Đọc truyện Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con – Chương 15
Cảnh sát???
Đàm Khanh vốn còn có chút buồn ngủ lập tức bị dọa cho thanh tỉnh.
Hắn vểnh tai tựa vào trên khung cửa nghe một hồi, chột dạ hoài nghi: “Đã trễ thế này, ai biết mấy người có phải là cảnh sát thật hay không?!”
Giọng nói ngoài cửa vừa nghiêm túc lại đứng đắn, tràn đầy chính khí: “Chúng tôi có thể trình thẻ cảnh sát và số cảnh sát ra cho cậu xem, bây giờ mời cậu mở cửa.”
Đàm Khanh: “…”
“Nếu như cậu vẫn cứ không mở cửa, chúng tôi sẽ phán định cậu cản trở cảnh sát đấy.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh héo.
Từ khi hắn đi tới nơi này, biết được chuyện sau khi xã hội chủ nghĩa dựng nước không thể thành tinh nữa, vẫn cẩn thận một chút, sợ bị bắt vào đồn ngồi xổm.
Không nghĩ tới cẩn thận nhiều ngày như vậy rồi, cuộc sống này vẫn ra tay với con hồ ly yếu đuối nhưng ham ăn là hắn.
Đàm Khanh suy tính chốc lát, rời khỏi khung cửa chạy tới bên giường gỗ nhỏ, vỗ cái mông nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ hai cái: “Con à! Mau dậy đi! Rụt cái đuôi về!”
Nhóc con đang trong giấc mộng bị đánh thức, tủi thân dùng tay mập nhỏ dụi mắt một cái, cái đuôi sau lưng cũng vô ý thức lắc lắc, ngây thơ mờ mịt nhỏ giọng nói: “Ba, ba…”
Đàm Khanh rất nghiêm khắc chỉ cái đuôi của Đàm Kỷ Kỷ: “Mau rụt về.”
Nhóc con bất lực ngẩng mặt lên, mờ mịt nhìn Đàm Khanh.
Đàm Khanh hít sâu một hơi, đưa tay ra kéo cái đuôi đang lúc lắc kia, tận lực nói: “Rút đuôi về, biến mất! Nếu không chúng ta sẽ bị loài người bắt lại đấy, biết không?”
Đàm Kỷ Kỷ kéo cái đuôi bảo bối từ trong tay Đàm Khanh trở lại, hết sức nghiêm túc cầm trong lòng bàn tay.
Đàm Khanh: “…”
Cảnh sát đứng ở ngoài cửa lại gõ cửa lần nữa: “Tiên sinh, nếu như cậu không mở cửa, chúng tôi sẽ trực tiếp đi vào.”
“Không không không không không —— “
Không biết làm sao, Đàm Khanh nhanh chóng rút ra hai cái tã giấy từ tủ đầu giường, rất không thuần thục mặc vào mông nhóc con, tiếp đó lại sờ soạng quần áo nhỏ ở ghế mặc lên cho nó, uy hiếp dụ dỗ nói, “Sau khi ra ngoài không được lộn xộn, ngoan ngoãn ở trong ngực ba, biết không?”
Đàm Kỷ Kỷ cho rằng ba nhỏ muốn mặc quần áo dẫn nó ra ngoài chơi, lập tức rất nghe lời vỗ tay một cái, cọ cọ đầu trong lòng Đàm Khanh không động.
Đàm Khanh cố ý ôm cái mông nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ vào trong ngực, rất sợ lộ ra một góc cái đuôi, tiếp tục cảnh cáo: “Không cho phép vẫy đuôi nha, nếu như bị người khác phát hiện, sẽ cắt luôn đuôi của con đó!”
Cũng không biết Đàm Kỷ Kỷ có nghe hiểu hay không, nhăn mũi nhỏ một cái, vẻ mặt khẩn trương.
Tóm lại.
Trước khi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Đàm Khanh đã ôm Đàm Kỷ Kỷ ra mở cửa.
Mặc dù ánh sáng trong hành lang mờ tối, nhưng động tác Đàm Kỷ Kỷ cảnh giác hút cái mũi nhỏ vẫn thành công đáng yêu chọc trúng cảnh sát trẻ tuổi trước mặt.
Vì vậy hai vị cảnh sát không hẹn mà cùng nhìn về phía Đàm Khanh sau lưng Đàm Kỷ Kỷ…
Tiếp đó mới phát hiện, dáng dấp người ôm đứa trẻ lại càng dễ nhìn hơn.
Dẫu sao tuổi tác nhóc con vẫn còn nhỏ, cho dù thừa kế truyền thống ưu tú của hai cha nó, có thể nhìn ra sau này nhất định sẽ rất đẹp trai, nhưng trước mắt vẫn còn mang dáng vẻ ngây thơ.
Mà Đàm Khanh thò đầu ra từ sau lưng Đàm Kỷ Kỷ, để lộ một khuôn mặt cực xinh đẹp.
Hắn chớp chớp lông mi vừa dài vừa cong, chối bay: “Hai chú cảnh sát, tui thật sự không phải kẻ buôn người đâu, anh xem đây là thú… con của tôi, trông rất giống tui nha!”
Đúng thế thật.
Nói có sách mách có chứng.
Hai vị cảnh sát nhìn nhau.
Đứa trẻ xinh đẹp như vậy… đúng là không giống con cái nhà bình thường.
Cảnh sát hỏi, giọng hơi mềm xuống: “Vậy là cậu ở cùng con trai ở đây? Dọn vào từ lúc nào?”
Đàm Khanh thành thật đáp: “Hơn nửa năm trước.”
Cảnh sát ghi xuống, lại hỏi: “Bây giờ cậu đang làm công việc gì?”
Đàm Khanh vạn phần ưu sầu: “Ở nhà chờ đi làm.”
Cảnh sát: “…”
Cảnh sát đứng ở bên trái giống như nhớ tới cái gì, kéo cảnh sát bên cạnh một cái, vừa chỉ chỉ Đàm Khanh: “Tôi nhớ ra rồi, có phải cậu tên là… Đàm gì đó Khanh?”
Ánh mắt của Đàm Khanh sáng lên trong nháy mắt, tràn đầy hy vọng nói: “Đúng đúng đúng, trước kia tui là tài tử đó? Anh biết tui sao? Tui thật sự không phải kẻ buôn người đâu mà!”
“Không biết, nhưng bạn gái tôi rất thích…” Tên cảnh sát kia lắc đầu một cái: “Đồng đội của cậu.”
Đàm Khanh: “…”
Ha.
Nhân loại ngu xuẩn.
Tên cảnh sát kia tận tình khuyên bảo: “Tôi nhớ không phải trước đó cậu mới có scandal với người có rất nhiều sản nghiệp, Hạ, Hạ Minh Ngọc sao? Thật ra thì bạn gái tôi nói đúng, cậu nhìn mình một chút đi, nếu như cậu giống đồng đội của mình, tên Nhiễm, Nhiễm cái gì…”
Đàm Khanh gãi gãi lỗ tai, thân thiện nhắc nhở: “Nhiễm An Lạc.”
“Đúng đúng đúng, cậu xem đồng đội cậu rất thật thà chuyên nghiệp. Mặc dù không đẹp bằng cậu, nhưng cách làm người sao…”
May thay vị cảnh sát đứng ở bên kia coi như đáng tin, cắt đứt bát cháo gà có độc này: “Là thế này cậu Đàm, nếu đã có con, vợ cậu đâu?”
Đàm Khanh há mồm: “Tôi và anh ta ở riêng.”
“Vậy giờ cô ấy ở…”
“Anh ta chạy với đàn ông thúi khác rồi.”
“Chúng tôi có tiện liên lạc với cô ấy một chút không?”
“Anh ta chạy với nam nhân thúi khác vào núi lớn rồi.”
“…”
Hai vị cảnh sát điều chỉnh thái độ nghiêm túc lần nữa: “Cậu Đàm, chúng tôi hy vọng cậu có thể phối hợp một chút. Mặc dù cậu là minh tinh, nhưng trước mắt cũng không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng đứa trẻ trong lòng cậu chính là của cậu cả.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh mài răng nhọn, tầm mắt quét qua cổ của hai người trước mặt, cuối cùng hít một hơi: “Được rồi, vậy làm sao mới có thể chứng minh thú… đứa bé này chính là của tôi?”
Cảnh sát hỏi: “Cậu có giấy khai sinh của bé không?”
Đàm Khanh mờ mịt lắc đầu.
Cảnh sát lại hỏi: “Vậy bé có tên trong hộ khẩu của cậu không?”
Đàm Khanh: “Không có.”
Cảnh sát: “Vậy vẫn phải mời cậu về đồn chúng tôi, chúng tôi cần kiểm tra DNA để phán định xem đứa trẻ này có phải con ruột của cậu không.”
Đàm Khanh: “…”
Xe cảnh sát thật là tối, thật là lớn, thật là nhanh.
Khanh Khanh sợ quá.
Đàm Khanh ôm Đàm Kỷ Kỷ ngồi ở ghế sau, lấy điện thoại ra hỏi hai vị cảnh sát trước mặt: “Tui có thể gọi điện thoại cho bạn không?”
Cảnh sát xoay người: “Dĩ nhiên có thể, có phải mấy người nổi tiếng các cậu đều thích gọi luật sư không? Nhưng nước ta có luật bảo vệ trẻ chưa thành niên, luật sư cũng không thể can thiệp vào việc cảnh sát phá án.”
Đàm Khanh hừ hừ hai tiếng, do dự một lát trong danh bạ, sau đó chọn một số gọi đi.
Lúc nhận được điện thoại, Dung Thịnh đang đi uống rượu cùng Hạ Minh Ngọc.
Làm anh em tốt sắp hai mươi năm, vừa gặp Dung Thịnh đã nhìn ra hôm nay tâm tình Hạ Minh Ngọc cực kì kém.
Nhưng cũng đúng.
Lúc tâm tình tốt, tên Hạ Minh Ngọc này cũng sẽ không hẹn hắn ra ngoài uống rượu.
Điện thoại thì để ở bên cạnh, sau khi thấy rõ tên người gọi, Dung Thịnh theo bản năng liếc nhìn Hạ Minh Ngọc bên cạnh.
Hạ Minh Ngọc đang cầm ly thủy tinh, uống một hớp cạn sạch rượu màu vàng bên trong.
Anh đưa ly cho bartender: “Nhìn tôi làm gì?”
Dung Thịnh cười một tiếng: “Không có gì, tôi đi nhận một cú điện thoại đã.”
Hạ Minh Ngọc không ngẩng đầu, lại đổ một ly rượu đi xuống.
Dung Thịnh ra bên ngoài mấy bước, nghe điện thoại: “Đàm Khanh, sao vậy?”
Đàm Khanh ở đầu điện thoại bên kia khóc hức hức nói: “Chuyện là thế này, tóm lại… tui bị cảnh sát bắt rồi…”
Dung Thịnh: “…”
Dung Thịnh vội vã trở về chỗ ngồi.
Còn chưa kịp chọn lời tạm biệt Hạ Minh Ngọc, đã thấy anh lấy áo khoác trên ghế xuống, tùy tiện khoát tay một cái: “Đi.”
Dung Thịnh sửng sốt, lời ra khỏi miệng trong nháy mắt biến thành: “Làm sao lại gấp như vậy?”
Giọng của Hạ Minh Ngọc buồn rầu, lộ ra loại mùi vị không cam lòng: “Có chuyện, đi tìm người.”
Dung Thịnh chặn lại nói: “Vậy tài xế của cậu…”
Hạ Minh Ngọc đã đi ra ngoài.
Dung Thịnh không nói gì nữa, cũng lấy áo choàng dài trên ghế mặc vào, đang muốn nhấc chân rời đi, tầm mắt đột nhiên dừng trên hai cái ly thủy tinh ở quầy.
Ly thủy tinh trong suốt ở dưới ánh đèn, đáy ly đè lên tiền Hạ Minh Ngọc để lại.
Dung Thịnh ngừng hai giây, xoay người hỏi bartender: “Trước khi dùng cậu có rửa ly không?”
Bartender đã làm ở đây lâu rồi, tự nhiên biết thân phận của hai vị khách, vội vàng nói: “Dung tổng, ngài đây không phải là cười nhạo chúng tôi sao? Không chỉ rửa, mà còn khử độc nhiều lần.”
Dung Thịnh đưa tay lấy cái ly cách xa mình hơn, cong cong môi: “Tôi rất thích cái ly này của các cậu, muốn lấy làm bản mẫu, bao nhiêu tiền?”
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả khuẩn: Ba ba con đâu?
Đàm Kỷ Kỷ: Ơ, cô hỏi ba ba nào?
Tác giả khuẩn:???
Đàm Kỷ Kỷ: Con có sắp xếp thứ tự cho bọn họ nha, ai mua cho con nhiều đồ ăn ngon và nhiều đồ chơi nhất, đó chính là ba ba số một rồi!
Hạ Minh Ngọc:…Thôi, tim đau quá.