Đọc truyện Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con – Chương 4
“Kim chủ lớn lưu luyến tiểu pháo hôi không có danh tiếng?”
Đương nhiên là không có khả năng tiểu nhiều tiểu gấp được, đời này càng không thể, bằng không sao còn có thể thoải mái như vậy được.
Đàm Khanh trốn sau cái cột cẩm thạch trong nhà hàng, rướn cổ lên lén lén lút lút nhìn Hạ Minh Ngọc dẫn mấy người vào trong căn phòng cuối cùng.
Hắn đang chuẩn bị theo sau, điện thoại trong túi rung hai cái.
Là Triệu Thông nhắn tin đến.
[Không muốn chết thì lăn về nhanh.]
Loài người, khẩu khí rất lớn đó.
Đàm Khanh nhét điện thoại vào túi, bước chân rón rén.
Nhưng mà vừa chạy tới cửa phòng, đã bị hai tên vệ sĩ cường tráng một trái một phải ngăn lại.
“Cậu tìm ai?”
Đàm Khanh bên trái nhìn một chút bên phải nhìn một chút, so sánh xong mới thấy dáng dấp của cha nhóc con đúng là không tồi.
Vì vậy hắn đưa tay chỉ vào phòng: “Tui tìm Hạ Minh Ngọc.”
Hai tên vệ sĩ liếc nhau một cái: “Ngài Hạ đang bàn chuyện với khách trong phòng, không gặp người lạ.”
Đàm Khanh chân thành vô tội, thậm chí còn có chút ít tủi thân: “Tui biết Hạ Minh Ngọc mà, không phải chuyện tui lăn giường với anh ta được đưa lên trang nhất sao? Sao có thể nói là người lạ được?”
Hai tên vệ sĩ không hẹn mà cùng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cứng ngắc nói:
“Xin lỗi, không có sự đồng ý của ngài Hạ, cậu không thể đi vào.”
Đàm Khanh nhún vai một cái: “Haiz, được rồi.”
Sau đó hắn nhanh tay lẹ mắt đưa tay kéo khóa cửa phòng xuống một cái.
Cửa mở ra.
Hai tên vệ sĩ: “…”
Lúc tới Đàm Khanh đã nghe được phục vụ đi ngang qua nói đây là phòng cao cấp nhất trong nhà hàng.
Đúng như dự đoán.
Đẩy cửa nhìn một cái, đồ trang trí bên trong lập lòe ánh vàng, tràn đầy mùi thơm của Nhân Dân Tệ.
Từ bức tranh treo tường đến bàn ghế gỗ đen, đều khiến cho Đàm Khanh nghèo rớt mồng tơi không nhịn được toát ra hai chữ KHÁT VỌNG viết hoa.
Cho nên bỗng chốc đã quên mất ngài Hạ vốn nên được chú ý nhất.
Cho đến khi Hạ Minh Ngọc ngồi trêи ghế, mặt mày lạnh lẽo nhìn về phía hai tên vệ sĩ lúng túng ngoài cửa, lạnh lùng nói: “Thuê mấy người để trang trí sao?”
Lúc này Đàm Khanh mới lau nước miếng, chuyển tầm mắt lên mặt Hạ Minh Ngọc: “Không liên quan đến bọn họ, là tôi xông… Ể, Nhiễm An Lạc, chào buổi tối nha.”
Đây không phải là đồng đội đã từng là bạn tốt, hôm nay thành nhân vật chính Thụ sao.
Thất kính thất kính.
Đàm Khanh cười hì hì vẫy tay với Nhiễm An Lạc: “Cậu cũng đến ăn cơm sao?”
Nhiễm An Lạc hoảng hốt, theo bản năng nhìn người đại diện, lại nhìn Hạ Minh Ngọc, sau đó mới không được tự nhiên trả lời: “Tiểu Khanh… Chào buổi tối.”
Trước đây Nhiễm An Lạc và Đàm Khanh debut như một nhóm thực tập sinh, mấy tháng trước Đàm Khanh gây ra chuyện, công ty liền đổi người đại diện cho Nhiễm An Lạc, đương nhiêm nhóm nhiếc gì đó cũng phải giải tán.
Hôm nay gặp mặt, một người vừa nghèo vừa chán nản, lưu lạc tới mức phải đi cùng hai ông già.
Một người khác hiển nhiên là được người đại diện dẫn đến ăn cơm với mấy nhà đầu tư phim.
Con người đều có số mệnh mà.
Đàm Khanh hâm mộ nhìn thức ăn đủ màu sắc trêи bàn bọn họ.
Trông ngon thật đấy.
Hơn nữa còn nhiều thịt ngon.
Trừ thịt gà, còn có thịt vịt, thịt ngỗng…
Hú hú hú, còn có thịt dê nướng nữa.
Đều là dáng vẻ chưa bị động đến.
Đàm Khanh hít mũi một cái, đáng thương nói với Hạ Minh Ngọc: “Tui có thể ngồi xuống ăn chung không? Tui chỉ ăn thôi, tuyệt đối không chen miệng, cũng không nói cho người khác biết, mấy người trò chuyện cái gì đều không cần quan tâm đến tui.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc lạnh lùng hất cằm, nói với vệ sĩ: “Mời cậu ta ra ngoài.”
Hai tên vệ sĩ vừa mới phạm sai lầm, bây giờ rất nhanh chóng một trái một phải kéo cánh tay Đàm Khanh lôi ra ngoài.
Nhưng mà rất nhanh bọn họ liền phát hiện, người bị kéo vẫn không nhúc nhích.
Vệ sĩ: “???”
Cánh tay bị nắm nhỏ gầy quá mức, gần như không nhìn ra nửa lạng thịt.
Ngay cả thân thể cũng rất gầy yếu.
Ông anh vệ sĩ nghi ngờ đời người một giây, lại dùng hết sức lôi đi.
Đàm Khanh rất nhanh đã nặn ra hai giọt nước mắt, óng ánh trong suốt treo ở khóe mắt, lớn tiếng nói: “Tên tra nam Hạ Minh Ngọc kia! Ngủ xong liền quỵt nợ, ngay cả một bữa cơm cũng không cho người ta ăn!”
“Đàm Khanh ——!”
Hạ Minh Ngọc giận đến mức giọng nói cũng run rẩy, nhìn chằm chằm Đàm Khanh thật lâu, ngược lại giận dữ cười nói, “Được, một bữa cơm mà thôi. Hạ Minh Ngọc tôi mời được.”
Nhiễm An Lạc nghe lời này một cái, sắc mặt thay đổi liên tục, vẻ mặt nhìn Đàm Khanh lập tức thêm mấy phần ý cười miễn cưỡng.
Hắn ta chủ động tới giúp Đàm Khanh kéo ghế ra, lại đẩy bả vai Đàm Khanh một cái: “Tiểu Khanh, đừng làm loạn với Hạ đổng nữa. Mau ngồi đi.”
Hai tên vệ sĩ cũng không biết Đàm Khanh thoát khỏi lòng bàn tay họ kiểu gì, ngẩng đầu một cái đã thấy Đàm Khanh ngồi ở vị trí rồi.
Hơn nữa còn rất nhanh chóng giơ đũa lên, bảo đảm nói với những người khác: “Mọi người cứ yên tâm nói chuyện, tui chắc chắn sẽ không nói một chữ, tui cực kì có chữ tín.”
Lâm Vũ thề, trong tám năm sóng gió anh ta làm thư kí cho Hạ Minh Ngọc, chưa bao giờ ăn một bữa tối trong không khí vi diệu như thế này cả.
Trong bữa cơm trừ nhà làm phim lễ phép lại không mất lúng túng, vô số lần nhắc tới đề tài, điều khiến người ta chú ý nhất chính là Đàm Khanh ngồi trêи ghế ngoài cùng.
Hơn nữa, Đàm Khanh thật sự làm theo lời bảo đảm lúc trước của hắn.
Chỉ ăn chứ không nói lời nào.
Bén nhạy.
Nhanh chóng.
Động đũa và tiếng nhai đều rất nhỏ.
Hơn nữa.
Lâm Vũ tuyệt vọng phát hiện, mặc dù lý trí luôn nói cho anh ta biết Đàm Khanh không phải là một người tốt, nhưng anh ta vẫn thấy dáng vẻ hắn Đàm Khanh ăn cơm đặc biệt đẹp mắt…
Khuôn mặt mịn màng trắng nõn ăn đến đỏ bừng.
Quai hàm phồng lên, giống như động vật nhỏ tích trữ đồ ăn.
Lâm Vũ sám hối cúi đầu xuống, cảm thấy có thể mình đã hư rồi.
Vù vù vù vù, một mâm thịt ngỗng trân châu đi xuống.
Ào ào ào ào, một mâm xôi gà lá sen đi xuống.
Sụt sụt sụt sụt…
Hạ Minh Ngọc giơ tay lên cắt đứt nhà sản xuất phim, dừng một chút, vẫn cau mày nói với Đàm Khanh: “Ăn từ từ, không ai giành với cậu.”
Đàm Khanh ngẩng đầu lên từ cái đĩa mạ vàng to hơn hai cái đầu hắn, không nhanh không chậm lau dầu bên mép một cái, rất ưu nhã nói: “Không cần phải để ý đến tui, mấy người cứ trò chuyện của mấy người.”
Ăn quá ngon.
Ăn ngon đến mức hắn không nhịn được muốn vui vẻ vẫy đuôi.
Đàm Khanh dịch dịch ʍôиɠ, thu lại cái đuôi đang ngo ngoe muốn động về.
Sau đó rất thành thạo xé thịt chim bồ câu ra khỏi cái đùi, vui vẻ nói với Hạ Minh Ngọc: “Anh Hạ, tui có thể gọi thêm một đĩa này không?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc nhìn Lâm Vũ một cái.
Lâm Vũ gọi người phục vụ tới, lại tăng thêm một đĩa chim bồ câu hầm rượu vang.
Đàm Khanh hết sức cảm động.
Vì vậy tốc độ cái đĩa sạch bong lại tăng nhanh thêm.
Cuối cùng, một bàn món ngon vốn để tạo không khí đều rơi hết vào bụng Đàm Khanh rồi.
Đàm Khanh đứng lên, sờ cái bụng hơi nhô ra, không tránh khỏi than thở một câu: “Ố ồ… Nhìn y như lúc tui mang thai ba tháng vậy.”
Tất cả mọi người trong phòng lại rơi vào yên lặng lần nữa.
Lúc lâu sau, Hạ Minh Ngọc cười lạnh một tiếng: “Vậy sao? Cậu cũng rất có hiểu biết đấy.”
Đàm Khanh ợ một cái, nghiêng đầu liếc Hạ Minh Ngọc, quyết định nể mặt mình được ăn no mà không so đo với anh: “Tôi còn biết sáu tháng, chín tháng trông như thế nào cơ.”
Hạ Minh Ngọc có vẻ rốt cuộc không thể nhịn được trình độ không biết xấu hổ của Đàm Khanh nữa, đứng lên nhấc chân đi ra ngoài.
Lâm Vũ lập tức đuổi theo từ phía sau, vừa đi hai bước liền bị nhà sản xuất phim thận trọng kéo lại: “Thư ký Lâm, đây, việc đầu tư còn chưa nói xong mà… Anh xem…”
Lâm Vũ nhìn Hạ Minh Ngọc không dừng bước chân, thở dài: “Ngài cũng nhìn thấy thái độ của ông chủ rồi đấy, ngài cảm thấy còn thích hợp để nói tiếp sao?”
Nhà sản xuất phim vẫn không từ bỏ, lại nói thêm một câu: “Nhưng mà cơ hội khó có được, Tiểu Nhiễm cậu ta…”
Lâm Vũ kéo tay nhà sản xuất phim xuống: “Người mới debut, tin chắc ngài cũng biết đạo lý tốt quá hóa dở… Chờ một chút! Cậu Đàm!”
Còn không chờ Lâm Vũ theo sau, Đàm Khanh đã như bôi dầu lên lòng bàn chân đi theo phía sau Hạ Minh Ngọc rồi.
Giày da bóng loáng của Hạ Minh Ngọc đạp lên sàn nhà sáng chói của nhà hàng, đi được một đoạn vẫn chưa nghe thấy Lâm Vũ đi sau sắp xếp lịch trình, liền nhìn về sau một cái.
Mới vừa xoay qua chỗ khác, liền thấy Đàm Khanh ngoẹo đầu, nụ cười đáng yêu nâng tay lên với anh, lên tiếng chào như mèo chiêu tài.
Hạ Minh Ngọc: “…”
Chắc là do ánh đèn trong nhà hàng quá sáng, làm nổi bật gương mặt tươi sáng diễm lệ của Đàm Khanh.
Giống như có một loại cám dỗ không rành chuyện đời nhưng lại động lòng người.
Không biết từ ý tưởng kì quái gì trong lòng, Hạ Minh Ngọc hướng tầm mắt xuống mấy phần, trùng hợp rơi vào cái bụng hơi nhô ra vì no của Đàm Khanh.
Rõ ràng đã vào mùa đông, người trước mặt vẫn chỉ mặc một cái áo khoác.
Lông bên trong đã lòi cả ra, hẳn cũng dùng lâu rồi.
Hạ Minh Ngọc nhẫn nhịn, mặt không cảm giác hỏi: “Mời cậu ăn cơm rồi, còn đi theo tôi làm gì?”
Đàm Khanh cắn cái miệng mềm, trêи mặt hiếm thấy lộ ra vẻ xấu hổ.
Hắn dẫm lên miếng gạch sáng bóng tiến lên mấy bước, đi đến trước mặt Hạ Minh Ngọc, nhỏ giọng thương lượng: “Tui không có tiền gọi xe, có thể chở tui một đoạn không?”
Hạ Minh Ngọc nói: “Dựa vào cái gì mà tôi phải cho cậu đi nhờ?”
Đàm Khanh cố gắng thuyết phục nói: “Chỉ đi một đoạn nhỏ từ chỗ này thôi! Anh tìm một ngõ hẻm không người ném tui vào đó là được!”
Hạ Minh Ngọc: “???”
Cái gì gọi là ném vào đó?
Giết người vứt xác sao?
Rốt cuộc trong đại sảnh nhà hàng có nhiều người đến người đi, rất nhanh, Hạ Minh Ngọc liền phát hiện đã có người ở trong bóng tối len lén chụp hình.
Nếu như lại lên báo, ai biết họ sẽ viết quan hệ của hai người thế nào.
Tình xưa khó dứt?
Tình cảm mãnh liệt trở lại?
Kim chủ lớn lưu luyến tiểu pháo hôi không có danh tiếng?
Hạ Minh Ngọc cắn răng, hung hăng lườm Đàm Khanh một cái: “Lên xe.”
Đàm Khanh: “Tới tới!”
Xe của ông chủ Hạ có vẻ mới, giống như là mới thay không lâu.
Đàm Khanh khom lưng chui vào xe, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hạ Minh Ngọc, thật tâm thật ý tán dương: “Chiếc Santana màu đen này thật không tệ. Ngài Hạ là ông chủ, nhân viên đúng là có phúc.”
Ngồi ở ghế tài xế phía trước là một trong hai tên vệ sĩ giữ cửa: “Cậu Đàm, chiếc này của ngài Hạ không phải Santana, là Phaeton mới nhập khẩu.”
“À…”
Đàm Khanh nhìn sắc mặt Hạ Minh Ngọc một chút, lập tức đổi lời nói, “Ngài Hạ đại diện cho hình ảnh của công ty, lái xe đàng hoàng là phải, quá phải.”
Hạ Minh Ngọc mặt lạnh: “Đừng nói nhảm với cậu ta, hỏi nhà cậu ta ở đâu, nhanh chóng đưa người về đi.”
Vệ sĩ vội vàng tiếp lời tới: “Cậu Đàm, hiện giờ cậu đang ở đâu?”
Khu Đàm Khanh ở căn bản không có một cái tên rõ ràng, hắn suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra, cuối cùng phải lấy điện thoại ra xem bản đồ, chỉ một vị trí trêи đó cho ông anh vệ sĩ kiêm tài xế.
Khu đó cách trung tâm thành phố quả thực rất xa.
Trong lòng Đàm Khanh rất ngại xe chạy chậm, tràn đầy hài lòng muốn Hạ Minh Ngọc tìm một chỗ không người quăng hắn đi: “Anh Hạ, anh thả tui ở đầu ngõ phía trước là được, tui tự ngồi xe bus về.”
Hạ Minh Ngọc dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn: “Giờ này toàn bộ xe bus trong thành phố đã sớm dừng hoạt động rồi. Tùy tiện thả cậu xuống, nếu cậu xảy ra chuyện gì, không phải lại có nhiều truyền thông hơn đến tìm tôi gây phiền toái sao?”
Đàm Khanh ngẩng đầu lên, ngay thẳng nói: “Nếu như anh cho tui một triệu, chắc chắn tui sẽ không làm phiền anh nữa.”
Hạ Minh Ngọc ngoắc ngoắc khóe miệng: “Nằm, mơ.”
Haiz.
Đàm phán thất bại.
Đàm Khanh rất không vui xoay mặt đi, đặt đầu lên cánh tay, lại gác cánh tay lên trêи cửa sổ xe, nhìn cảnh đường phố lướt nhanh ngoài cửa xe, bảo trì vẻ trầm mặc.
Từ góc độ của Hạ Minh Ngọc vừa vặn có thể thấy gò má của hắn.
Sống mũi xinh đẹp cùng đôi môi mỏng, ánh mắt cong dài, đúng là khuôn mặt khiến người ta yêu thích.
Mà ở một giây kế tiếp.
Khuôn mặt xinh đẹp kia rất nhanh đã bị chủ nhân nó đánh vỡ.
“A a a! Dừng dừng dừng ở quầy bán đồ lặt vặt trước mặt một chút! Tui phải đi mua sữa bò cho nhóc con trong nhà!”
Hạ Minh Ngọc sửng sốt, theo bản năng nói: “Nhà cậu thật sự có trẻ con?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Minh Ngọc: Bảo bối, anh nghe nói lúc em kϊƈɦ động, cái đuôi sẽ không khống chế được lộ ra?
Đàm Khanh Khanh: …Cút, hôm nay không làm.