Đọc truyện Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em – Chương 18: Thế Giới 3: Sư Muội Thơ Ngây
Lần này Tiêu Lạc tỉnh dậy, điều đầu tiên mà nàng thấy chính là thanh kiếm bén nhọn chỉa thẳng vào mặt mình.
Đây là lần thứ hai mà nàng có cảm giác muốn đánh hệ thống.
[…] Chủ nhân, đừng đánh cho hệ thống a~ Hệ thống cũng chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.
– “Ngươi phải chết”- Nam nhân trước mắt ánh mắt đầy căm phẫn, vung kiếm lên muốn kết liễu nàng.
[Chủ nhân sử dụng tinh thần lực khống chế hắn]
Tiêu Lạc theo lời của 419 mà sử dụng tinh thần lực khống chế nam nhân phía trước. Hắn bị không chế mà trì độn hành động, Tiêu Lạc nhân cơ hội đó, lấy hòn đá ven đường đập mạnh vào gáy hắn. Nam nhân bị đánh đến ngã xuống….
[Ra tay ác dữ]
– “… Kẻ nào rảnh hơi nhẹ tay với kẻ muốn giết mình?”- Nàng hừ một tiếng
– “Thông tin đi”-
[Tuân lệnh]
Đại lục này gọi là Hoàng Thiên, chia là ngũ phương, tứ phương được trấn áp bởi các tông môn lớn, còn độc nhất một phương là lãnh địa của ma giới. Tông môn trấn giữ phía Bắc, lớn nhất phải kể đến Bắc Hoàng Tông – môn phái thịnh vượng nhất. Cũng là nơi gặp gỡ và làm nên chuyện tình xàm xí giữa sư huynh tài giỏi Mạc Khiết Minh cũng sư muội ngây thơ luôn miệng “sư huynh” Lục Hiền Nhu.
Nam chính Mạc Khiết Minh – thiên tài đơn Lôi linh căn hiếm có, được sư môn trọng dụng, định sẵn sẽ là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị chưởng môn tiếp theo. Nữ chính Lục Hiền Nhu – một “bạch liên hoa” chính hiệu, ban đầu chỉ là một đệ tử nội môn bình thường với thiên phú song linh căn thủy mộc. Nhưng dần dần bởi sự thơ ngây của nữ chính, tất cả những hộ hoa sứ xung quanh nàng ta đều dâng hết tài nguyên tu luyện của mình cho Lục Hiền Nhu.
Thậm chí, Lục Hiền Nhu còn nắm được trai tim của ma tôn, khiến hắn yêu nàng ta say đắm, nguyện dâng hết tất cả, kể cả việc cúi mình trước chính phái.
Nhưng rồi đâu cũng vào đấy, nữ chính dâng hết tài nguyên ấy cho nam chính, nam chính cảm động, dắt tay nhau lên đỉnh cao của cuộc sống.
Còn Tiêu Lạc hiện tại vào xác của nữ phụ Tiêu Kỳ Anh – nữ nhân luôn hết mình vì nam chính. Kể cả gánh tội thay cho nữ chính, chỉ mong nam chính hạnh phúc.
– “Lại một nhân vật ngu xuẩn”- Tiêu Lạc từ lầm bầm trong miệng. Nàng không biết rằng, kể từ khi làm nhiệm vụ thì nàng đã trở nên cục súc rất nhiều a~.
Điển hình như hiện tại, kẻ nằm thoi thóp dưới đất là một trong các nam phụ thứ năm, thứ sáu gì đấy, vì nguyên chủ vào tông môn sớm hơn, dành được tư cách tham gia đại hội luyện dược sắp tới mà nữ chính thì lại bị bỏ lại. Lục Hiền Nhu đi kể lệ, khóc sướt mướt cho đám hậu cung nghe, một trong những tên đó nổi giận, muốn truy sát nàng. Tuy lần đó, nguyên chủ không chết nhưng đủ bị thương nặng, dung nhan còn bị phá hủy. Mọi người ghét bỏ.
Rồi cùng lúc đó, vì tẩy linh căn cho mình, nâng cao sức chiến thắng cho chuyện luyện dược mà Lục Hiền Nhu đánh cắp bảo vật của tông môn, Nam Khiết Minh thấy tình hình sắp không ổn liền “ôn nhu” mà đẩy tội khiến nữ phụ đi thay án.
Nguyên chủ bị phế đi tu vi, vứt xuống vách núi tự sinh tự diệt, vốn dĩ nàng ta vẫn có thể sống nhưng mà bị tên này đuổi theo diệt khẩu.
Haizz, dại trai đúng là số khổ.
Nàng liếc nhìn cái tên nằm dưới đất, cầm đá lên, lỡ ra tay rồi thì một phát nữa chắc không sao đâu nhỉ?
[….Chủ nhân]
– “Không được giết nam nữ chủ thôi mà”- Tiêu Lạc không nương tay muốn đập xuống
[…] Chơi lách luật là không được đâu á nha.
Một ngọn gió thoáng qua, đem tay nàng giữ lại giữa không trung.
Nam nhân vận bạch y, mái tóc dài phiêu diêu trong gió.
Y nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng lại. Tự mình niệm chú đốt sống tên kia thành tro.
– “Tiểu thư, không cần phải làm bẩn tay nàng”- Nam nhân ôn nhu cười
Tiêu Lạc trầm mặt, lạnh lùng nói một chữ -“Cút”-
Nam nhân tròn mắt nhìn Tiêu Lạc đi cà nhắc đến bên bờ suối, bình tĩnh ngồi xuống mà rửa vết thương.
Nam phụ Huyết Tử Lam – ma tôn đứng đầu na giới, góp cũng không ít công sức giết chết nàng đâu. Ai lại vui nỗi khi biết người thương muốn hại mình vì đứa khác chứ.
Nàng cắn răng chịu đựng cơn đau vừa bị phế tu vi, vừa chịu cơn đau do những vết kiếm sâu để lại. Tiêu Lạc ngâm chân mình xuống sông, rồi từ từ thả toàn bộ thân thể xuống. Máu của nàng bị dòng nước va chạm mà chảy ra ngày càng nhiều. Huyết trì cứ tuôn theo dòng nước, một lúc ngày càng nhiều.
Huyết Tử Lam không thể nhịn được nữa, tiến đến ôm lấy nàng khỏi cách mà nàng tự hành hạ bản thân mình.
– “Nàng đừng tự hành hạ bản thân mình”- Huyết Tử Lam như gầm lên
Tiêu Lạc im lặng một lúc lâu, mới cười nhạt một tiếng -“Ta thà chết như vậy còn hơn để các ngươi giết đến không toàn thây”-
– “Ta sẽ bảo vệ nàng”- Huyết Tử Lam ôm chặt lấy nàng, như một lời hứa được thốt ra
– “…Bảo vệ sao? Người ngươi tâm tâm niệm niệm chỉ có duy nhất Lục Hiền Nhu. Làm ơn đi, ta chẳng làm gì nàng ta cả, ta nguyện chết cũng không yên sao?”- Tiêu Lạc giấu đi cảm xúc muốn cười phá lên mà ảm đảm nói
[…chủ nhân người thay đổi rồi] – (;ŏ﹏ŏ)