Đọc truyện Nam Phụ Ta Đây Không Làm – Chương 2727
Tang thi vây tới mỗi lúc một đông, tựa như hổ beo từng đàn vây kín con mồi trong nanh vuốt.
Thường Ân thở ra từng hơi mạnh, nặng nề nâng kiếm chém vào không gian, bất lực nhìn đám quái vật tiếp tục sống lại, giơ móng tay đen sì ào ào tiến tới.
– Sư tôn, người mau thả đệ tử ra, như vậy quả thật không ổn.
– Im miệng, đừng làm phiền ta tập trung.
– Sư tôn…
– Nếu ngươi còn lì lợm lên tiếng, ta cùng ngươi liền lập tức trở mặt !
Thường Ân liếc mắt, khuôn mày nhíu lại, có chút không hài lòng nhìn đệ tử.
Chỉ tiếc không để hắn phân tâm lâu thêm, tang thi đã ùn ùn nhào đến, nước dãi theo răng nanh nhỏ xuống, xé đi một mảng ngoại bào trên người cung chủ.
Vết thương ở vai càng lúc chuyển biến càng nặng, máu sớm đã nhiễm đỏ khắp y phục trắng bạch, hắn cảm giác thân thể như có hàng ngàn hàng vạn tấn đá đè lấy, nặng nề không muốn di chuyển.
Thường Ân có chút mơ hồ, tầm nhìn rè rè đen trắng như ti vi mất sóng, giữ không nổi thăng bằng đành chống kiếm làm điểm tựa, hì hục thở ra, tóc đen hoà vào mồ hôi bám chặt lấy chiếc cổ thanh mảnh.
Hắn ngước mắt, máu tụ trên mặt nạ phả ra mùi hôi khó ngửi, y phục không lành lặn rách nát để lộ làn da trắng mịn bên trong.
Chợt qua khe hở giữa hai thân thể, dưới ánh sáng ma mị của đèn lồng, Thường Ân phút chốc tìm ra được chiếc phao cứu sinh.
Hắn cắn răng, lấy sức nhảy lên, giẫm đạp hơn mười mấy tử thi đẫm máu, phóng ra Bạch Như nhiễm đầy huyết nhục.
-Tới!
Hạ ảnh đế thể hiện kĩ năng diễn xuất thần sầu, tiêu soái hạ người ở một góc nhỏ nhơ nhớp toàn máu, hắn từ tốn quay lại, chậm rãi nhìn đám tang thi hỗn loạn gào thét.
Bảo kiếm lay động trong không gian, Bạch Như xoay tròn, mang theo hàn quang sát khí, luồn lách qua chục con rối, một nhát chặt đứt đầu mục tiêu.
Là tang vương.
Vốn dĩ nó vẫn còn đứng sau, kiêu ngạo khoanh tay lại, cơ mặt cứng ngắt kéo lên một đường cong méo mó xem trò vui, vừa thấy kiếm đến, tang vương liền trở tay không kịp, Bạch Như im lặng đâm xuyên tâm sớm đã chết, xác thịt phanh thay không báo trước, đám tử thi còn lại cũng hừ hừ vài tiếng, ngã lăn lóc trên mặt đường.
Không gian bốn bề nhất thời rơi vào tĩnh lặng.
– Sư tôn người không sao chứ ?
Ngự Thiên Phong từ kết giới chạy ra, vừa vẹn đỡ lấy thân thể ngã xuống của Thường Ân.
Y ôm trọn người vào lòng, lấy bình dược thảo trong trữ giới xoa vào vết thương, sau đó cẩn thận băng bó lại.
– Không sao, móng tay bọn chúng có độc, tiêu tán không ít linh khí.
Ngươi không bị thương?
– Đồ nhi nhờ người bảo vệ, vẫn tốt.
Thường Ân nghe tới đây liền nhẹ nhàng thở ra, hài lòng nhìn tàn dư trước mặt.
Đây xem như là trận chiến thắng đầu tiên của hắn tại thế giới này, không hiểu sao lại có chút thành tựu không nói rõ.
Hắn khẽ nhắm mắt, mặc kệ cơn đau vẫn truyền đến từ cánh tay, cảm thụ tư vị được người khác chăm sóc.
Lúc này đám người Mạc Diệp vừa hay cũng tới nơi.
– Sư thúc, sư thúc, không sao chứ !
Từ Kiệt nhón chân, ghét bỏ đi qua đám tử thi, vội vàng hỏi thăm vị sư thúc trước mặt.
Cậu kéo tay Thường Ân bắt mạch, sau đó lôi ra một viên đan nhỏ nhỏ, bỏ vào miệng hắn.
– May quá, chẳng qua là tang độc, không ảnh hưởng nhiều.
Sư thúc ở đây đã xảy ra chuyện gì ?
Mạc Diệp nâng đế giày đá lấy thi thể đang cản trở đường đi, cao giọng trêu chọc:
– Phải rồi, ở đây làm sao mà khiến cho Hạ phong chủ la liệt nằm dưới đất thế kia ?
– Chẳng qua là bọn tang thi nhỏ tác quái, ta “nằm” nghỉ ngơi chờ Mạc chủ đến đây.
Hạ Thường Ân nâng thân đứng dậy, phủi lấy y phục đã nhiễm đỏ màu máu, khuôn mặt giấu sau lớp mặt nạ khẽ cười, cong mắt khiêu khích nhìn lại Mạc Diệp.
– Ngươi…
Còn định nói gì, bỗng Mạc Diệp đột nhiên lặng tiếng, gió buốt thổi qua, mang theo hơi sương lành lành.
Hắn vung tay, Hắc Ảnh không biết từ đâu xuất hiện, không do dự đâm thẳng vào thành nhà.
Ầm một tiếng thế mà để lại vết lõm khá sâu phía trên.
– Còn không chịu xuất hiện !
Hắc Ảnh rung lắc mạnh mẽ, một đường lui ngược về chủ nhân, Mạc cung chủ nhẹ nhàng đón lấy, trầm giọng gào to.
Phía sau nơi bị chém đó, một bóng người mặc hắc bào lộ diện, dáng vẻ chìm vào ánh sáng đèn lồng có chút quỷ dị trong màn đêm tĩnh mịch.
– Không ngờ nhanh như thế đã bị phát hiện, có bản lĩnh.
– Chẳng qua chỉ là một tên tép riêu còn muốn qua mặt Mạc Diệp này, mơ tưởng.
Ngươi rốt cuộc là ai, mau khai ?
– Haha, Mạc cung chủ đâu cần mới xuất hiện đã tra hỏi ta như thế đúng không ?, dù sao không phải bây giờ ngươi nên lo cho vết thương trên người sư đệ à?
Nam nhân lạ mặt cười hai tiếng, giữ chặt lấy vạt áo bị gió thổi tung, liếc mắt ra hiệu về phía Thường Ân, chất giọng ban đầu vốn có chút trong trẻo không hiểu vì sao ngay lập tức lại mang thanh âm khàn khàn như cụ già.
– Trưởng thôn không cần giả thần giả quỷ, cũng đã gặp mặt còn chưa chịu kéo màn che thân.
Chân trời xoẹt lên một tia chớp, Thường Ân trong góc khuất dựa vào người đồ đệ, đôi chân vì quá mỏi mệt vẫn có chút run rẩy, mất cảm giác.
Hắn bỏ qua ánh mắt hèn học của Mạc Diệp, từ tốn cất giọng, thành công kéo sự chú ý của kẻ kia.
Nam nhân im lặng vài giây lặng lẽ kéo xuống mũ che mặt, lộ ra khuôn mặt già nua, làn da nheo nhúm nổi bật lên hốc mắt sâu thẳm, y cười cười, đùa cợt.
– Ồ, các ngươi đúng là làm ta ngạc nhiên, nhanh như thế đã bị phát hiện, nói xem như thế nào lại biết ta.
– Đoán!
Thường Ân không nhanh không chậm nhả ra một từ, không khí đột nhiên rơi vào trầm mặt.
Mạc Diệp bên cạnh lườm hắn, có chút khinh bỉ chửi lại hai tiếng ngu ngốc, sau đó hướng ông cụ trao khảo.
– Nói, ngươi rốt cuộc muốn làm gì ?
– Làm gì, haha, chẳng qua muốn trẻ lại, níu kéo thanh xuân lần nữa nên mượn chút sinh khí của kẻ khác thôi.
– Mượn chút của ngươi là giết chết từng người, đã thế biến bọn họ thê thảm như thế này ?
– Độc ác.
– Tên biến thái.
…
Đám đệ tử đi theo đột nhiên lên tiếng, xôn xao, xì xầm bàn tán, không gian vốn có chút im tĩnh lại nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Nghe đến đây, Bôn Tu bỗng dưng trầm mặt, nhẹ nhàng ngồi xuống một cỗ thi thể bên cạnh, hắn giơ ra đôi tay gầy gò, da hơi ngâm đen, cẩn thận nâng lấy đầu của xác chết.
Trưởng thôn nheo mắt, lắc người qua lại quan sát, chân mày nhíu chặt lập tức chẹp môi, điên cuồng cười thành tiếng.
– Nghiệp lớn cần hi sinh đúng không ? Đám người này chẳng qua đã hoàn thành nhiệm vụ nên về trời thôi.
– Dơ bẩn!
Mạc Diệp dường như đã chịu đựng quá sức, lần nữa triệu kiếm, hướng tới trưởng lão chém xuống.
Bụi bẩn nhanh chóng hiện ra, dưới ánh đèn lồng hiu hắt, thân thể lão biến mất, giọng cười như cũ vẫn hòa vào gió buốt còn vang văng vẳng.
– Haha, Mạc tiên trưởng đâu cần manh động, giữ sức chơi trò với ta đi, thanh niên các ngươi không phải nhiều sức lắm sao.
Lời vừa nói dứt, lớp bụi tan ra, phía xa vài tiếng vù vù vọng đến, chưa đầy một giây đã ở ngay bên cạnh đám người Thường Ân.
Từ Kiệt há hốc mồm, tay chân luống cuống, không giữ nổi chút bình tĩnh lớn giọng.
– Mẹ…ơi…cái gì…cái gì…vậy trời !
.