Bạn đang đọc Nam Phụ Theo Em Về Nhà – Nữ Phụ Văn Full – Chương 113
Lên sàn rồi!
Cuối cùng thì trùm cuối cũng xuất hiện!!
Đúng là hôm nay ông trời ưu ái trí tuệ của tôi ghê cơ, cho đoán phát trúng luôn mới tài. Đấy, giá như trước đây cũng thế này thì bài kiểm tra trắc nghiệm của tôi đâu đến nỗi tệ hại như vậy..
Tôi nhướn mày, cố gắng ngẩng đầu nhìn qua một lượt. Ngọc Nhi quả không hổ danh nữ chủ, cao ngạo đứng phía trước, hai bàn tay ngọc ngà khoanh trước ngực tạo khí thế uy áp cực kì. Phía sau cô nàng lần lượt là Quỳnh Chi và Tường Vy, hai người này tuy khí chất Bạch Liên Thiên Sứ còn kém hơn một chút nhưng không sao, làm lá xanh cho nữ chính rất tốt, rất chuẩn!
Tường Vy xách một chiếc túi nhỏ, vứt bỏ bộ đồ bác sĩ vẫn mặc nãy giờ và thay vào đó là bộ quần áo công sở không thể bình thường hơn. Cô nàng có vẻ chẳng liên quan gì đến tôi nữa, liếc mắt nhìn qua một cái rồi lập tức chụp mũ lên đầu: “Hai người chơi vui vẻ, tôi đi trước đây!”
“Sao vậy?” Quỳnh Chi quả nhiên rất vui vẻ, băng qua nữ chính mà tiến đến chỗ tôi. Ánh mắt sáng rực của cô ta làm tôi lạnh hết cả gáy.. Quỳnh Chi, cô muốn làm gì? Muốn giết người à mà bày ra cái thái độ đó?? “Ở lại chơi chút nữa đi!”
“Chúng tôi cùng lúc mất tích thì kẻ ngu cũng hiểu ra vấn đề..” Tường Vy xoay người giải thích “Hơn nữa Trung Kiên không ngu, anh ta mà điều tra cô y tá sáng nay thì chuyện tôi là gián điệp sẽ lộ ngay.. Đến lúc đó anh ta sẽ tra ra chỗ này.. Cô muốn không?”
“Làm gì ghê vậy?” Tất nhiên là Quỳnh Chi không muốn rồi. Thứ mà cô ta mong ấy à, chính là đè chết tôi, sau đó gả cho Trung Kiên làm chủ Nguyễn gia!
CMN, nữ phụ cái chó má gì chứ? Tại sao cô nào cô nấy cố chấp cả đời chỉ theo đuổi một tình yêu?? Tại sao cứ thấy đối tượng mình thích yêu người khác là lập tức biến đen nhân phẩm rồi tìm cách hại người??
Ngoài kia thiếu trai đẹp hay sao? Thiếu trai giàu hay sao?? Còn chưa kể cô nữ phụ nào cũng xinh đẹp, gia thế khủng nữa đấy..
Bực thật, ngoài đời thực làm gì có kiểu con gái hư cấu này chứ!!!
“Mau đi đi, máy bay đã chờ sẵn rồi!” Ngọc Nhi lúc này mới lười biếng nhếch môi, giọng nói đã mang theo mấy phần trầm tĩnh khác thường. Có lẽ những ngày qua ăn đủ đau khổ đã khiến nữ chính của chúng ta trưởng thành không ít rồi.. Xem, cả Trung Kiên còn bị cô ta đùa trong tay “Đi mà hưởng thụ cuộc sống hạnh phích đi!”
“Haha~ Tất nhiên!!”
“T.. Tại.. Tại sao chứ?” Tôi không cam lòng nhìn Tường Vy cứ thế quay đi.
Tại sao hả Tường Vy?? Nữ chính đối xử với cô thậm tệ như vậy mà cô vẫn vui vẻ hợp tác với cô ta là thế nào??
Chẳng lẽ cô đã bị xe tông mất trí nhớ và quên luôn rằng trước đây Ngọc Nhi đã đổ tội thực đơn chết người ấy cho cô kiểu gì?? Hay là cô cũng quên luôn nữ chính thất hứa không cứu cô ra sao??
Vậy thì.. Vì lẽ gì??
Vì lẽ gì mà lúc này cô lại dễ dàng bán mình tiếp tục làm việc cho cô ta như thế chứ?? Chẳng có lẽ bàn tay vàng nữ chính thật sự mạnh mẽ đến vậy, toàn bộ mỗi quan hệ cô ta cần đều có thể dễ dàng đạt được??
“Ồ, không cam lòng hả??” Tường Vy đã tính đi ra, thấy tôi thều thào như vậy liền lạnh mặt quay lại. Đôi mắt sâu thẳm đầy ác ý nhìn xoáy về phía tôi, lại cái cảm giác này, lạnh đến thấu xương!!
“Tại sao.. lại lừa tôi?” Tôi thanh cổ họng, cố gắng nói tiếp. Được rồi, lạnh thì lạnh, hận thì hận.. giờ này các người chỉ cần mỗi người nói thêm với tôi một câu thì may ra cơ hội Trung Kiên tìm đến đây nhanh còn có.. “Tại sao? Tôi đã làm gì sai? Đã làm điều gì có lỗi với chị??”
“Làm gì à?” Tường Vy đột ngột cười lớn, cười tới mức tê tâm liệt phế, đến không thể dừng lại được “Nguyên việc cô tồn tại đã là một điều sai trái rồi!”
“…”
“Hừ, cô dựa vào cái gì chứ?” Tường Vy tiến đến gần chỗ chiếc xe lăn tôi đang bị trói, một bàn tay vô cùng có lực đưa tới, cổ áo của tôi lập tức bị xốc tung ra. Lắng tai còn có thể loáng thoáng tiếng chỉ đứt toạc “Cô dựa vào cái gì?? Một con lợn xấu xí không hơn không kém, vậy mà lại có thể sống trong giàu sang từ bé? Có bố có mẹ có anh trai, sau đó còn cướp thêm cả Trung Kiên nữa..?? Cô còn dám lợi dụng anh ấy để anh ấy vì cô kinh doanh, lợi dụng anh ấy để anh ấy chạy xuôi chạy ngược vì cô.. Cô dựa vào đâu hả??”
Tôi ngỡ ngàng nhìn Tường Vy, cô ta vừa thở mạnh vừa hung hăng trừng tôi. Vừa thoáng thấy ánh mắt này của tôi, tâm Tường Vy như rối loạn, cô ta điên lên đập mạnh cái túi xách nặng trịch của cô ta vào mặt tôi. Mùi máu tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, nhưng tuyệt nhiên không có cảm giác đau đớn gì hết..
Nhìn thấy máu, tâm trí cô ta như bị kích thích, càng lúc xuống tay càng mạnh. Đập liên hồi vào mặt, vào má, vào cổ.. làm tôi có chút choáng đầu.
“Thôi đi, nó chết luôn thì còn gì vui nữa!” Ngọc Nhi nhổ nước bọt, lớn tiếng cản lại nhưng chân lại không nhích nửa bước. Rõ là chẳng có tí tâm nào hết “Thuốc này có vẻ công hiệu ghê nhỉ?”
“Thuốc gì vậy?” Quỳnh Chi nhìn thấy một màn này có vẻ rén, dù sao cô nàng cũng là phần tử trí thức, thà dùng đầu óc để giết người còn hơn dùng tay chân. Chắc máu me bê bết kiểu này vẫn là lần đầu vị tiến sĩ hay giáo sư gì gì đó này nhìn thấy đi “Phải rồi, từ nãy đến giờ không hề thấy cô ta kêu la gì hết.. Hai người không lẽ..?”
“Phải!” Ngọc Nhi lạnh giọng trả lời, khóe môi hiển hiện nụ cười ngọt như đường mật “Là loại thuốc đó.. Có tác dụng trong vòng 6 tiếng, trong sáu tiếng này có thể tùy ý làm gì cũng không thấy đau đớn!”
“Nhưng sau đó..” Tường Vy tiếp lời “.. Sau đó thế nào thì còn phải xem cô ta có hạnh phúc để hưởng hay không!!”
“Bọn này thật nhân đạo đúng không chị Nhi?” Nữ chính tiến đến gần, trong tay cầm theo một con dao nhỏ xíu đã có dấu hiệu hoen rỉ “Sẽ cho chị một cái chết không hề đau đớn!!”
“Này..” Quỳnh Chi hơi lui lại, bàn tay bám xiết vào cửa phòng, nhưng sau khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của tôi, đột nhiên ánh mắt cứng lại “Đúng là thú vị!”
Ôi ôi mẹ ơi..
Truyện gì mà toàn là biến thái thế này???
Có phải hay không hôm nay nhất định sẽ chết ở đây?? Mà nhìn cái quả dao cùn kia của bạn Ngọc Nhi.. Không lẽ bạn ấy định dùng nó đâm tôi cho tôi chết từ từ???
Mặc dù không cảm thấy đau nhưng sự hành hạ về mặt tinh thần như thế tôi thật sự không chống đỡ nổi đâu.. Ông trời ơi, xin đừng để tôi đoán trúng nữa!!
“Thôi được rồi, tôi không chơi nữa, nhường cho hai người đấy!” Tường Vy đưa tay tát cho tôi thêm một phát sau đó mới xoay người đi ra. Cảm giác má nóng rực, cả người bị lực tát cực mạnh của cô ta làm cho lung lay. Đúng là siu nhưn sịp đỏ ẩn mình, quá khỏe!! “Tôi đi đây!”
“Khoan..” Tôi run giọng gọi lớn, con dao cùn của Ngọc Nhi sắp đưa tới rồi, tôi không phải nữ chính bàn tay vàng, làm gì có nam chính nào đúng lúc tới cứu chứ? Tốt nhất cứ tự thân vận động trước khi quá muộn là hơn.. “Tường Vy..”
“Lại chuyện gì nữa??” Có vẻ tôi dài dòng làm bọn họ mất kiên nhẫn lắm, cả ba người bọn họ đồng loạt quát lên “Nói cho xong đi, tính kéo dài thời gian đến bao giờ???”
“Chuyện ngày đó..” Tôi cắn môi ngập ngừng “..Ngọc Nhi đối xử với cô như vậy mà cô vẫn chấp nhận hợp tác với cô ta sao??”
“Đúng là ngu ngốc!” Quỳnh Chi đưa tay đỡ trán, tỏ vẻ không ngờ Trung Kiên lại bỏ mình đi yêu một đứa thiếu não như thế này..
“Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là trên hết!” Tường Vy phá ra cười, sau đó quay người đi thẳng. Kiểu này tôi mà gọi thêm lần nữa không biết cô ta có quay lại đập tôi vỡ alo không nhỉ? Thôi, tốt nhất là đừng dại..
“Chị gái ngây thơ..” Ngọc Nhi mặc kệ Tường Vy đi khuất sau cánh cửa, đưa con dao nhỏ đến cọ cọ lên má tôi. Xúc cảm lạnh giá không truyền đến, nhưng tâm trí thì nhảy loạn vì ám ảnh sợ dao đâm phát đau “..Chị không nghe nói, có tiền sai khiến được cả ma quỷ sao??”
“Tiền?” Tôi ngạc nhiên nhìn qua “Chẳng phải bố đã thu hồi toàn bộ tài sản của hai người rồi sao? Chẳng phải hai người bị đuổi đi mà không được phép mang thứ gì đi sao??”
“Haha~” Nữ chính mỉa mai, con dao nhỏ chọc một phát vào gò má của tôi, máu bắn ra bốn phía như hoa, đỏ rực che lấp tầm nhìn “Đúng đấy, ông ta cũng tàn nhẫn quá nhỉ! Nhưng chị nghĩ ai cũng ngu như chị sao? Tất nhiên trước khi bị đuổi chúng tôi đã kịp gom đủ tài sản rồi!”
“Này, tôi đứng một mình rất buồn chán..” Quỳnh Chi ác ma cũng đã nhúng tay vào, cười khẽ một tiếng “..Có thứ gì sắc bén chút không? Tôi muốn thử cắt thịt nấu ăn cho Trung Kiên.. Xem xem anh ta nếm ra mùi vị gì!”
“Ý tưởng rất hay!!” Nữ chính nhìn mặt tôi tái xanh mà vui vẻ. Ôi mẹ ơi, các phần tử trí thức trong truyện ơi, phần người của các vị đi đâu rồi, sao cứ để phần con nổi dậy vậy??
Biên thái nó cũng vừa phải chứ!
Còn muốn học tập Tấm Cám, bày trò cắt thịt làm đồ ăn! Còn là làm cho Trung Kiên nhà tôi ăn nữa!!! Không được! Đừng hòng!! Đừng có hòng!!!
Chết tiệt!
Trói gì mà chặt dữ.. Thứ thuốc quỷ này nữa, mau hết tác dụng đi!!!
“Cầm lấy!”
Quỳnh Chi đón lấy một con dao khác từ trong tay Ngọc Nhi, hai người bọn họ mỗi người đứng một bên, cao ngạo nhìn tôi như thể nhìn xuống một thứ sinh vật bẩn thỉu cần loại bỏ.
Nhìn hai con dao bọn họ lăm lăm trên tay, máu trong người tôi gần như sôi sục. Cảm giác sợ hãi và sự hành hạ về mặt tâm hồn làm tôi muốn ngất! Tôi không thích thế này! Không thích!!!
Trung Kiên mau cứu em! Tuấn Anh, Hạ Lam, ông trời… Ai cứu tôi nhất định tôi sẽ làm nô lệ cho người đó cả đời.. À, mười năm!! Cứu tôi đi!!
Quỳnh Chi tiến đến cạnh tôi, đưa tay vạch mạnh một phát, chiếc áo mỏng trên người lập tức tả tơi. Bộ ngực no tròn vốn bị ép phía trong áo ngực cũng bị nảy ra ngoài, cực kì bắt mắt. Cô ta cười khúc khích, chạm nhẹ lên đó, đôi mắt xinh đẹp tinh nghịch quay ra thảo luận cùng nữ chính: “Ngọc Nhi, cô nghĩ Trung Kiên thích ăn thịt ở phần nào?”