Đọc truyện Nam Phụ Ta Đây Không Làm – Chương 51
Cuồng phong nổi lên, mặt đất rung chuyển, kéo theo hai hàng trúc lâm cọ sát, không nhanh không chậm tạo nên một chuỗi âm thanh ồn ào, náo nhiệt.
Ma khí cuồn cuộn như thác lũ, xuyên qua hang động lạnh lẽo quanh năm, kết thành nhiều cột dọc mạnh mẽ đâm thẳng lên nền trời xanh thẳm.
Hắc trụ vững chắc, sát khí đầy đầu, nuốt trọn cả đỉnh động đã bị đóng kín, vùn vụt lao lên như cung tên chiến trận, đập mạnh vào kết ấn được giăng sẵn bốn phía xung quanh.
Hai nguồn khí lực đối nghịch va nhau, mơ hồ toả ra ánh sáng xanh đỏ, uy áp chống đối, như nước với lửa, ầm ầm vài tiếng nối đuôi nổ tung, áp lực mạnh mẽ lan ra tứ phía, dường như trong phút chốc có thể san bằng cả một diện tích lớn.
Tám phương tán loạn thần hồn lại giống bão lốc đã đi qua, cảnh vật phút chốc chìm vào vẻ an tĩnh hiếm thấy.
Thường Ân ho khan, vội vàng khai triển khinh công bay tới, hắn nâng tay, phủi đi lớp bụi mù mịt giăng kín cả hang động, từng bước đạp lên sỏi đá đã bị bào mòn đi không ít, nhanh chóng đảo mắt dọc ngang tìm bóng hình đồ đệ.
– Thiên Phong…
Thường Ân hô lên một tiếng, vội vã đỡ nam nhân ngồi dậy, hắn chau mày, phóng ra linh lực thăm dò tĩnh mạch của đối phương.
Ma khí trong cơ thể giao động kỳ lạ, nhưng kỳ lạ chỗ nào thì hắn hoàn toàn không thể nắm bắt được.
Thường Ân tính mở miệng hỏi chuyện lại nghe Thiên Phong nói:
– Sư tôn, con không sao, chẳng qua chuyển hoá một lượng lớn tà khí nên cơ thể vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được.
Nói đoạn y từ từ đứng dậy, không nhanh không chậm kéo mạnh dây vải, làm như vô ý đánh rơi mặt nạ sư tôn xuống đất, hai tay không báo trước nhanh chóng giữ chặt lấy vai Hạ Thường Ân.
Dưới cái nhìn ngạc nhiên của người đối diện, Thiên Phong phì cười, mặt không biến sắc, nũng nịu thành tiếng:
– Sư tôn, thật nhớ người, con chỉ muốn nhanh chóng gặp người thôi.
Thường Ân có chút mơ hồ, cảm giác lời văn không đúng lắm, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng trấn tĩnh đáp:
– Làm càn, như thế sẽ ảnh đến không tốt đến cơ thể.
– Chỉ cần được ở bên sư tôn thì cơ thể con đã đạt tới trạng thái tốt nhất rồi.
Thường Ân: …
Trải qua ba năm không gặp, Thiên Phong cư nhiên đã cao lên không ít.
Nhớ lần cuối nhìn thấy y, Thường Ân vẫn còn có thể xoa đầu trêu chọc, thế mà bây giờ, ngay cả chạm hắn cũng không có cách nào với tới.
Đã vậy Hạ ảnh đế lại dường như cảm thấy mình bị áp đảo, dưới khí thế bức người của đồ đệ, hắn tựa côn trùng nhỏ sa lưới, bốn bề xung quanh mạng nhện văng kín, càng vùng vẫy lại càng dính chặt.
– Sư tôn…
Cung chủ đại nhân bị gọi một tiếng đến ngay cả chân cũng trở nên bủn rủn.
Hắn im lặng không trả lời, cảm nhận cơ thể như có nguồn nhiệt lớn, thiêu đốt toàn bộ lục phủ ngũ tạng, ngâm mềm từng khớp xương, gân cốt, đẩy mạnh nhịp tim thoát khỏi quỹ đạo, tựa đoạn nhạc cao trào dồn dập, đập nhanh liên hồi.
Thường Ân ngây người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, chìm trong ánh mắt dịu dàng đã lâu không thấy, lại giống như bị ma xui quỷ khiến, hắn nhẹ nhàng áp lòng bàn tay mình lên một bên má Thiên Phong, chầm chậm cảm nhận nhiệt độ thân thể người đối diện.
– Đẹp lắm à?
Thường Ân theo phản xạ đáp:
– Ừ, thật đẹp, thật muốn hôn…
Ngự Thiên Phong: ..
Hạ Thường Ân: …
Ủa…
Hắn…hắn vừa nói gì thế này!
Nhận ra điều gì không đúng, Hạ ảnh đế lập tức hoàn hồn, vội vội vàng vàng rút nhanh tay, sau đó không kịp suy nghĩ, trực tiếp đẩy đồ đệ ra xa bản thân một đoạn ngắn.
Hắn loạng choạng lui về vài bước, đại não trống rỗng, trong lòng như vũ bão càn quét, không ngừng tự chửi rũa bản thân.
Hạ Thường Ân ơi Hạ Thường Ân.
Đường đường làm một ảnh đế, là một cung chủ cao cao tại thượng, không những thế ngươi còn là…!trai thẳng.
Ngươi sao có thể có cái ý nghĩ đáng sợ đó được.
Đê tiện!
Ngươi thế mà ngay cả đệ tử mình cũng không tha, có phải ngươi đã thiếu thốn tình cảm đến mức điên rồi không?
Quá mất mặt!
Ông trời ạ, làm ơn ngay bây giờ giáng mười tia sét xuống, trực tiếp tiễn hắn lên đường luôn đi.
– Ta…!ta…
Thường Ân không ngừng ấp úng, cổ họng như bị chặn lại, hắn cố gắng tĩnh tâm hít thở, nhưng vẫn không thể nào che được khuôn mặt đã sớm chuyển đỏ tựa cà chua mới chín.
Hạ cung chủ nắm chặt lấy hai tay, tựa hồ có thể nghe được nhịp tim như tiếng trống, thình thịch loạn xạ rối tung trong lồng ngực, cảm nhận rõ ràng mồ hôi đã ướt đẫm lan ra khắp y phục bản thân.
Hắn cắn răng, còn đang nghĩ cách giải thích tình huống hiện tại thì trước mắt đã đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt phóng lớn.
Tầm mắt hơi chao đảo, Thường Ân giật mình há miệng, lại không ngờ tới đối phương lợi dùng thời cơ trước mắt đã áp chặt môi vào miệng mình.
Xúc cảm nhẹ nhàng truyền đến, mềm mại như vải lụa chạm thân nhưng cũng nồng cháy tựa ngục hỏa gào thét, đem Thường Ân từng chút từng chút bị dọa đến ngay người.
Đầu lưỡi trốn sâu trong khoan miệng không chút lưu tình bị lôi ra đùa giỡn, lồng ngực nghẹn đến muốn nổ tung, đợi đến lúc Hạ cung chủ phản ứng lại cơ thể đã bị Thiên Phong đẩy lui về cuối tường.
Thường Ân trợn tròn hai mắt, tay chân bắt đầu luống cuống tìm đường thoát thân.
Hắn cố gắng vùng vẫy, đầu lập tức nghiêng nghiêng ngã ngã về bốn phía, linh lực sẵn sàng tập kích, mở đường tránh đi.
Thế mà không ngờ, chưởng pháp còn chưa kịp tung ra lại như bị đệ tử đoán trước, y nắm chặt lấy cổ tay Thường Ân, đè lên tĩnh mạch, cố tình giáng nụ hôn thật sâu khiến ngay cả chân sư tôn cũng thể nhúc nhích.
Tĩnh mạch đã bị khống chế Thường Ân không thể vận linh lực, hắn cơ hồ hết cách bằng nhắm chặt hai mắt ửng hồng, dùng toàn bộ sức lực còn lại cắn mạnh xuống.
Mùi máu tươi tràn ra, đầu lưỡi được giải thoát, Thường Ân ôm lấy cổ họng, tham lam hít thở khí trời.
Hắn dường như vô lực, men theo tường đá ngồi xuống, thủy lệ như sương che đi tâm tình trở nên kích động.
Hạ cung chủ ho khụ khụ vài cái, hắn trầm giọng, đáy mắt không giấu nổi lửa giận đang mạnh mẽ trào lên:
– Ngươi…ngươi…
Thiên Phong đứng cách đó không xa, y dùng tay lau đi huyết nhục đọng khóe môi, lại nghĩ máu tươi hòa lẫn khí tức người trước mắt vẫn còn đó, có chút không nỡ đành bất thanh nuốt xuống.
Y đảo mắt, phút chốc biến người bị hại thành tên tội đồ, ủy khuất nói:
– Sư tôn người vừa rồi không phải nói muốn hôn để độ khí cho con sao, con chỉ làm theo thôi mà người đã cắn con như thế này rồi.
– Ta…hôn…độ khí…ta…không… Vô liêm sỉ!
Thường Ân bị mấy lời tráo trở của y làm cho ấp a ấp úng, lại không biết phải giải thích thế nào đành cắn răng, phun ra vài chữ rồi chạy biến.
Trái lại với dáng vẻ của Thường Ân, bên này Thiên Phong vô cùng thụ hưởng, y nhặt chiếc mặt nạ dưới đất, vừa đi vừa thì thầm:
– Lần này chọc giận sư tôn thật rồi, xem ra còn cần thời gian để người chấp nhận.