Nam Phụ Theo Em Về Nhà - Nữ Phụ Văn Full

Chương 103


Bạn đang đọc Nam Phụ Theo Em Về Nhà – Nữ Phụ Văn Full – Chương 103

Má, rõ là phim tình cảm Hường Quốc chứ vạch cái gì mà vạch!
Nói cho cùng thì Trung Kiên cũng không nỡ làm hình tượng đẹp đẽ Quỳnh Chi gây dựng bao lâu sụp đổ như vậy. Nhưng theo tôi thì thế mới tốt, nếu anh ta thực sự tuyệt tình với người bạn thanh mai trúc mã của mình tôi mới thấy đáng sợ.

.

.

.

Đợi tới khi mọi chuyện yên ắng trở lại tôi mới lò dò đi xuống. Cả gia đình Trung Kiên gần như đã quên hẳn sự tồn tại của tôi và biến mất không dấu vết. Chỉ duy có bác đầu bếp là vừa dọn dẹp xong đang nhàn nhã ngồi xem tivi.

“Ồ Tịnh Nhi?” Vừa thấy tôi xuống, bác ấy đã quay lại nở nụ cười ấm áp. Ai vậy? Mới gặp lần đầu mà biết tên tôi là sao? “Lâu quá mới gặp cháu!”

“Cháu chào bác ..” Tôi cười gượng gạo, không dám nhiều lời vì sợ bác ấy biết tôi chẳng rõ bác ấy là ai “Cháu xin phép về trước, đã muộn rồi ạ..”

“Ừm, Trung Kiên bị ông bà nội xách sang nhà Quỳnh Chi xin lỗi rồi!” Bác ấy gật đầu thông báo “Nó nói cháu chờ một chút, nhưng mà nếu cháu lo về muộn quá thì cứ đi thôi. Dù gì cũng gần mà..”

“Dạ, cháu xin phép..”

Đi bộ một mình chán chết!
Quãng đường này mấy hôm trước có Trung Kiên cùng đi gần biết bao nhiêu, hôm nay đi một mình lại buồn thảm bấy nhiêu.
Con đường xa xa xa xa ơi là xa, xa đến mức làm tôi mỏi chân đến nhức nhối.
Cổng nhà thôi mà, có cần vài cây số thế này không vậy hả??


Đến tận lúc tôi cảm thấy mình sắp viêm cơ háng đến nơi mới thấy được cửa nhà. Đưa tay vặn núm cửa uể oải bước vào, cả căn nhà tối om!
Gì vậy?
Giờ này còn chưa có ai về hay sao?
Kì lạ thật đó..

“CÚT! CÚT KHỎI ĐÂY!!” Giọng bố hờ vang vọng trên cầu thang tầng hai, tôi ngạc nhiên ngây ra mất một lúc rồi bất kể chân sắp rời ra vì khi nãy, ra sức chạy lên trên đó xem náo nhiệt.

“Không , đừng mà..”

Mọi người đều đứng quây quanh căn phòng cách phòng tôi một khoảng, khuôn mặt của bố căm phẫn cực kì còn Tuấn Anh thì ngược lại, thản nhiên như không.
Có chuyện gì xảy ra trong căn phòng đó?

Tò mò chạy đến cửa, Tuấn Anh thấy tôi thì mỉm cười sau đó nhanh tay ngăn tôi lại: “Phía trong là cảnh 18+, em chưa được xem!”

“Xì..” Tôi bĩu môi “Cướp của giết người gì mà không cho em xem? Em cũng sắp gả cho người ta, có gì là em chưa biết?”

“Anh chỉ muốn tốt cho em!” Tuấn Anh thấy vậy thì thả tay, tần ngần nghĩ lại “Được rồi, muốn xem thì phải chuẩn bị tinh thần đã!”

“Ông chủ, xin đừng ..” Giọng nam chói tai vang vọng “Tôi không cố ý, là do bà chủ dụ dỗ tôi..”

“Lâm, Lâm nói gì vậy hả?” Mẹ kế hốt hoảng “Thế là thế nào?”

Khung cảnh trong phòng đúng là rất sốc! Sốc đến mức làm tôi ngạc nhiên suýt kêu ra tiếng.
Ôi mẹ ơi, hôm nay đúng là ngày đầy biến động nha~

Sáng đi chơi một mình thì không nói, trưa về nhà hàng một cái lập tức vấp phải vụ vạch mặt lẫn nhau của nam nữ chính, chứng kiến anh chị ấy chia tay trong sung sướng. Chiều thì đi bắt “tội phạm”, tối thì xem một bộ phim kinh cmn điển.
Đến giờ về nhà lập tức được tham gia vào một vụ bắt gian cực kì hoành tráng!!

Vâng, chính là BẮT GIAN, bắt gian đấy!!

Căn phòng to lớn xa hoa được bao phủ bởi thứ ánh sáng vàng ấm áp. Trên chiếc giường king size trải ga giường trắng thanh thuần là thân thể trắng trẻo không kém của hai người. Bọn họ chật vật cực kì, với tay kéo chăn làm cảnh xuân nửa che nửa lộ.
Một người thì tôi vô cùng quen mặt, đó chính là mẹ kế “thân yêu” của tôi. Người còn lại thì khác, đó là một kẻ hoàn toàn xa lạ.

Hắn ta rất trẻ, chỉ tầm 28-30 tuổi là cùng, thân thể tráng kiện, cơ bắp săn chắc nhìn qua là biết có tập luyện. Khuôn mặt hắn ta cũng rất đẹp, nam tính góc cạnh, lại thêm một chút râu lún phún rất có phong vị đàn ông. Đôi môi nhạt màu , gò má cương nghị và cặp mắt hoa đào tung tóe!
Vâng, nói cách khác chính mà mắt đ* đấy ạ!

Khiếp, đàn ông đàn ang gì mà mắt la mày lém dễ sợ luôn!

Chuyện tình mẹ con à?
Đã vậy còn to gan lớn mật dám hành động ngay trong nhà nữa? Có phải ỷ lại chuyện mọi người đi vắng để làm bậy không vậy??

Hừ hừ, thế thì cái tiếng trước đây tôi vô tình nghe thấy chính là tiếng này đấy hả???

“Thế nào gì nữa?” Người đàn ông tên Lâm đê tiện cười lạnh “Thứ chuyện bẩn thỉu này tôi chính là không muốn làm, chính bà dụ dỗ tôi, nói sẽ cho tôi tiền gửi về nhà nên tôi mới cắn răng chịu đựng..”

“Lâm nói gì lạ vậy?” Mẹ kế quên hẳn sự tồn tại của người chồng danh chính ngôn thuận đang đứng tựa cửa của mình, hốt hoảng lay lay cánh tay rắn chắc của nhân tình trẻ “Lâm à, chẳng phải Lâm nói Lâm yêu mình sao??”


“Yêu bà? Yêu bà mới lạ đấy!” Hắn ta hung ác, nhất quyết xoay người ra khỏi chăn. Khác với tưởng tượng của tôi, thân dưới của anh ta có mặc đồ đầy đủ!
E hèm, có lẽ trong lúc mọi người mải nói chuyện anh ta đã mặc lại quần áo của mình rồi. Nhanh tay ghê ta~
“Nếu như mẹ tôi không cần tiền trị xạ, có chết cũng đừng mơ tôi động đến bà!”

“Lâm, Lâm…” Mẹ kế khóc sướt mướt, nước mắt hóa thành từng hạt châu to tròn trong suốt chảy dọc hai gò má thanh lệ “Lâm thật sự nỡ sao??..”

“…” Bố hờ có vẻ bị một màn này dọa sốc, cứ đứng tựa cửa như vậy, một lời cũng không thể thốt ra nổi.

“Hai người đã thâm tình như vậy..” Tuấn Anh liếc bố một cái rồi nhanh chóng ra mặt thị uy giùm “..Nhà họ Vi chúng tôi sẽ thành toàn cho hai người!”

“Cậu chủ, tôi thật sự không có gì với bà ta..” Tên Lâm đó thấy Tuấn Anh lạnh mặt thì hốt hoảng quay sang “..Xin đừng đuổi việc tôi, tôi còn mẹ già đau yếu.. Xin cậu..”

“Đứng dậy Lâm!” Mẹ kế thấy nhân tình của mình hèn mọn cầu xin, liền không để ý an nguy của chính mình, cũng không nghĩ tới chuyện sau lúc này mình có bị đuổi khỏi Vi gia hay không, chỉ tức giận quát nạt “Khỏi cầu xin, mình sẽ giúp mẹ Lâm! Lâm đứng dậy đi!!”

“Câm miệng!” Bố hờ giờ này mới thoát ra được khỏi tâm ma của mình, uất hận quát “Tuấn Anh, cho người đuổi bọn chúng ra khỏi đây đi. Sau này cũng đừng bao giờ cho ta thấy mặt chúng nữa!”

“Dạ được!” Tuấn Anh sáng lạng cười với tôi, ánh mắt tinh nghịch như đứa trẻ vừa thành công hoàn thành được nhiệm vụ khó.


Anh ta vừa nói xong, phía cầu thang đã lục đục tiếng bước chân vững chãi đi tới. Có lẽ là anh trai đã gọi bảo vệ lên để tống khứ đôi gian phu dâm phụ này theo đúng ý nguyện của bố hờ.
Ông ta quay sang nhìn tôi, nụ cười chua xót đến tận đáy lòng.

Dù gì cũng là người yêu đầu tiên, còn là người tình bao nhiêu năm, lấy về làm bà hai cũng từng ấy thời gian.. Làm sao lại không có tình cảm? Lại không thấy đau lòng?

Mặc dù tôi không đồng tình với ông ấy nhiều chuyện, nhưng thật sự thấy bố hờ vì chuyện này mà tuyệt vọng tới mức tâm rớt hố băng cũng có chút thông cảm.

“Chuyện này .. Chuyện này là sao??” Ngọc Nhi cũng theo đám người bảo vệ chạy lên theo. Ánh mắt như đã đoán được chuyện gì, hốt hoảng pha lẫn sợ hãi mãi không thôi “Bố, anh trai.. Mẹ .. Mẹ??”

“Ngọc Nhi.. Ngọc Nhi con về rồi..” Mẹ kế lúc này mới chật vật mặc xong quần áo, thấy nữ chính thì mừng như điên. Bà ta nghĩ trong tình cảnh thê thảm thế này nữ chính còn đủ sức cứu bà ta sao?
Chưa kể nữ chính còn chẳng phải con gái ruột của bố hờ, lời nói của cô ta ở chỗ nào có sức nặng chứ?

“Mẹ.. Trời ơi!!” Nữ chính phức tạp nhìn qua, khuôn mặt xinh đẹp thẫn thờ.

Thẫn thờ cũng đúng thôi, dù gì thì Ngọc Nhi lúc này cũng mới qua 15 tuổi, có kinh qua bao nhiêu chuyện đi nữa thì cũng chỉ là một đứa trẻ. Vướng vào chuyện rắc rối như thế này mà bình thản được mới gọi là đáng sợ đấy.

“Mẹ đúng là ngu ngốc!” Nữ chính điên cuồng gào lớn, nước mắt tiếp tục chảy giàn. Cô ta còn không quên ném cho tôi cái nhìn đắm đuối như cá Chuối nữa chứ.
Ây da, suýt chút nữa là mị quên chuyện ở nhà hàng rồi, may mà có em gái nhắc lại giùm.
Sáng thì bị người yêu đá, còn phát hiện chuyện xấu mình kì công che giấu đều bại lộ. Tối đến thì mẹ ruột bị bắt gặp ngoại tình, hai mẹ con có nguy cơ cao bị đá khỏi Vi gia.. May mắn thật!
“Con đã nói với mẹ bao lần rồi? Tên lái xe này là đồ cặn bã mà mẹ không nghe! Còn theo hắn ta làm đủ chuyện đáng xấu hổ.. Mẹ có tiền bao được thiếu gì người, sao cứ phải đâm đầu vào hắn??”

“Nhưng.. Nhưng mẹ yêu Lâm..”

“Được lắm!” Bố hờ giữ ngực không để mình nộ hỏa công tâm, ánh mắt đã âm trầm trở lại “Thì ra hai mẹ con các người thông với đồng nhau lừa gạt tôi.. Tốt! Tốt lắm.. Đã vậy thì cùng nhau cút đi! Cổ phần của Vi gia, một phân các người cũng đừng hòng có!!”

“Bố à, bố.. ” Ngọc Nhi nức nở khóc lên, dáng vẻ điềm đạm đáng thương cực kì “Đừng mà.. Con không biết gì hết..”

“Đưa chúng đi!” Bố hờ cáu gắt hất tay một cái, thân thể mảnh mai của Ngọc Nhi bay ra thật xa, va vào cửa. Cú va đập này có vẻ mạnh lắm, nữ chính đau đớn đến mức không thể nhúc nhích nổi.


Không vấn đề gì, không nhích nổi thì đám người bảo vệ hùng hậu sẽ giúp họ đi.
Ba người bọn họ đồng loạt bị kéo ra khỏi cửa Vi gia. Ban đầu nữ chính cùng mẹ cô ta còn giãy giụa kêu gào mong muốn ở lại, sau đó càng lúc càng tĩnh lặng, cuối cùng chỉ còn trơ mắt căm hận nhìn qua chúng tôi.

Bóng dáng bọn họ khuất sau cầu thang thật dài, tôi nhìn qua Tuấn Anh chỉ thấy anh trai đang vui vẻ nở một nụ cười hiểm ác khó hiểu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.