Nam Phụ Ta Đây Không Làm

Chương 2020


Đọc truyện Nam Phụ Ta Đây Không Làm – Chương 2020


Gió bên ngoài rít lên từng đợt, hòa vào không gian yên ắng có chút u ám, nặng lòng.


Thường Ân mặt không biến sắc nâng lấy ly trà, từng chút từng chút đem thành ly áp lên đôi môi mỏng, cảm nhận được dòng chất lỏng ấm áp, quen thuộc trong khoang miệng, hắn mới lấy lại bình tĩnh, đem thông tin vừa nghe được chậm rãi xử lý.


Đã chết!

Giết người!

Ta thật sự đã giết người!

Tay không tự chủ khẽ run run, tách trà lách cách vang lên âm thanh không nghe rõ, Thường Ân cắn chặt lấy môi dưới, cố giữ cho bản thân thật thanh tỉnh, tránh để lộ biểu tình hoảng sợ của mình.


Cơ tim co thắt mạnh mẽ nơi ngực trái, dồn dập nhịp đập đòi oxi, hắn chậm rãi hít vào rồi lại từ tốn thở ra, cơn đau râm rỉ ở đại não cũng dần lui xuống, để lại một mớ hỗn độn như tơ vò.


Không thể nào, thật sự đã chết người rồi sao?

Giữa tâm kim chỉ chằng chịt, một từ “chết” hiện ra, to dần rồi nặng nề đè lấy khắp thân người hắn.
Ánh mắt vốn đã có phần bình tĩnh lần nữa rơi vào hố sâu không đáy, hắn gì mạnh môi trong, đâm qua cả lớp da mỏng, huyết sắc thấm vào đầu lưỡi mặn mặn, mang theo mùi sắt gỉ hôi nồng.


Làm sao có khả năng đó, ước chừng tên ngoại môn đã lên đến Trúc cơ, hơn nữa khi ra tay hắn đã suy xét rất kĩ, một chưởng vừa rồi cùng lắm chỉ khiến gã tay chân gãy nát, thần trí mơ màng vốn không thể cướp đoạt được mạng sống.


Máu tươi thông qua khoang miệng sộc lên đến mũi thành công áp đảo cảm giác sợ sợt của Thường Ân.
Hắn có chút vững tâm, đại não thoát khỏi vòng vây cưỡng chế, lanh canh hai tiếng nhanh chóng hoạt động trở lại.
Hạ ảnh đế liếm nhẹ vết thương ở môi, âm thầm lắc đầu, ngẫm nghĩ: Không đúng, chuyện này vốn rất kì lạ, chắc chắn có kẻ mượn gió đẩy thuyền, ném đá giấu tay, vu oan cho hắn.
Nhưng là người nào lại có thể im lặng xử lý đệ tử Thiên Tông môn một cách nhẹ nhàng như vậy?

Thường Ân nhíu chặt mày, bên ngoài một vẻ an tĩnh, hóng chuyện, bên trong sớm đã loạn hồn tán phách.

Hắn nâng mắt đảo quanh một vòng khắp nội điện bất giác tầm nhìn chạm đến người Vương Tuấn Anh, khắp người dâng lên cảm giác kì lạ khó hiểu.


Tên này thật sự khiến kẻ khác hoang man đến tột độ.


Sau một hồi ngẩn người suy xét, Thường Ân nhanh chóng lấy lại tinh thần, hướng Từ Kiệt cẩn thận hỏi:

– Chết như thế nào?

– Là bị phản hệ, kinh mạch toàn thân bị hủy, mạch máu dập nát vỡ tung, xương tay và chân bị gãy, lồng ngực tụ huyết dẫn đến tử vong.


– Phản hệ?

Nhạc Thanh không nặng không nhẹ lên tiếng, khuôn mày sắc bén sớm đã cau lại như cụ già ngoài bảy mươi.


– Lý nào có thể phản hệ trừ khi hắn…


– Ma pháp không dễ tu luyện, đối với người tu chân mà nói là vô cùng đau đớn, phải phá bỏ nội đan của mình, quá trình thống khổ vạn lần, hắn thật sự có thể.


Tiếng cộc cộc nhẹ nhàng phát ra, nổi bật trong không gian hiện tại, Mạc Diệp thu lại ngón tay trên mặt bàn, không chút tử tế liếc xéo Hạ Thường Ân.


Bắt gặp ánh nhìn không mấy thiện cảm này, Thường Ân cũng không tỏ vẻ quá ngạc nhiên, sống trong giới giải trí lâu như vậy ngay cả một ánh mắt cũng có thể khiến hắn dao động thì danh ảnh đế này thật sự phải nhường cho kẻ khác.
Hơn nữa cảm giác ân hận, sợ hãi nhất cũng đã từng thử qua, một chút đố kị này với hắn cũng chẳng là vấn đề lớn.


Có điều Mạc Diệp ngươi nhìn ta như vậy để làm gì, người cũng không phải do ta giết, liếc chết ta tên đó cũng không thể sống dậy.

Trong lòng nham thạch sớm đã phun trào, Thường Ân điên cuồng mắng chửi, vỏ bọc băng lãnh, vô tình lần nữa che giấu đi con người thần kinh không hoàn chỉnh?

– Kì thật, không cần tu luyện ma pháp cũng có thể dẫn đến phản hệ?

Lời nói mang theo chút hơi lạnh buốt từ Bắc cực vang lên, Vương Tuấn Anh nhẹ nhàng đứng dậy.
Y tiến ra giữa điện, chắp tay, cuối đầu.


– Vương công tử nói vậy là có ý gì?

Nhạc Thanh nhìn y, hạ lệnh bỏ lễ, trên mặt không che giấu chút tò mò.


– Không biết chưởng môn đã nghe qua “Bức thuật”

– Là bộ thuật pháp được chủng người Mã sáng tạo, nghe nói lúc trước đã từng có rất nhiều người chết dưới tay bộ thuật này, ý công tử….


Chưởng môn hơi vung tay, trấn áp tiếng ồn ào bên dưới, ngạc nhiên đáp trả câu hỏi của Tuấn Anh.


– Phải, theo ta nghĩ tên kia có lẽ đã luyện nó.


– Nhưng không phải bộ thuật đó đã mất rất lâu sao, vả lại cũng không thể ảnh hưởng đến người luyện.


Mạc cung chủ như thói quen, lườm Thường Ân một cái, sau đó nâng mắt quay đi, một bước tiến sâu vào cuộc trò chuyện.


– Mạc cung chủ có điều chưa biết, bộ thuật này được phát huy dựa trên linh khí của chủ nhân, khi sử dụng chân khí sẽ di chuyển từ chân rút cạn lên đến cánh tay, mạch máu lúc này thu hẹp hết mức có thể, tránh để linh khí quay ngược trở lại.
nếu sử dụng nhiều lần dẫn đến suy cạn linh lực, chủ nhân sẽ không còn cách bình ổn mạch máu, cứ thế để nó phình to không giới hạn cho đến khi nổ vỡ, chân khí quay ngược cắn xé lẫn nhau trong cơ thể khiến toàn thân bạo trong mà chết.

– Tàn nhẫn…quả thật quá tàn nhẫn…


– Phải, người luyện ra nó cũng quá tàn nhẫn rồi…



Khắp chủ điện vừa nghe đến đây, thanh âm vang lên liên tục, hòa lẫn vào nhau, ồn ào đến xáo trộn.
Nhạc Thanh lại phải phí sức, ra lệnh bình ổn tình hình.


– Xem ra bộ thuật này chắc hẳn vẫn chưa biến mất, chỉ sợ ngày nào đến lại thêm người chết dưới nó mà thôi.


Vương Tuấn Anh có hơi thở dài, mắt nhìn ra xa xăm, trên vẻ mặt băng lãnh cuối cùng cũng xuất hiện tia lo lắng, mọi người cũng bất chợt im lặng, khắp nội điện vì thế ngay lập tức có chút nặng nề.


Thường Ân trong lòng như muốn thổ huyết, cmn tâm lý thay đổi còn nhanh hơn lật trở tay, lúc nãy không phải còn ồn ào, náo nhiệt lắm sao, mới nói đến người chết đã im lặng ra vậy rồi.


Thường Ân cười khẩy, lặng lẽ bĩu môi.


Có điều hắn cũng không quan tâm lắm, tu chân giả vốn tự xem mình là thánh nhân, là đấng cứu thế, độ trì thiên hạ, không nhân cơ hội đánh bóng tên tuổi một chút làm sao xứng với ba chữ tu chân giả này.


Bất quá “Bức thuật” sớm đã thất truyền nghìn năm, không phải ai ai cũng biết, ngoại trừ một số trưởng lão cao thâm đạo pháp, nắm rõ hoàn toàn bộ thuật trong tay thì kẻ khác cũng chỉ nghe qua một phần của nó, thế mà Vương Tuấn Anh lại vô cùng am hiểu, mười từ không sai một cho thấy y vốn dĩ cũng chẳng là nhân sinh bình thường.


Xem ra ngoài địa vị tại Vương phủ, đại công tử này chắc hẳn còn hậu phương vững chắc phía sau!

– Vương công tử hiểu biết cũng thật rộng.


Nghĩ nghĩ Thường Ân quyết định lên tiếng, nâng mi mắt nhìn phía người đang đứng tại chính điện.

– Cung chủ quá lời, ta chẳng qua cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, làm sao có thể so sánh với các trưởng bối tại đây.


Vương Tuấn Anh cười cười, mang theo tia ấm áp, tựa mặt trời lâu năm nơi lạnh giá, phá tan lớp băng vĩnh hằng.
Y xoay tròn một vòng, hướng tất cả chắp tay, cúi thấp người thể hiện sự cung kính của bản thân.


Thường Ân trố mắt, con ngươi không tự chủ mở to, hắn trong lòng có chút ngạc nhiên, dường như không tin điều mình nhìn thấy.


Cái gì mà cao lãnh, cái gì mà tòa băng sơn di động, gạt người, tất cả là gạt người đó có được không.
Rõ ràng chỉ là tên dẻo mồm, không những thế lại còn là kẻ nịnh bợ thế quái nào lại được người người kính mộ, săn đón.


Không ngừng ha hả trong lòng, Thường Ân có cảm giác không nói nên lời, hắn quả thật là xuyên nhầm thế giới hay vốn dĩ tên Vương Tuấn Anh này là bị đưa qua? Vẫn còn đang chìm mình trong đống câu tự hỏi, tiếng của chưởng môn đã đánh tâm trí hắn trở về.


– Được rồi, việc đã thế này cũng xem như đã giải quyết, thi thể cứ chôn cứ theo quy củ, tất cả mau lui ra, Thường Ân đệ ở lại.


– Vâng, chưởng môn.


Khắp chính điện trăm người một miệng, im lặng nâng bước rời khỏi, lúc này gió cũng ngừng thổi, trăng đã lên sáng rực, đánh một bóng cây ngả nghiêng trên sân hè.


________

Tác giả có lời muốn nói: mình không chuyên ghép phần đối thoại vào truyện vì thế sẽ có chút lũng củng, mọi người thông cảm.
Còn nữa dạo này khá bận, chương mới ra sẽ trễ, mong vẫn tiếp tục quan tâm đến nó


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.