Đọc truyện Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con – Chương 123: Cuộc Sống Của Bọn Họ 10
Thời gian phát sóng trực tiếp tạm thời được quyết định ở thứ bảy.
Mà thứ sáu tuần này đúng là ngày cắt băng khánh thành Thế Giới Vui Vẻ ở phía đông thành phố do Hạ thị đầu tư.
Khác với công viên giải trí cho trẻ em bình thường.
Bên trong Thế Giới Vui Vẻ ngoại trừ những trò chơi dành riêng cho trẻ em, cũng đồng thời cung cấp rất nhiều trò chơi cho người trưởng thành và con cái, thỏa mãn nhu cầu của từng loại người.
Tuy rằng Thế Giới Vui Vẻ ở phía đông thành phố là hạng mục công viên giải trí đầu tiên của Hạ thị ở thành phố J.
Nhưng bởi vì Hạ thị đã có những cơ sở khác ở các thành phố khác, bởi vậy dự án Thế Giới Vui Vẻ ở thành phố J phát triển khác thuận lợi.
Từ tám tháng trước đến bây giờ.
Tất cả công trình bên trong Thế Giới Vui Vẻ đã được hoàn thành, đạt đến tiêu chuẩn có thể khai trương kinh doanh.
Từ trước mắt chỉnh thể chiếm diện tích cùng vận doanh quy mô đến xem.
Thế Giới Vui Vẻ sắp khai trương này còn là một trong những dự án công viên vui chơi có quy mô lớn nhất, nhiều trò chơi nhất từ trước tới nay ở thành phố J.
Cộng thêm thành phố J vốn là đô thị đặc biệt, và ông chủ Hạ gần đây đang trở thành thần tượng quốc dân.
Thế Giới Vui Vẻ mới xây xong còn chưa kịp khánh thành, đã rầm rộ ở trên mạng trước rồi.
Mà từ lần trước sau khi đồng ý sẽ dẫn nhóc con đi công viên trò chơi.
Bạn học Đàm Kỷ Kỷ mỗi ngày trước khi đi ngủ đều sẽ nghiêm túc hỏi ba ba lớn hoặc ba ba nhỏ vừa kể chuyện trước khi ngủ cho mình: “Ba ba, ba ba, ngày mai khu vui chơi mở cửa sao?”
Cứ hỏi như vậy cả tuần.
Vào buổi tối thứ sáu tuần mới.
Hạ Minh Ngọc khép lại quyển truyện cổ tích trong tay, cuối cùng đã cho ra một câu trả lời xác định: “Mở rồi.
Đàm Mặc, chờ đến buổi sáng ngày mai, chúng ta cùng nhau dẫn ba nhỏ đi Thế Giới Vui Vẻ, có được không?”
Đàm Kỷ Kỷ nằm trong chăn bông hoa mà Liêu Nhàn tự làm, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
Ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ, ba ba, dẫn ba ba, đi chơi.”
Sau khi càng ngày càng hiểu được nhiều nghĩa, câu nói của nhóc con cũng càng ngày càng dài.
Hạ Minh Ngọc khá hài lòng với năng lực ngôn ngữ và năng lực học tập của nhóc con.
Đúng là giống mình năm đó.
Đưa tay giúp Đàm Kỷ Kỷ dịch dịch góc chăn, lại giảm bớt ánh đèn ở đầu tường.
Cứ chờ đến lúc nhóc con trên giường hoàn toàn ngủ say.
Hạ Minh Ngọc mới cẩn thận đứng lên, tắt đèn, kéo cửa phòng ra đi vào phòng ngủ lớn với Đàm Khanh.
Đàm Khanh đã sớm nằm chổng vó trên cái giường vừa rộng vừa mềm trong phòng ngủ rồi, tư thế ngổn ngang, ngay cả cái chân thon dài cũng thò ra khỏi chăn từ.
Hạ Minh Ngọc hơi cúi đầu.
Liền thấy được mấy cái dấu tay trên bắp đùi trắng nõn kia.
Hiển nhiên không thể nào là chính Đàm Khanh siết ra được.
Màu dấu tay rất nhạt.
Nhưng bởi vì vị trí đặc biệt, cho nên cực kì quyến rũ.
Sắc mặt Hạ Minh Ngọc tối sầm, vô ý thức nhìn thời gian.
Do dự mấy giây.
Cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Tiếng nước trong cánh cửa đã phủ lên âm thanh khác trong phòng tắm.
Hạ Minh Ngọc khoác áo ngủ, đi ra khỏi phòng tắm, sau đó vén chăn lên từ một bên khác.
Đàm Khanh vốn đang ngủ với tư thế kì quái, đại khái là trong mông lung nhận ra được chủ nhân khác của cái giường đã trở về.
Do dự mấy giây, ngay sau đó tự động dịch sang bên kia.
Đợi đến khi Hạ Minh Ngọc nằm xuống, lại chắp tay chắp tay, vô cùng thuần thục chui vào trong lòng Hạ Minh Ngọc.
Đàm Khanh nhắm mắt lại, nhăn mũi, hít hà như ngửi mùi, sau đó mềm mại dựa vào lòng Hạ Minh Ngọc: “Vỗ vỗ.”
Đây là muốn vỗ vỗ mới có thể ngủ.
Hiển nhiên Hạ Minh Ngọc đã quen với công việc vỗ về, dùng một tay ôm lấy eo Đàm Khanh, sau đó chậm rãi vuốt ve sau lưng: “Vỗ vỗ, ngủ đi.”
Đàm Khanh vốn dĩ ngủ không tử tế, rất nhanh đã được vỗ về thiếp đi.
Hạ Minh Ngọc dừng động tác trong tay lại, cúi đầu hôn lên mái tóc đen như mực của Đàm Khanh Ô một cái: “Ngủ ngon.”
Đàm Khanh khe khẽ hừ một tiếng.
Hôm sau là thứ bảy, thời tiết không tệ.
Ánh nắng ấm áp lại không chói mắt, nhiệt độ và độ ẩm đều thích hợp, dự báo thời tiết trong vòng sáu tiếng không mưa.
Cho dù là trò chơi, hay là ống kính đều rất thích hợp.
Trước hôm xác định với tổ chương trình lần cuối, Hạ Minh Ngọc liền gọi điện thoại hỏi ý kiến của Đàm Khanh.
Nhưng mà Đàm Khanh căn bản cũng không có ý kiến gì.
Mặc dù đã rất cố gắng dung nhập vào cuộc sống của thế giới con người.
Nhưng so với Phượng Hoàng trở thành thượng thần từ rất sớm, có thể trải nghiệm và quan sát tình người ấm lạnh ở nhân gian, đồng thời có được sinh mệnh bất tử bất diệt.
Đàm Khanh làm yêu vẫn không có cách nào nắm giữ được cảm xúc vui vẻ giận buồn của con người.
Chỉ có thể chậm rãi học hành động của những người khác rồi bắt chước học tập, tích lũy kinh nghiệm từng xíu.
Ví dụ như fans hâm mộ hy vọng hắn có thể phát trực tiếp một lần.
Mặc dù Đàm Khanh không biết rõ vì sao phát sóng trực tiếp có thể khiến đám fans vui vẻ.
Nhưng nếu có thể làm cho bọn họ vui vẻ, phát sóng trực tiếp một lần cũng không có vấn đề gì.
Trước khi đi ngủ, Đàm Khanh đã xếp việc phát sóng vào chương trình trong một ngày.
Đồng thời nhận ra bài học sau khi bị tổ chương trình đánh lén vào sáu rưỡi, còn đặc biệt cài đặt báo thức.
Bảy giờ vừa đến.
Chuông báo thức của điện thoại vang lên, hiệu quả chấn động không gì sánh nổi đồng thời đánh thức Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc từ trong giấc ngủ.
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc thở dài, kéo Đàm Khanh trở về trong chăn: “9 giờ mới bắt đầu mở cửa, sao lại dậy sớm như thế?”
Đàm Khanh chậm rãi nói: “Ồ…”
Dừng hai giây.
Đàm Khanh lại ngáp một cái thật to, sau đó mệt mỏi dụi mắt: “Em xong phim thần tượng, lúc nam nữ chính đi công viên, còn phải xếp hàng chờ đến lượt rất lâu.”
Trong giọng nói của Đàm Khanh tràn đầy vẻ trung thực và chân thành: “Em sợ chúng ta cũng phải xếp hàng, nên chúng ta có thể đến sớm một chút, như vậy có thể được chơi nhiều hơn.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc kéo Đàm Khanh nằm xuống lần nữa, ôm hắn vào lòng: “Hôm nay Thế Giới Vui Vẻ không kinh doanh.”
“Hả?”
“Hôm nay Thế Giới Vui Vẻ không mở cửa với bên ngoài, nên không cần xếp hàng, không phải chen chúc.”
Hạ Minh Ngọc vuốt vuốt tóc Đàm Khanh, “Anh và em, còn có con trai, chúng ta là tất cả những vị khách hôm nay.”
Đàm Khanh: “…”
Cái này, như vậy cũng được sao?
Một lớn một nhỏ tỉnh ngủ ăn uống no đủ xong, cuối cùng cũng được đi theo cái đùi vàng Minh Ngọc vào Thế Giới Vui Vẻ đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Bởi vì trước đó được quảng cáo đầy đủ, lại thêm tất cả công trình trò chơi trong Thế Giới Vui Vẻ này đều rất mới lạ, nên rất được chú ý đến.
Mặc dù hôm qua chỉ là cắt băng khánh thành thử hoạt động một ngày, lợi nhuận và nhiệt độ cũng đã làm người ta cực kì vừa lòng.
Tất cả công trình trò chơi bên trong đều mới toanh, lại được thử vận hành vào hôm qua, mỗi một trò đều được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
Mỗi cái nhân viên đều đứng đúng chỗ, cho dù chơi trò nào cũng không cần phải chờ đợi.
Vì để thuận lợi tiến hành quay chụp mà vẫn đảm bảo được tính riêng tư.
Tổ chương trình đã tới sớm chờ ở trong khu vui chơi, và Hạ Minh Ngọc Đàm Khanh đến sau nửa giờ đều không vào từ cửa chính, chọn một cái cửa sau làm địa điểm tập hợp.
Tổng đạo diễn nhìn quanh Thế Giới Vui Vẻ, sau khi xác định trong khu vui chơi hơn một ngàn mẫu(*) ngoại trừ bọn họ ra thì không tìm được bất kì du khách gì nữa.
(*) 1 mẫu khoảng 667 ngàn mét vuông.
Vẻ mặt cực kì nghiêm trọng nhìn Hạ Minh Ngọc: “Hạ đổng, tổn thất một ngày kinh doanh của ngài… Tổ chương trình thật sự không thanh toán được…”
Hạ Minh Ngọc kéo Đàm Khanh đang chuẩn bị vụng trộm chạy đi chơi trước trở về, lạnh nhạt nói: “Không cần.
Nhưng vẫn phải dựa theo giao hẹn, chỉ được phát sóng trực tiếp nửa giờ, mấy người chuẩn bị ống kính xong xuôi là có thể bắt đầu.”
Tổng đạo diễn: “…”
Hôm nay lại là một ngày không có nhân quyền của đạo diễn.
Vì để mang đến hiệu quả tốt đẹp.
Tin tức cp “Hạ Đàm” của Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh muốn phát sóng trực tiếp đã được thông báo trên Weibo vào xế chiều hôm qua sau khi được Hạ Minh Ngọc đáp ứng.
Đám fans hâm mộ trông mong đã lâu, cuối cùng cũng chờ đến ngày này.
Bởi vì hai nhân vật chính của “Hạ Đàm” gần như đều không thích phát đường, rất khó được gặm cẩu lương.
Đến mức dù thời gian trực tiếp được chọn vào 9 rưỡi sáng thứ bảy không có chút nhân tính nào.
Một nhóm fans only, fans couple, antifans, hay chỉ là người thích hóng hớt đã sớm chuẩn bị tốt.
Ngay giây thứ nhất bắt đầu trực tiếp…
Khu bình luận đã bị chen chút tê liệt.
Giao diện trực tiếp vốn đang yên lành lập tức lag chết.
Người xem vất vả lắm mới vào phòng phát sóng được chỉ thấy màn hình đen sì, còn có cơn mưa bình luận không ngừng nhấp nhô phía dưới.
xx: Ai nha Hạ đổng và nhóc Khanh Khanh đang hun hun kìa! Mấy người không thấy sao? Không thấy thì mau thoát ra một chút là có thể nhìn thấy rồi # cơ trí #
xxx: Đạp bay lầu trên, tuyệt đối đừng thoát ngoài.
Thoát ra cái là khỏi vào luôn, vì nó báo là đã đủ người rồi!
xx: Tất cả mọi người không nhìn thấy sao? Vậy mị yên tâm rồi [ tuyệt vọng cũng phải lễ phép mỉm cười.
jpg]
xxxx: Tui thật sự có thể nhìn thấy, không lừa mấy người đâu.
Đây là khu vui chơi ông chủ Hạ mới mở sao?
xxx: A a a chị em lầu trên đừng lừa tui! Hôm nay Thế Giới Vui Vẻ không kinh doanh! Hôm qua bạn bè tui đi chỗ đó bảo tuyệt lắm!
xx: Không kinh doanh không có nghĩa là ông chủ không thể dẫn vợ đi chơi mà chị em! Tỉnh lại đi!
xxx: Chẳng lẽ hình ảnh chị em lầu trên có thể nhìn thấy là thật? Tui thấy chua quá # gào khóc #
xx: Cùng là hội viên hàng năm của Weibo, dựa vào cái gì mà chị em lầu trên lại ưu tú hơn chúng ta! Tui không thừa nhận!
Ngoại trừ những người có thể vào được phòng trực tiếp nhờ tốc độ kinh khủng ra.
Còn có một đống người xem bị từ chối bên ngoài vì dung lượng kênh không đủ, đang nổi giận mắng app phát sóng trực tiếp và tổ chương trình.
xxxx: Nhân viên làm ăn kiểu gì thế?? Chẳng lẽ chúng tôi không được xem nhóc Khanh và Hạ đại lão sao??
xx: Đúng đúng, tổ chương trình còn làm ăn như vậy nữa, hôm nay tiên nữ đây sẽ hoá kiếp cho luôn đây! Cuộc sống của anh ấy & cô ấy phát sóng trực tiếp lần 2 đi
xxx: Mấy chị em chen được vào trước nói hôm nay quay ở Thế Giới Vui Vẻ mà ông chủ Hạ mới mở? A a a a a tui muốn xem!
xx: Đm thật luôn? Mong tổ chương trình không có năng lực cũng đừng làm chậm trễ mọi chuyện được không? ! Tôi muốn thấy mấy con tàu vũ trụ nghe nói cực kì thoải mái ở trong Thế Giới Vui Vẻ cơ!
xxx: Quỳ xuống cầu xin ông chủ Hạ mua một app trực tiếp cho Khanh Khanh chơi đi! Cầu xin á!
Nhóm lập trình viên gõ code suốt cả một đêm.
Đầu trọc, tiều tụy, dễ đột tử, còn không thể tiến vào mộng đẹp, bởi vì lần phát sóng mang tính hủy diệt lần này mà lại bị triệu hồi đến công ty.
Sau khi mở rộng khẩn cấp, nâng cấp số liệu, phân luồng ip.
Màn hình tê liệt gần mười lăm phút cuối cùng đã bắt đầu chuyển động một lần nữa.
Trong màn hình điện thoại dựng thẳng.
Đàm Khanh mặc một cái áo sơ mi sáng màu, quần bò trắng phác hoạ ra một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Hắn nhanh nhẹn chạy đến bên ống kính, vươn tay bắn tim với người xem: “Hình như vừa rồi bị hỏng sao á, bây giờ đã nhìn thấy tui chưa?”
Nói xong câu này.
Đàm Khanh nhìn thoáng qua bên cạnh, giống như là vẫy vẫy tay với người nào đó.
Sau đó quay lại phía ống kính, tự giới thiệu mình một lần nữa, “Chào buổi sáng nha mọi người.
Tui là Đàm Khanh, mấy người hỏi Hạ Minh Ngọc ở đâu sao… Ầy, anh ý vừa mới đi lấy nước, bây giờ tới rồi nè!”