Nam Phụ Ta Đây Không Làm

Chương 53


Đọc truyện Nam Phụ Ta Đây Không Làm – Chương 53


Tường Kính thành ồn ào, sầm uất, phủ lên mảnh đất vốn đã sa hoa, trù phú một cảnh tượng náo nhiệt như trải hội.

Thường Ân đứng giữa dòng người tấp nập, bốn phía xung quanh chen chúc kẻ bán khách mua, tiếng mời chào vang vang hoà lẫn bước chân trăm người vội vã.
Hạ cung chủ mặc nắng hôn đỉnh đầu, mặc âm thanh huyên náo, lỗn loạn, thế mà không hiểu vì sao tâm tình hắn vẫn bừng bừng sinh khí, khắp người cơ hồ tràn đầy năng lượng thanh xuân, dưới tro tàn vùi lấp bỗng nhiên bùng cháy mãnh liệt.
Cmn, cuối cùng cũng nhìn thấy được một nơi dành cho người ở!
Nghĩ tới Tuyệt Nhất sơn trăm cây làm bạn, bí cảnh Toàn Phong máu chảy thành sông, Thường Ân không tự chủ rùng mình một cái, sống lưng bất giác truyền tới từng cơn ớn lạnh.

Hắn lắc đầu, cố gắng xoá bỏ toàn bộ ký ức không may mắn, trước mắt bỗng xuất hiện một thanh kẹo đường.
– Sư tôn không phải bảo đi chơi thôi sao, đừng nghiêm nghị thế chứ.

Nhìn này, là ta đã bảo ông chủ làm theo hình dáng sư tôn nha.

Đẹp không?
Thiên Phong không biết từ khi nào đã đứng sau lưng hắn.

Y nghiêng đầu, đặt nhẹ cằm lên một bên vai Thường Ân, không nhanh không chậm ghé sát vào tai sư tôn, nhẹ nhàng nhả ra từng chữ.

Nhiệt độ bên da không báo trước đã thay đổi đột ngột khiến Thường Ân không kịp phản ửng, bên tai đã lập tức ửng đỏ, hắn rũ mi, chậm chạp đón lấy thanh kẹo màu đồng tinh xảo, cất giọng ngượng ngùng:
– Lắm chuyện, chắc ngươi cũng đói rồi, tìm chỗ nghỉ ngơi tý.

– Được.

Nhanh đi thôi.
Mặt trời lên đỉnh, phả ra những ánh nắng chói chang, gây gắt, thế mà vẫn không thể nào ngăn được dòng người rộn rã, y phục hoà lẫn vào nhau tạo nên một bức tranh rực rỡ sắc màu.

Thường Ân ngồi bên trong quán, chậm rãi nhâm nhi ly trà đắng chát, sau đó mới từ tốn thông qua tiểu nhị thăm hỏi đôi chút về tình hình bên ngoài.
– Ở đây luôn đông vui thế à?
Tiểu nhị mặt mày hớn hở, khẽ cong lưng, đôi tay thoăn thoắt bày món ăn đã dâng đến, không chút do dự trả lời:
– Khách quan chắc mới đến Tường Kính thành nên không biết.

Tần lão gia – Tần Cường xưa nay đều yêu thích tu đạo, tuy nhiên ông ấy không được trời thương, không có căn cốt, đành phải đặt niềm say mê này lên tu sĩ khắp chốn nhân gian.

Phàm là người theo đạo đến đây đều được ông tiếp đãi tận tình, nghe bảo vài tháng trước, Tần lão gia vô tình có được vật quý nên muốn tổ chức hội tranh bảo tìm chủ nhân thích hợp cho nó.

Lời được truyền ra, kỳ nhân cách vạn dặm tìm đến, Tường Kính thành cũng dần đông đúc hơn hẳn.
– À, đa tạ.
Thường Ân theo lễ cúi đầu, đặt vài quan tiền vào tay tiểu nhị, sau đó mới tỏ ý đã không còn chuyện gì mời y sang chỗ khác.

Lúc này tiếng bước chân mơ hồ truyền đến, bên ngoài liền có hai người tiến vô, vừa đặt mông vào ghế đã lập tức hô lớn gọi nhỏ, đập tay ầm ĩ xuống mặt bàn:
– Phục vụ chết hết rồi à, không nhìn thấy có khách vào sao?
Tiểu nhị vừa nghe được tiếng quát đã vội vàng chạy đến, khăn vải vắt vai, mồ hôi nhễ nhại lắp bắp xin lỗi.

Một trận ồn ào qua đi, khách quan lại rộn ràng thưởng thức món nóng, nam nhân râu tia rậm rạp, bên miệng có nốt ruồi size XL lớn tiếng khi nãy cũng đã mắng xong, hừ hừ vài cái, vừa nâng đũa vừa cất giọng ồ ồ với kẻ bên cạnh:
– Nói chuyện với tên Tần gia đó đúng là dễ dàng, chỉ vài câu liền tin chúng ta là tu sĩ khổ luyện, còn ban thưởng hậu hĩnh đến thế, không phí công ta đường xá xa xôi, lếch thân tới nơi này.
Tên còn lại cũng đồng ý gục đầu lia lịa, y chép miệng, cười khà khà, móc từ trong túi áo ra một tấm thẻ đỏ, vừa lau lau chùi chùi vừa nuốt lấy một bình rượu lớn, đáp:
– Phải rồi, đã vậy còn được cho thẻ đỏ, ăn xong ta với ngươi vào thanh lâu một chuyến, tận hưởng mỹ vị đích thực chốn nhân gian.

Cạn ly!
Hai tên to xác cứ thế hùng hổ la lớn, mặc kệ trăm nghìn ánh nhìn khinh bỉ đã tràn ngập khắp xung quanh.

Thường Ân chau mày, bị mấy lời nói thô tục đánh úp, thức ăn dù đẹp đẽ đến mấy cũng chẳng khiến hắn còn tâm tình nuốt trôi.

Hạ cung chủ đành thở dài, luyến tiếc buông đũa xuống, hắn uống tạm ly trà để lót dạ, thuận miệng nói:
– Thẻ đỏ…!thanh lâu?
– Khách quan không biết thẻ đỏ cũng là điều hiển nhiên, thật ra nó cũng chẳng là thanh lâu gì đâu.
Tiểu nhị đặt món cuối cùng lên bàn Thường Ân, nhanh nhẹn trả lời.


Đối với y mà nói, hai vị khách trước mặt cả phí hỏi thăm cũng đã trả, chút thắc mắc này cũng không thể không trả lời.

Quan trọng hơn nữa vị nam nhân đeo mặt nạ đây vô cùng có phong thái thần tiên, mặc dù quanh thân phủ đầy khí thế băng lãnh nhưng vẫn luôn khiến người khác không tự chủ mà muốn tiếp cận.

Còn đang thất thần trước vẻ đẹp đầy mê hoặc, chỉ hai từ “gì nữa” của Thiên Phong đã khiến tiểu nhị có chút sợ hãi giật mình, y luống cuống tay chân, ngượng ngùng gãi đầu nói tiếp.
– Cảnh An viện vốn không phải thanh lâu.

Nó chỉ là nơi mà Tần lão gia cho xây lên để tiếp đãi những người mà ông ấy ngưỡng mộ.

Các vị biết đó, tu sĩ vạn người, dù là một kẻ có niềm đam mê với nó thì cũng không thể chăm lo hết được.

Những tu sĩ tới đây chỉ ai có cốt cách tốt, khí chất anh hùng mới được nhận tấm thẻ đỏ, tận hưởng phúc lợi mà Tần gia ban cho…
Tiểu nhị bỗng dừng một chút, y cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó mới chậm rãi cúi đầu, ghé sát vào hai người nói nhỏ.
– Nghe đồn Cảnh An viện có thể khiến tu sĩ tăng tu vi, tuy nhiên phải trả giá bằng tính mạng của mình nữa đó.

Mặc dù thế người đến đây vẫn tấp nập, suy cho cùng ai cũng vì sức mạnh mà bán đứng bản thân.

Nhìn hai vị thế này ta khuyên thật, nếu có ý định gặp Tần lão gia thì tuyệt đối đừng muốn tăng tu vi mà lãng phí mạng sống nha.
Thường Ân hỏi thăm thêm một số chuyện của Tần lão gia sau đó cũng nhanh chóng lên phòng mình đã đặt.

Hắn ngồi bên bàn gỗ, lúc này Thiên Phong cũng đẩy cửa bước vào, trên tay là một ít đồ ăn còn nóng hổi.
– Con gọi thêm một ít, lúc nãy người còn chưa ăn gì cả.


Sư tôn thấy chuyện tăng tu vi này có khả năng hay không?
– Thiên hạ muôn hình sao mà đoán hết.

Có điều tu vi là cả một quá trình đổ hết mồ hôi công sức, nói tăng một sớm một chiều là không thể.

Bỏ đi, chúng ta chỉ tùy tiện ghé chơi, không tính ở lại lâu, lòng tham con người không đáy, càng tham thì lại càng thâm, không thể xen vào.
– Con biết rồi, nghe tiểu nhị bảo ngày mai có một đoàn nữ nhân mới nhập Cảnh An viện vì thế tối nay sẽ mở chợ đêm, người muốn đi không?
– Chợ đêm?
Thường Ân một mình lẩm bẩm, sau đó lại nhìn khuôn mặt háo hức của Thiên Phong, tâm hắn thắt lại, không nở từ chối, cuối cùng dưới cái ôm đằm thắm từ đồ đệ, hắn chịu thua, đành gật đầu đồng ý.
Đêm xuống, sương buông, cả một toà thành tràng ngập ánh sáng, mơ màng như ảo mộng.
___________
Tiểu kịch trường:
Thiên Phong: Đêm nay mở chợ đêm người có muốn đi không?
Thường Ân: Bên ngoài nhiều người qua lại, tình cảnh đông đúc dễ sinh chuyện, trai gái nhân cơ hội trao đổi tình cảm, độc thân như chúng ta tốt nhất là không nên đi.
Câu nói rõ ràng trên 20 chữ thế mà qua tai Thiên Phong chỉ còn vẻn vẹn lại mấy từ ” Bên ngoài…!dễ…!trao đổi tình cảm, …chúng ta…!nên đi.”
Thiên Phong nhếch môi, cười nham hiểm: Nếu sư tôn đã muốn bồi đắp tình cảm đến thế thì đệ tử chỉ đành nghe theo, con đi chuẩn bị trước.
Còn chưa đợi Thường Ân trả lời, y đã vội vàng chạy ra khỏi cửa, để lại nam nhân bạch y ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Thường Ân: …
Tiểu Lam: …!đừng nhìn ta, ta không biết gì cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.