy chứ,haha!”

“Đi chết đi!” An Hòa đập một cái lên ót An Vũ: “Coi trọng cái tên đại ngốc này sao? Chị có mù đâu?! Nhìn cái mặt đen thui của em xem, đen thùi lùi như than, đoán chừng em ở đại đội đặc chủng là cái lò nấu rượu sao?!”

“Cắt!” An Vũ hơi ngửa cổ: “Chị thì biết cái gì! Nói ra hù chết người ta!”

“Tổn hại sắc đẹp chứ!” An Hòa cười nói: “Vậy em nói nghe chút xem, không là cái lò nấu rượu em còn có thể làm được gì?”

“Cái này là bí mật, không thể nói.” An Vũ làm bộ nghiêm túc.

“Ặc….” An Hòa bỗng chốc bị nghẹn nói không nên lời: “Vậy gần đây em bận cái gì?”

“Bí mật.”

“Tiếp theo em phải làm gì?

“Bí mật.”

“Chừng nào thì em hoàn thành xong nhiệm vụ, trở về nhà một chuyến?”

“Bí mật.”

“Này…. ….!” An Hòa không vui rồi: “Em là bộ đội đặc chủng hay là Cục bảo mật hả? Có cái gì mà em không phải giữ bí mật không?!”


“Hắc hắc.” An Vũ nhe răng cười: “Không còn cách nào khác, đây là quy tắc—mông con rùa!”

An Hòa vừa nghe vậy thì chống cằm cười rộ lên: “Tiểu tử chết dẫm nói như đánh rắm…. ….phải rồi, lúc nãy ở bãi bắn bia em trốn đi đâu vậy?!” An Hòa bất mãn nhìn An Vũ.

“Phó Chu Lệnh Chu ở đó, em dám đi ra ngoài sao!” An Vũ trợn trừng mắt nói: “Quân khu bọn em chỉ có lãnh đạo cấp trên biết thân phận của ba và ông nội, em không muốn để cho người khác nói em dựa vào quan hệ, bám váy người nhà bò lên. Hơn nữa…nếu em thật sự lộ diện, không phải Phó Tư Lệnh Chu sẽ bắt em và anh Úy so tài cao – thấp sao, em không muốn bị mất mặt…….”

“Ặc….nói vậy cũng đúng.” An Hòa đăm chiêu, nói: “Nếu em vào sân, đoán chừng sắc mặt Phó Tư Lệnh Chung của bọn em hoàn toàn đảo ngược so với hiện tại rồi.”

“Ha ha….” An Vũ bật cười, chốc lát lại sát đến gần An Hòa nhỏ giọng hỏi: “Hỏi chị chuyện này nhé……”

“Nói….” An Hòa hơi hơi giương mắt, vốn tưởng thằng nhóc thối này lại muốn cô giới thiệu cho mình mấy em xinh đẹp trong trường.

“Chị cảm thấy anh Úy thế nào?” An Vũ nhíu mày nhìn An Hòa.

“Kỹ thuật bắn súng cực kỳ xuất sắc!” Nhớ đến màn biểu diễn của Hứa Úy ở bãi bắn bia vừa rồi, An Hòa theo bản năng mở miệng nói: “Bản lĩnh không tệ, hình tượng rất phù hợp….dáng dấp cũng không tồi….Aiiii….Em hỏi cái này để làm gì?”

“Chị xem, chị cũng đã trưởng thành rồi….” An Vũ bày ra dáng vẻ trầm tư: “Em tính cũng nên tìm cho chị một tấm chồng cũng là tìm cho em một người anh rể, phải không?!”

“Ai thèm quan tâm!” Mặt An Hòa đỏ lên, mắt liếc thấy có bàn tay chụp tới, An Vũ vội vàng né tránh.

“Ngược lại, chị ra dáng con gái một chút được không! Quân tử động khẩu không động thủ biết không hả?!” An Vũ chu mỏ. “Anh Úy vừa vặn thích hợp với tiêu chuẩn kén chồng của chị đấy! Em nói cho mà biết, qua lần này, sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa đâu!”


“Chị cũng không mắng chửi người, chỉ là năng lực động thủ của chị tương đối mạnh thôi!” An Hòa nghiến răng nghiến lợi nói. “Em vẫn nên quan tâm đến em gái xinh đẹp MM cả ngày khóc khóc rên rỉ của em đi!”

Vì thế cái đề tài này được hai chị em kết thúc trong bầu không khí nhao nhao ầm ĩ.

Nhưng mà có câu—người nói vô ý, người nghe có lòng. Lời nói này giống như đang ứng trên người cô, từ ngày đó trở đi, cô gái vừa tròn hai mươi bốn tuổi An Hòa bắt đầu vụng trộm để tâm đến người đàn ông đã làm sản sinh ra trong lòng cô vô số thiện cảm tốt ở bãi bắn bia hôm đó.

So với trước kia cô càng thêm chờ đợi tin tức của An Vũ. Bởi vì trong thư An Vũ hết lần này đến lần khác đều nhắc đến Hứa Úy khiến mình ngưỡng mộ, kính nể như thế nào.

Cô so với trước kia càng nóng lòng gặp mặt Lâm Tu. Bởi vì như thế có thể nói bóng nói gió Lâm Tu, nhân tiện hỏi thăm chút tin tức từ nhỏ đến lớn về Hứa Úy.

Dần dần, An Vũ và Lâm Tu cũng phát hiện ra tâm tư nhỏ của An Hòa, hai người tuy ngoài miệng không nói, nhưng cũng ngầm đánh tiếng với Hứa Úy, nhất là An Vũ, ở trong lòng cậu đã nhận định Hứa Úy chính là ứng cử viên có một không hai cho chức danh anh rể của mình.

Cho nên nói, lúc đó, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Điều kiện tiên quyết là, không có cái nhiệm vụ sau này, không có sự ra đi của An Vũ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.