Đọc truyện Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con – Chương 82
EDIT: BONNIE
Lâm Vũ đáng thương vô tội lại đầu trọc nhận được sự áp bức đến từ chủ nghĩa tư bản lúc ba giờ đêm, nói thô là điện thoại của ông chủ.
Đương nhiên cũng không phải nói ba giờ đêm gọi điện thoại tới là có vấn đề gì.
Dù sao làm trợ lý của tổng giám đốc Hạ cuồng công việc lâu như vậy, cầm lương cao phúc lợi cao đãi ngộ cao, làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm cũng là chuyện rất bình thường.
Quan trọng là từ khi Đàm Khanh xuất hiện, ông chủ nửa đêm gọi điện thoại tới, bình thường đều là những vấn đề không hề liên quan đến công việc.
Ví dụ như hiện tại.
Hạ Minh Ngọc vừa dỗ dành Đàm Khanh ngủ trên giường bệnh, sau đó lặng lẽ bò dậy, trốn vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh: “Lâm Vũ, ngày mai cậu đưa tài liệu của công ty về nhà tôi đi, ngày mai tôi xuất viện.”
Yêu cầu này rất bình thường.
Là phạm vi của trợ lý.
Lâm Vũ hết sức cảm động: “Không có vấn đề gì ông chủ, trước trưa mai tôi sẽ chỉnh lý tốt rồi đưa đến cho ngài.”
Hạ Minh Ngọc “ừ” một tiếng, hỏi: “Máy bay tư nhân đã hạ cánh ở bãi chưa?”
Lâm Vũ sửng sốt một chút, chỉ cho rằng ông chủ quyết định tạm thời đi công tác: “Rồi. Hôm nay vừa bảo dưỡng xong, lúc nào cũng có thể sử dụng.”
Giọng điệu của Hạ Minh Ngọc vẫn lạnh nhạt như bình thường, chỉ là hiển nhiên số lượng từ đã nhiều hơn bình thường không ít: “Lát nữa xác nhận với sân bay một chút, bốn giờ chiều ngày mai, tôi chuẩn bị đưa Đàm Khanh đi Las Vegas.”
Lâm Vũ: “…”
Ông chủ không chỉ không đi làm.
Còn học được xuất ngoại.
Lâm Vũ ngửa đầu bốn lăm độ nhìn ánh trăng, cũng chân thành trả lời Hạ Minh Ngọc chắc chắn: “Được rồi ông chủ, tôi sẽ xác nhận với phi công ở sân bay ngay lập tức. Sớm chúc ngài và cậu Đàm tân hôn vui sướng, trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long!”
Giọng nói bên kia điện thoại hơi dừng lại, không nói gì tiếp.
Lâm Vũ đang cố gắng vuốt mông ngựa cũng dừng hô hấp lại—
Không phải là vuốt nhầm mông ngựa rồi chứ?
Không phải là đi kết hôn sao…
Không nên chứ!
Ánh mắt ông chủ nhìn cậu Đàm cứ như có thể trình diễn phim hạn chế độ tuổi ngay lập tức ý…
Tay cầm điện thoại của Lâm Vũ cũng đã đổ mồ hôi: “Ông chủ…”
Một tiếng cười rất thấp truyền tới.
Gần như đồng thời, giọng nói của Hạ Minh Ngọc cũng theo sát mà đến: “Được, cảm ơn.”
Lâm Vũ: Phù…
Hạ Minh Ngọc lại bồi thêm một câu: “Chờ tôi và Khanh Khanh trở về, sẽ tăng lương cho cậu.”
Lâm Vũ:!!!
Lâm Vũ cực kỳ cảm động, chảy ra nước mắt rung động vì tiền tài: “Cảm ơn ông chủ! Ông chủ sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đến thành phố H đón cậu Đàm nữa.”
Hạ Minh Ngọc đã ra khỏi nhà vệ sinh, nhẹ nhàng kéo cửa, đi đến bên cạnh giường bệnh: “Không cần, em ấy mệt rồi, vừa mới lên giường nằm ngủ, ngày mai tôi sẽ dẫn em ấy ra sân bay luôn.”
Lâm Vũ: “…”
Lâm Vũ cảm giác mình đột nhiên biết được một chuyện ghê gớm gì đó.
Thậm chí phát hiện ra thể lực của cậu Đàm cũng không như ông chủ…
Haiz.
Ông chủ đúng là cầm thú.
Ngày mai đi đăng kí, đêm nay còn muốn giày vò cậu Đàm.
Cũng không biết ngày mai cậu Đàm phải ngồi máy bay mười mấy giờ có chịu được hay không.
Người làm công Lâm Vũ trong sáng hiền lành lo lắng một hồi thay cái mông của Đàm Khanh ở trong lòng, sau đó chạy về trên giường ngủ tiếp.
Đàm Khanh không hề đau mông thậm chí tâm trạng còn rất ngọt ngào gối lên cánh tay Hạ Minh Ngọc ngủ một giấc đến hừng đông.
Vừa tỉnh ngủ, liền thấy Hạ Minh Ngọc quấn băng gạc xuống giường, cực kì chịu khó đóng gói thu dọn đồ trong phòng bệnh muốn mang đi.
Đàm Khanh dụi dụi mắt, vẫn còn buồn ngủ ngồi dậy trên giường.
Nhìn Hạ Minh Ngọc một hồi, mờ mịt nói: “Ờm, chúng ta không nằm viện nữa sao?”
Hạ Minh Ngọc đi tới, cúi đầu hôn một cái lên đỉnh đầu Đàm Khanh: “Không, buổi chiều bay, dẫn em đi Las Vegas.”
Đàm Khanh rất ngoan ngoãn cuộn chân lại, gật đầu, lại ngửa mặt lên, chỉ chỉ băng gạc của Hạ Minh Ngọc: “Thế nhưng đầu anh vẫn còn chưa khỏi mà.”
Hạ Minh Ngọc ngồi xuống bên giường, ôm Đàm Khanh mềm mại lại ngoan ngoãn vào trong lòng xoa bóp trong chốc lát, cuối cùng dục cầu bất mãn thở dài: “Bị thương ngoài da thôi, không có chuyện gì. Ngoan, ngồi chờ anh một lát rồi chúng ta sẽ xuất phát.”
Đàm Khanh nghe lời ôm chăn mền ngồi ở trên giường, chờ Hạ Minh Ngọc cất bộ quần áo thứ hai đếm ngược vào trong vali xong thì lanh lợi nghiêng đầu: “Không đúng, nếu như anh có thể xuất viện, chắc chắn dì Liêu sẽ đích thân tới đón anh! Lén lút xuất viện là không được!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc kéo khóa vali lại, lừa gạt Đàm Khanh: “Mấy ngày nay đoàn văn công của mẹ có hoạt động, không để ý tới chúng ta được, nếu không em gọi điện cho Lâm Vũ xác định thử xem?”
Đàm Khanh tràn ngập hoài nghi từ chối Hạ Minh Ngọc: “Lâm Vũ lấy tiền lương anh phát, tui biết mà.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc bất đắc dĩ nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của Đàm Khanh, thấp giọng nói: “Anh đã không có việc gì nữa rồi, hơn nữa cũng chỉ đi hai ngày, rất nhanh sẽ trở về. Chờ lúc về anh sẽ đi kiểm tra tổng thể, có được không?”
Đàm Khanh lắc cái đầu nhỏ như trống bỏi: “Không được không được, anh kiểm tra tổng thể xong rồi chúng ta sẽ đi.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Không đợi Hạ Minh Ngọc nghĩ đến những biện pháp khác.
Đàm Khanh siêu có sức mạnh đã mở Wechat trong điện thoại ra, tìm được tên của Liêu Nhàn, há miệng nhỏ ra liến thoắng: “Cảnh cáo anh đó, nếu như anh không nghe tui, tui sẽ nói cho dì Liêu… ưm ưm ưm!”
Hạ Minh Ngọc hung hăng cúi người hôn một cái.
Lúc răng môi tác ra còn nhẹ nhàng cắn miệng Đàm Khanh.
Sáng sớm, lại còn ở trong phòng bệnh, Hạ Minh Ngọc muốn làm cái gì cũng không làm được, đành phải hôn một chút liền buông Đàm Khanh ra.
Chỉ là người đàn ông đã phải nhẫn nhịn thật lâu rốt cuộc cũng không thể thỏa mãn được, giọng nói đã hoàn toàn khàn xuống: “Tiểu yêu tinh.”
Đàm Khanh biếng nhác nằm lên trên chăn, bị hôn một cái cũng không phản kháng, chỉ là dùng đầu lưỡi màu hồng liếm liếm đôi môi vừa bị cắn.
Không có hương vị tanh mặn.
Ừm, không bị cắn rách.
Đàm Khanh quyết định tha thứ cho loài người gan to bằng trời này, thế là lắc lư hai cái chân dài trần trùng trục, không mấy vui vẻ mà nói với Hạ Minh Ngọc: “Tui không phải tiểu yêu tinh, tui là đại yêu quái.”
Hạ Minh Ngọc lấy quần bò của Đàm Khanh từ trên ghế sô pha tới, lại tự tay mặc lên cho hắn.
Lúc kéo đến vị trí chym nhỏ, Hạ Minh Ngọc còn hơi dừng lại, sau đó đưa tay đỡ lấy, sờ từ trên xuống dưới, chậm rãi nói: “Đại yêu quái?”
Đàm Khanh: “…”
Động tác nằm hưởng thụ của Đàm Khanh lập tức dừng lại, nhìn xuống dưới.
Nhìn chym nhỏ của mình một chút.
Lại hồi tượng lại lúc bị đâm đâm đầy chua xót dưới lời lẽ dụ dỗ của Hạ Minh Ngọc.
Sau khi so sánh.
Đại yêu quái hất tay Hạ Minh Ngọc ra, cũng nhét chym nhỏ của mình vào trong quần thật nhanh.
Sau đó đóng cúc nhảy từ trên giường xuống, hầm hừ chạy vào trong toilet.
Khóa cửa.
Rửa mặt.
Đánh răng.
Ngồi xổm ở bên trên nắp bồn cầu bắt đầu tự bế.
Hạ Minh Ngọc đợi một hồi ở ngoài cửa, mới gõ cửa một cái: “Tức giận?”
Đàm Khanh kiên quyết phủ nhận: “Không có không có!”
Thừa nhận mình tức giận không phải là thừa nhận mình nhỏ hơn anh sao?
Không thể thừa nhận.
Hạ Minh Ngọc nói: “Không tức giận tại sao lại đóng cửa?”
Đàm Khanh nghĩ nghĩ, nghĩ ra một câu trả lời nghiêm túc: “Tui đang đi tiểu.”
Hạ Minh Ngọc liền kiên nhẫn đợi một lát nữa, dịu dàng nói: “Xong chưa?”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh thở phì phò mở cửa ra.
Hạ Minh Ngọc liền kéo người vào trong lòng lúc cửa mở, ôm eo Đàm Khanh nói: “Đừng lộn xộn, đùa em thôi, không nhỏ.”
Đàm Khanh không hiểu rõ với cấu tạo thân thể người dường như đã tin, thế là nghiêm túc nghĩ một hồi, nghiêng đầu hỏi: “Thật sao?”
Hạ Minh Ngọc thuần thục nói: “Thật, chờ cứng sẽ lớn, nghe lời.”
Đàm Khanh hiếu kì nói: “Vậy có lớn như của anh lần trước lên giường với tui không?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc thở dài, đang muốn mở miệng, lại đột nhiên đổi sắc mặt, cũng chuyển lời luôn: “Sẽ có, về sau mỗi tối đều xoa xoa cho em, có được hay không?”
Đàm Khanh: “Như vậy sao…”
Đàm Khanh ngốc nghếch thật thà gật đầu, ra vẻ ta đây giao nhiệm vụ mới cho Hạ Minh Ngọc: “Vậy sau này mỗi tối anh đều phải nhớ kỹ nha.”
Hạ Minh Ngọc gật đầu trong ánh mắt chân thành tha thiết mà sáng tỏ của Đàm Khanh: “Được, Khanh Khanh ngoan.”
Đàm Khanh rất ngoan gọi bác sĩ của Hạ Minh Ngọc tới.
Đăng kí kiểm tra toàn thân từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu cho anh.
Sau đó vào lúc Hạ Minh Ngọc đi chụp X quang và CT thì không chút khách khí lấy cái ví tiền màu đen của anh ra, vui sướng chạy đến quán KFC mua một hộp cánh lớn.
Bởi vậy.
Chờ Hạ Minh Ngọc kiểm tra xong tất cả đi ra.
Liền nhìn thấy Đàm Khanh đang ngồi trên một cái ghế màu hồng nhạt ở khu chờ trong bệnh viện, vô cùng tập trung gặm một cái cánh gà màu vàng.
Ở trong bệnh viện người đến người đi, sống chết quay vòng, bi thương vĩnh viễn lớn hơn vui sướng, đây đúng là một màn quá mức hiếm thấy.
Cũng thành công thu hút không ít ánh mắt căm thù của mấy bạn nhỏ đáng thương đang chờ rút máu.
Trên người Đàm Khanh còn mặc chiếc áo màu xám in hoa mặc từ thành phố H về hôm qua, kéo mũ áo xuống rất thấp.
Quần bò bởi vì ngồi mà chỉ tới bắp chân, lộ ra một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh rất đẹp.
Bệnh viện này không thuộc về bệnh viện công, vốn đã ít người, càng hiếm có người nào nghĩ đến một nghệ sĩ sẽ chạy tới đại sảnh bệnh viện ngồi gặm đùi gà.
Mặc dù thân hình Đàm Khanh vẫn rất nổi bật trong đám người, nhưng bỗng chốc lại không có ai nhận ra hắn cả.
Hạ Minh Ngọc đi tới chỗ Đàm Khanh.
Trong cái hộp kia đã có không ít cái cánh trơ trụi, mà thậm chí xung quanh hộp hay trên mặt đất còn không có một ít vụn nào.
Hạ Minh Ngọc: “…”
Không đợi Hạ Minh Ngọc nói gì, Đàm Khanh đã ngậm nửa cái chân gà ngẩng đầu lên, cười híp mắt nói: “Anh kiểm tra xong rồi?”
Hạ Minh Ngọc đưa tay rút xương gà từ trong miệng Đàm Khanh ra, không tán thành nói: “Đừng ngậm xương nói chuyện, dễ bị hóc.”
Đàm Khanh bĩu môi, nâng cái hộp cho Hạ Minh Ngọc: “Kết quả kiểm tra có ổn không vậy?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Thật là khiến người ta cảm động.
Từ khi quen biết hắn, đây là lần đầu Đàm Khanh nguyện ý chia gà rán cho anh.
— mặc dù bản thân Hạ Minh Ngọc cũng không thích loại thức ăn nhanh này.
Nhưng mà một giây sau.
Hạ Minh Ngọc liền lấy một cái cánh gà từ trong hộp ra, ngồi xuống bên cạnh Đàm Khanh: “Bác sĩ nói không có vấn đề gì, chỉ cần không có triệu chứng choáng đầu là có thể xuất viện.”
Đàm Khanh có chút không nỡ mím môi nhìn cánh gà trong tay Hạ Minh Ngọc một chút, sau đó cẩn thận ăn sạch cái xương còn lại của mình.
Sau đó duỗi móng ra, thành thạo tìm được khăn tay trong túi quần tây của Hạ Minh Ngọc.
Đàm Khanh lau sạch dầu mỡ: “Đừng gạt tui đó, tui sẽ đi tìm bác sĩ xác nhận.”
Hạ Minh Ngọc cúi đầu nếm thử một miếng chân gà giòn xốp, rất giống hương vị lúc anh ăn khi du học ở nước ngoài.
Lại không giống lắm.
Anh quay đầu, liền nhìn thấy ánh mắt trông mong giống chó con của Đàm Khanh, dừng động tác lại: “Còn muốn ăn?”
Đàm Khanh túm lấy khăn tay của Hạ Minh Ngọc, có chút do dự: “Haiz… Tui đã lau sạch tay mất rồi…”
Hạ Minh Ngọc rất nhanh đã thành công bắt được ý trong giọng nói của Đàm Khanh, đưa cánh gà đến bên miệng Đàm Khanh: “Ăn như vậy đi, không làm bẩn tay em.”
Đàm Khanh a ô a ô gặm sạch nửa cái cánh gà của Hạ Minh Ngọc rất nhanh, sau đó dùng cái tay vừa lau sạch tạo hình trái tim với Hạ Minh Ngọc: “Yêu anh moah! Moah moah!”
Trong cả đoàn phim “Huyền Vũ”, Đàm Khanh vốn chỉ có thể coi là nam ba, quay hai tháng đã gần xong rồi, chỉ thiếu mấy cảnh quay bổ sung cuối cùng.
Sáng sớm Hạ Minh Ngọc đã tự mình gọi điện đạo diễn Thành Diệp, xin cho Đàm Khanh năm ngày nghỉ.
Thời gian bay đã đặt trước là 4:30 chiều.
Sau khi Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh ra khỏi bệnh viện thì lái xe về nhà Hạ Tề Liêu Nhàn, chuẩn bị đi xem Đàm Kỷ Kỷ đã bị nuôi thả thật lâu trước đã.
Mặc dù trước đó đã tán gẫu rất nhiều với Liêu Nhàn, nhưng sắp đến lần gặp mặt thứ nhất, Đàm Khanh ngồi ở vị trí kế bên tài xế vẫn còn có chút không quá yên tâm.
Đúng lúc đèn đỏ, Hạ Minh Ngọc đưa tay xác nhận dây an toàn của Đàm Khanh: “Khẩn trương sao?”
Đàm Khanh ríu rít nói: “Haiz! Tui rất sợ mẹ anh phát hiện ra tui biết sinh con sẽ đưa tui đến cục cảnh sát…”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Quả nhiên, không nên chờ mong quá nhiều vào tên này.
Chỉ cần qua hai con đường nữa là sẽ đến căn nhà quân đội, Hạ Minh Ngọc chỉ có thể nói với Đàm Khanh: “Không đâu, mẹ cũng đã từng gặp chuyện này ở nước ngoài rồi, sẽ không đưa em đến cục cảnh sát, cũng sẽ không đưa em đến viện nghiên cứu.”
Đàm Khanh thận trọng nghĩ một hồi: “Vậy người ở nước ngoài cũng là đại yêu tinh sao?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc vuốt vuốt tóc Đàm Khanh: “Đừng lo lắng, chỉ cần có anh, sẽ không để bất kì kẻ nào bắt em đi cả.”
Đàm Khanh lấy cái tay trên đỉnh đầu xuống, nhăn mũi nhìn Hạ Minh Ngọc một chút.
Sau đó thở dài một cái nho nhỏ: “Cứ coi là vậy đi, dù sao bọn họ cũng không đánh lại tui, anh không cần phải sợ nha. Nếu bọn họ đến bắt nhà anh, tui sẽ giúp nhà anh đuổi những người kia đi.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Nghe qua còn rất đáng sợ.
Rất nhanh xe con đã dừng lại ở lối vào nhà gạch đỏ.
Hạ Minh Ngọc xuống xe trước, sau đó đi ra sau cốp lấy quà của Hạ Tề và Liêu Nhàn ra, giao một nửa cho Đàm Khanh: “Có thể xách được không?”
Đàm Khanh uy vũ quơ tay trái tay phải mỗi tay một cái túi hơn năm mươi mấy vạn tệ (hơn 1 tỷ một túi) xoay ba trăm sáu mươi độ: “Siêu nhẹ luôn!”
Hạ Minh Ngọc trầm mặc một lát, bất đắc dĩ hôn lên trán Đàm Khanh: “Ngoan một chút, đã biết sau khi vào phải nói gì chưa?”
Đàm Khanh xích đến bên cạnh Hạ Minh Ngọc: “Biết biết! Trước tiên là chào chú dì! Sau đó nói chú thật trẻ trung dì thật xinh đẹp! Sau đó nói đây là quà chúng con mua chúc hai người khỏe mạnh sống thọ một ngàn năm!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Thầy giáo Hạ chỉnh lại quần áo giúp Đàm Khanh, đơn giản sửa lại một chút: “Đừng bảo là sống một ngàn năm, cứ nói thọ tỉ nam sơn, biết chưa?”
Đàm Khanh: “Ờ…”
Đàm Khanh nghe lời cầm tiền đi theo Hạ Minh Ngọc tới trước cửa nhà.
Hạ Minh Ngọc ấn chuông cửa.
Người giúp việc già trong nhà – thím Chung rất nhanh đã ra mở cửa: “Cậu chủ trở về rồi? Mau vào đi, ông chủ đang ở trong phòng trà.”
Hạ Minh Ngọc dẫn theo Đàm Khanh cùng tiến vào phòng khách tầng một: “Trong phòng trà?”
Thím Chung dẫn Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh vòng qua sân nhỏ sau cửa sau tầng một, cười nói: “Đúng, hôm nay đoàn văn công của bà chủ có biểu diễn, ông chủ đang dạy cậu chủ nhỏ học đếm số. Phòng trà có ánh sáng tốt, lại có tấm che nắng tốt cho mắt của cậu chủ nhỏ, ngay ở phòng trà thôi.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Đàm Khanh: “…”
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi qua vườn hoa nhỏ, bên trái chính là phòng trà đầy ánh sáng.
Vào lúc này, Hạ Tề đang nghiêm túc ngồi ở một bên bàn trà gỗ lê, một tay chỉ vào một cái thẻ số, tay kia cầm cái kẹo thỏ mà Đàm Kỷ Kỷ yêu nhất.
Mà đối diện Hạ Tề chính là Đàm Kỷ Kỷ vừa được hơn sáu tháng mấy ngày, tròn vo trắng nõn nà, hai cái tay béo đang ôm chân, ăn một miếng chân lại liếm một ngụm kẹo thỏ, sau đó tủi thân nhìn thẻ số.
Hạ Tề đặt một tấm thẻ số hai được nhân cách hóa có mắt có mũi còn có hai cái chân nhỏ vào trước mặt Đàm Kỷ Kỷ: “Đây là số mấy? Tối hôm qua bà đã dạy cháu rồi.”
Nhóc béo bất lực đáng thương, lại không biết đếm, nghiêm túc nhìn tấm thẻ kia hơn nửa ngày.
Sau đó bẹp miệng nhỏ, muốn khóc lại không khóc được, nhăn mũi lại, lên tiếng chít chít: “…”
Hạ Tề đoan chính nghiêm túc: “Không phải tám.”
Đàm Khanh: “…”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Thím Chung đưa hai người đến phòng trà rồi lại vào bếp nấu cơm trưa.
Mà Hạ Tề không biết là ngại vì mặt mũi trưởng bối, hay là vẫn còn cố chấp với số hai, mà bỗng chốc cũng không chủ động phát hiện ra hai người đến.
Chỉ có nhóc con đang ghé vào bàn trà nhỏ.
Sau khi bị một đống thẻ số đả kích vô số lần, nó tủi thân cuộn tròn người lại, lanh lợi lăn từ trên ghế gỗ xuống.
Lăn đến giữa Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc, duỗi bàn tay nhỏ ra, một trái một phải ôm lấy đùi của ba lớn ba nhỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhíu lại, vô cùng đáng thương gân cổ lên: “Hức hức hức…”