Đọc truyện Nam Phụ Ta Đây Không Làm – Chương 4646
Phục Dục thất thần, đỡ lấy Tiêu Nghiên đang ngã xuống, tuy đối diện với thần hồn đã dần trở nên trong suốt nhưng dường như y vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt của người kia.
Không giống!
Tiêu Nghiên mà y biết dương quang rực rỡ, nụ cười ngốc nghếch nhưng tươi vui, còn Tiêu Nghiên hiện giờ, ngoài huyết lệ đang chảy dài trên gò má thì khuôn mặt đã chẳng còn chút cảm xúc nào.
Mọi chuyện tại sao lại đến bước đường này.
Một giọt nước mắt rơi xuống, đọng lại trên y phục đã nhàu nát, kéo theo biết bao chuyện xưa hiện về.
– Ngốc, Ngốc, mau tới đây, xem ta kiếm được gì cho ngươi này.
Thiếu niên trong nắng khoác lên mình bộ y phục màu xanh nhạt, tóc búi nửa đầu, chuông bạc đeo ngang hông, y vừa chuyển động nhẹ, khắp không gian đã ngân lên một đoạn thanh âm dịu dàng.
Tiêu Nghiên cười cười, hất gọn vài loạn tóc đang rơi xuống trán, hãnh diện chìa hai đoá hoa ra trước mặt người đối diện.
– Xem này!
– Gì thế?
Người phía trước bỏ lại ly trà đang uống dở, chậm rãi đứng lên, lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay nhỏ, cẩn thận làm sạch khuôn mặt đã ướt đầm mồ hôi của Tiêu Nghiên, sau đó y mới nói tiếp:
– Khắp người ngươi bị thương còn chưa khỏi đừng chạy lung tung.
– Ta mới không thèm chạy lung tung, xem đi, ta tìm được đoá Nhị Đồng này.
Nói đoạn Tiêu Nghiên hất cằm, đưa hai đoá Nhị Đồng lên cao, giống như nhặt được bảo vật quý, vui vẻ xoay tận vài vòng.
Nghe người già trong Vong tộc truyền lại, Nhị Đồng gắn liền với một câu chuyện tình yêu đầy thơ mộng của cặp nam thanh nữ tú.
Sau này khi họ chết đi, thiên địa cảm động tạo nên Nhị Đồng.
Đoá hoa này không chỉ tượng trưng cho sự chung thủy mà còn là đại diện cho tình yêu vĩnh cửu bền lâu.
Nghe mọi người đồn đoán, chỉ cần tặng Nhị Đồng cho người mình thích thì có thể sống với họ tới tận đầu bạc răng long.
– Cho ngươi này, ta một đoá, ngươi một đoá.
nhớ phải cất giữ thật kỹ.
Sau đó không đợi đối phương trả lời, Tiêu Nghiên đã nhắt vội Nhị Đồng vào tay Phục Dục, nhanh chân co giò bỏ chạy.
Thanh âm chuông bạc mỗi lúc một xa, cuối cùng chìm hẳn vào tiếng chim tìm đường về tổ.
Xế chiều, cả bầu trời được phủ một lớp mỡ gà óng ả.
Trên đỉnh nhà nhỏ bám đầy dòng chảy thời gian, một hắc y nhân không biết từ đâu nhảy xuống.
Hắc y nhân tra gươm vào vỏ, hai chân quỳ trên mặt đất, cúi đầu nhỏ giọng:
– Mọi chuyện bên ngoài đã sắp xếp xong, chỉ cần đợi lệnh của chủ nhân là có thể hành động.
– Được, chờ tín hiệu của ta, ngày ta báo thù cho cha mẹ cũng chẳng còn xa nữa.
– Rõ…
Phục Dục thẫn thờ nhìn đoá Nhị Đồng đỏ xẩm đặt trên tay.
Y chau mày, nhắm chặt mắt, không chút lưu tình nắm thật mạnh.
Cánh hoa mỏng manh vỡ nát, theo lời thề ước vĩnh viễn bên nhau…
gãy vụn…
Yêu?
Trên đời này ngoài đối kỵ, lợi dụng thì làm gì tồn tại chữ yêu.
Phục Dục xoay người, đạp lên cánh hoa không còn nguyên vẹn, y phục theo gió tung bay, mang lại cảm giác cô độc đến nặng nề.
Tháng mười, trời trở lạnh, khắp nơi trong Vong tộc đều treo chữ đỏ, kết đèn đan hoa, chào đón tân tộc trưởng kế nhiệm.
Tiêu Nghiên vận một bộ y phục đơn sắc, thắt lưng đính ngọc, tóc đen xoã dài, vui vẻ trước mặt tên Ngốc không ngừng nói chuyện, giọng điệu mười phần háo hức.
– Ngốc, xem ta này, đẹp không?
– Đẹp, ngươi lúc nào cũng đẹp nhất.
Được rồi cũng sắp tới giờ, mau đi thôi.
Tiêu Nghiên đỏ mặt, thẹn thùng uống sạch ly trà Phục Dục đưa tới, sau đó mới hít vào một hơi thật sâu, vững vàng từng bước lên trên đàn tế.
Trống điểm liên hồi, đuốc sáng rực rỡ, xung quanh tiếng hò reo của mọi người ào ào vang lên, Tiêu Nghiên có chút run run nhận lấy biểu tưởng tộc trưởng, có điều vẫn còn chưa kịp chạm tới, tai hoạ cứ thế đã ập xuống đầu y.
– Cấp báo, chúng ta bị đột kích.
Lời vừa mới được cất lên, kết giới đột nhiên rung chuyển, sau đó không báo trước rắc rắc vài tiếng, vỡ nát tứ tung.
Hắc y nhân từ ngoài kéo vào, đao trên tay ướt đẫm máu tươi.
Bốn bề vang lên âm thanh hoảng loạn, ồn ào, đám người tụ tập vội vội vàng vàng tìm đường tháo chạy.
Một kẻ trong đám xâm nhập bước lên, quăng mạnh thi thể đã bị chặt đứt hai chân xuống đất, tên đó chống nạnh, giọng ồ ồ:
– Khôn hồn mau giao Hung ra đây.
– Ăn nói không biết chừng mực, ta cho các ngươi có đường đến mà không có chốn về.
Lên.
Tộc trưởng đương nhiệm rút kiếm, đạp lên không trung, một đường chặt đứt đầu tên ngông cuồng khi nãy.
Ông xoay người, cùng thuộc hạ lao vào tâm địch.
Binh khí giao nhau, âm thanh mang đầy sự chết chóc.
Tiêu Nghiên cầm kiếm, vừa khó khăn chống trả ba người phía trước, vừa đưa mắt từ đám hỗn loạn tìm kiếm bóng hình thân thuộc.
Tìm thấy rồi.
Y mở to mắt, khuôn mặt hiện rõ sự vui mừng, nhưng nụ cười còn chưa kịp xuất hiện, nước mắt đã bắt đầu chảy dài trên má.
– Mẹ…
Ầm…ầm…
Trời đổ mưa.
Từng hạt nặng nề rơi xuống, chạm nhẹ lên khuôn mặt Tiêu Nghiên, che đi đôi mắt đã mờ dần vì lệ nóng.
Y la lớn, tay chân cứ thế run rẩy, tim như thắt lại, đau đến không thể nói.
Tiêu Nghiên bước nhanh, mặc kệ con đường phía trước trơn trượt, mặc kệ đao kiếm lướt qua thân, máu tươi bị nước mưa hoà loãng, sộc lên mũi người có mặt một mùi tanh nồng.
Chuông bạc bên hông bị ai cắt đứt, lanh canh hai tiếng rơi xuống đất, vỡ nát vì lực đạp của đoàn người phía trên.
Kỷ vật mẫu thân tặng y cứ thế biến mất tựa như sự sống của người trên đời này đã tới lúc dừng lại.
Mà kẻ chính tay hạ sát ấy không ai khác lại là người y luôn tâm tâm niệm tiệm, yêu thương gọi một tiếng “Ngốc”.
.